Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng trước mặt hắn lúc này, một thiếu nữ trẻ tuổi đang đứng đó, nàng ta có dáng người dong dỏng cao, trông hơi gầy một chút, mái tóc màu đen óng ánh dưới ánh nắng, làn da trắng nõn như tuyết mùa đông, vòng eo nhỏ nhắn thon gọn, thậm chí còn có phần nhỏ hơn so với Hồ Phi Nguyệt, nhưng gò ngực thì lại nhô cao tương phản với vóc người mảnh dẻ của mình. Nàng mặc một bộ váy liền thân màu đỏ diêm dúa, bên dưới là một đường xẻ rãnh thật sâu, để lộ ra cặp chân mịn màng thon dài của mình.
Khuôn mặt của nàng cũng đủ để khiến một tên miễn nhiễm với mỹ nhân như Tử Phong phải thừa nhận là rất đẹp, so với Hồ Phi Nguyệt thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Sống mũi cao, đôi mắt sáng hơi xếch lên trông vô cùng sắc bén nhưng lại ẩn chứa một sự mềm mại khó tả, khóe miệng nàng lúc này đang nở một nụ cười tinh quái. Nếu nói vẻ đẹp của Hồ Phi Nguyệt là một sự quyến rũ đến nghẹt thở thì người đứng trước mặt Tử Phong lại mang vẻ đẹp sắc sảo thiên biến vạn hóa.
Cơ mà Tử Phong, cái tên cực phẩm này nhìn Tiểu Linh từ trên xuống dưới vài lượt lại buông ra một câu chẳng ai có thể ngờ tới được
“Ta tưởng ngươi là một tiểu la lỵ chứ??!”
Khóe mắt của Tiểu Linh hơi giật giật, nụ cười trên môi hơi cứng lại. Tử Phong vẫn đang ngắm nhìn thân ảnh trước mắt, bất chợt một quả cầu lửa màu tím bắn thẳng vào mặt hắn, hất văng cả người hắn bay đi một đoạn. Còn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một bàn chân trắng nõn như ngọc liền đạp lên ngực hắn, ấn hắn nằm dính xuống mặt đất.
“Công tử, khó khăn lắm người ta mới được cho ngài nhìn thấy diện mạo thật, đó là điều đầu tiên ngài nói với ta sao.” Tiểu Linh cười nói.
Cơ mà nhìn nụ cười trên môi Tiểu Linh, Tử Phong có linh cảm không lành. Hắn khe giãy dụa, cơ mà bàn chân trần nhỏ bé kia lại giống như là một quả núi, đè hắn không thể nhúc nhích mảy may. Phải biết rằng mặc dù cơ thể hiện tại của hắn chỉ là được tái tạo lại từ ý thức của hắn khi ở trong không gian của hệ thống mà thôi, nhưng mọi thứ đều không khác gì so với cơ thể bình thường, có thể dùng một chân đạp hắn dính xuống mặt đất, thực lực của Tiểu Linh ra sao thì có thể nghĩ.
“Vậy điều đầu tiên ngươi làm với chủ nhân của mình đó là đạp xuống đất như thế này ư? Cơ mà ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Tử Phong tuy có linh cảm không tốt, nhưng cũng vẫn vô cùng bình tĩnh nói.
“Tính cách của ta giống la lỵ thôi, chứ ta thực sự là một người trưởng thành a.”
“Mà khoan, ngươi chỉ là trí năng của hệ thống, sao lại nói giống như ngươi là một thực thể đang tồn tại như vậy?”
Tiểu Linh nghe vậy những cũng không hề nổi giận, chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó lắc đầu nói: “Việc này, ngài tạm thời không nên biết thì tốt hơn, ta chỉ có thể nói là sự tồn tại của ta không đơn thuần chỉ là một trí năng như ngài nói mà thôi.” Nói đoạn liền nhấc bàn chân đang dâm lên người Tử Phong lên, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay ôm lấy gối, nhìn trông có vẻ hơi cô đơn.
Tử Phong hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của Tiểu Linh, nhưng chẳng phải từ trước tới nay hắn cũng chưa từng coi Tiểu Linh chỉ như là một trí năng của hệ thống, mà giống với một thực thể sống hơn, nên mặc dù không hài lòng, hắn cũng không có vấn đề gì lắm.
Nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt Tiểu Linh, hắn bèn gợi chuyện: “Thế, rốt cuộc khung cảnh xung quanh đây là sao đây?”
“Khi tu vi của chủ nhân hệ thống đạt tới một ngưỡng nhất định, bản thân hệ thống sẽ tiến hóa theo, không thể nào gọi là hệ thống tiến hóa nếu như bản thân nó còn không làm được như vậy, đúng chứ.”
“Ừ thì cái đó ta hiểu, nhưng cái thế giới này có tác dụng gì?” Tử Phong không khỏi khó hiểu.
“Có tác dụng, lớn là đằng khác, nhưng ít nhất với tu vi hiện tại của công tử thì chưa cần phải quan tâm đến, ít nhất khi ngài đạt tới Thánh Quân đỉnh phong thì quan tâm tới là vừa.”
Ta fuck, Thánh Quân đỉnh phong, nói thì dễ hơn làm đấy, hắn lăn lộn khắp nơi mới miễn cưỡng đạt tới Vương cấp, vẫn còn Tôn cấp, Thánh giả, Thánh hoàng, Thánh Tôn nữa rồi mới đạt tới Thánh Quân, lại còn phải là đỉnh phong nữa, hắn còn không chắc là liệu mình có sống sót được tới lúc đó hay không đây này.
Nếu Tiểu Linh đã nói vậy, Tử Phong cũng quyết định không nghĩ tới nữa, nếu nó vô dụng với hắn hiện tại thì có biết cũng như không, hắn không có rỗi hơi đến thế a.
Hai người cứ như vậy im lặng một lúc lâu, trong khi Tử Phong ngồi nhìn lung tung, hết nhìn khung cảnh xung quanh rồi đến ngắm mỹ nhân ngồi ở bên cạnh, hắn cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, chẳng lẽ bà cô này gọi hắn vào đây chỉ để khoe diện mạo của bản thân thôi ư?
“Vậy ……..không có việc gì thì ta trở lại bên ngoài nhé, Phi Nguyệt về rồi!” nói đoạn cũng không đợi Tiểu Linh phản ứng, Tử Phong đưa ý thức rời khỏi không gian của hệ thống ngay lập tức, nhất thời chỉ còn lại mỗi Tiểu Linh vẫn đang ngồi trên bãi cỏ.
Một lúc lâu sau, nàng chợt thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Hai người bọn ngươi định bao giờ mới gặp công tử?”
Đằng sau nàng, không biết từ bao giờ đã xuất hiện hai cái bóng, một đen một trắng, bóng đen nói: “Để một thời gian nữa đi, hắn vẫn chưa đủ mạnh để cho ta thôn phệ khà khà!!”
Bóng trắng ngay lập tức phản bác: “Thay vì thôn phệ, ngươi có thể chọn cách khác ít hại người hơn mà.”
“Hừ, làm như ta quan tâm ấy, chỉ có mấy tên yếu đuối như ngươi mới lo đi tìm mấy cách như thế mà thôi….”
“Hai người cãi nhau đủ chưa, ta biết được những việc xắp xảy ra là để tạo tiền đề cho sự phát triển của công tử, nhưng nếu bọn ngươi làm quá phận, ta không ngại đem cả hai bọn mi biến thành cám đâu!” Tiểu Linh sẵng giọng..
Hai cái bóng trắng đen nhìn nhau sau đó đồng loạt chửi bậy: “Móa, nha đầu ngươi nói chuyện với chủ nhân của mình như thế hả??!”
“Ta chỉ có một chủ nhân duy nhất đó là công tử, kể cả cái người ta gọi là chủ nhân thì cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi!” Tiểu Linh nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha, nhưng mà rất tiếc hắn lại quá yếu…..hự” bóng đen còn chưa cười xong thì đã bị một quả cầu lửa đập văng đi chỗ nào không biết, khiến cho bóng trắng bên cạnh không khỏi cười khổ.
“Ta sẽ tìm cách kiềm chế tính tình của hắn ta lại, cô cứ yên tâm mà phò tá công tử của cô đi, dù gì thì….bọn ta cũng đều có quan hệ mật thiết với nhau mà….”
Nhìn thân ảnh màu trắng trước mắt cũng từ từ biến mất, Tiểu Linh nhìn lên bầu trời, miệng lẩm bẩm: “Những ngày tháng yên bình đã kết thúc rồi công tử của ta ơi…..”
------------------
Ý thức trở về với cơ thể, Tử Phong mở mắt ra, thấy Hồ Phi Nguyệt đang ngồi ở cái bàn đối diện với chiếc giường Tử Phong đang ngồi ở trên, cứ như vậy vừa uống trà vừa nhìn hắn. Trong khi đó thì tiểu nha đầu Diệp Ngưng Tuyết đang hí hoáy viết lách cái gì đó.
“Chàng tỉnh rồi à, có thấy không khỏe ở đâu không?” Nhìn thấy Tử Phong mở mắt ra, Hồ Phi Nguyệt liền ân cần hỏi.
“Ngoại trừ đầu hơi đau ra thì mọi thứ vẫn ổn, nàng biết khả năng hồi phục của ta mà.”
“Vậy là thiếp yên tâm rồi, chàng có kế hoạch gì tiếp theo không, chúng ta cũng không thể ở mãi đây được.”
Tử Phong liền ngẫm nghĩ một chút, hắn cùng Hồ Phi Nguyệt vốn không nhà không cửa, đi đâu cũng không là vấn đề, kể cả bây giờ mang theo một Diệp Ngưng Tuyết thì sự thực đó cũng không thay đổi. Vấn đề là, hắn không thể cứ lang thang một cách vô định không mục tiêu được. Hiện tại thì mục tiêu hàng đầu của hắn đó là tăng cao thực lực bằng mọi giá, mà muốn làm được vậy thì hắn buộc phải lên level, không thì cũng phải giết người một cách vô cùng bừa bãi để cướp chỉ số.
Nhưng mà nghĩ lại thì, việc lên level vẫn đem lại chỉ số khả quan hơn là đi giết người, vả lại, đào đâu ra lắm võ giả cao giai như thế mà cho hắn giết cơ chứ. Tử Phong vừa mới đột phá Vương cấp, ngoài đống điểm tiến hóa tự do mà hắn tạm thời chưa muốn sử dụng, hắn vẫn còn một điểm tiến hóa huyết mạch, theo kinh nghiệm của hắn sau hai lần tiến hóa huyết mạch, hắn khẳng định là huyết mạch Thiên Ma của hắn mạnh lên thì thực lực của hắn càng mạnh. Chỉ là hắn đang không chắc rằng liệu cơ thể của mình có xảy ra những biến hóa kì lạ nào nếu hắn tùy tiện sử dụng hay không, nói tóm lại thì cũng cứ để đấy đã, chưa quá cần thiết.
À mà khoan đã, Thiên Ma ư………..
“Ngày mai chúng ta khởi hành!”
“Đi đâu?”
“Tử Vong Cốc – Xuất Vân đế quốc!”
------------
“Chủ thượng, chúng ta nhận được thư từ dong binh công hội, chi nhánh ở Liên thành.” Một trung niên nhân đang cung kính cầm trên tay một lá thư, nói với người trước mặt có vẻ như là chủ nhân của hắn.
“Liên thành là cái chỗ khỉ ho cò gáy nào, sao ta phải xem thư của bọn chúng?”
“Dạ, bức thư có đóng ấn kí khẩn cấp, nên ta nghĩ chủ thượng vẫn nên đọc xem sao.”
Tên chủ nhân uể oải ngáp dài một tiếng, cầm lấy bức thư, bắt đầu đọc. Chỉ là chưa tới nửa phút sau, vẻ chán nản liền biến mất trên khuôn mặt tên chủ nhân, thay vào đó là một vẻ hưng phấn tới dị thường.
“Mau chuẩn bị, chúng ta tới Liên thành,…..”
“Có cần mang theo người không ạ?”
“Có chứ, chỉ mang theo Vương cấp trở lên, thấp hơn thì ở nhà cả đi, đi theo làm gì cho vướng chân vướng tay. Không ngờ mất dấu hắn một thời gian nay lại tìm được, thật là tuyệt, xem phen này thì ngươi chạy đi đâu.”
Trung niên nhân chỉ cười nhẹ, cung kính thi lễ một cái rồi nhanh chóng lui đi.
--------------
“Chúng ta đến chưa??!”
“Chưa.”
…….
“Chúng ta đã đến chưa??!”
“Chưa.”
………
“Chúng ta……”
“Còn hỏi câu nữa là ta trực tiếp đè mi xuống bãi cỏ trước mặt rồi làm thịt luôn đấy, yên lặng mà đi ngủ đi, nhức đầu quá.”
Tử Phong, lúc này đang là người điều khiến một chiếc xe ngựa, lên tiếng phàn nàn với tiểu nha đầu Diệp Ngưng Tuyết. Sau khi xác định được đích đến tiếp theo, Tử Phong đã mua một cỗ xe ngựa khá là sang trọng làm phương tiện di chuyển, chung quy cũng không thể để Diệp Ngưng Tuyết cùng Hồ Phi Nguyệt dãi nắng dầm sương với hắn chứ.
Chỉ là vấn đề ở chỗ, cứ tầm - phút, Diệp Ngưng Tuyết lại thò đầu ra khỏi màn che, hỏi Tử Phong xem đã đến nơi chưa.
Lúc này nghe Tử Phong dọa nạt, Diệp Ngưng Tuyết không sợ, trái lại cố tình tới sát người hắn, đưa tay ôm lấy cổ hắn từ phía sau, khiêu khích: “Người ta là đỉnh lô mà, trước sau gì mà chả bị làm thịt, ngài muốn làm gì một nha hoàn như ta cũng được a…..”
Tử Phong không khỏi kêu khổ, Hồ Phi Nguyệt ơi là Hồ Phi Nguyệt, rốt cuộc nàng đã cho con bé ăn bùa mê thuốc lú gì rồi mà giờ nó lại quay sang quyến rũ ta như thế này, thề với trời ta không phải là loại “ấu dâm” a, nha đầu Diệp Ngưng Tuyết mới có tuổi tuy đã phát dục kha khá nhưng chắc chắn không phải là “thức ăn” của hắn a.