Không gian của hệ thống, bầu trời sáng sủa, từng tia nắng chiếu xuống sưởi ấm không gian, bầu không khí trong lành mát mẻ, gió thổi nhè nhẹ vô cùng dễ chịu, nhưng Tử Phong lúc này không hề có chút tâm tư nào thưởng thức cả. Hắn lúc này đang ngồi ở trên mặt cỏ, bên cạnh hắn là Tiểu Linh đang ôm lấy một cánh tay hắn, trước mặt hắn là hai “hắn” nữa.
Bóp bóp trán, Tử Phong nhìn hai bản sao của mình ở ngay trước mặt, không khỏi ảo não nói: “Thế, đây chính là tâm ma của ta ư?”
“Ta cũng không biết nữa, xét theo một hướng nào đó thì đúng là như thế, nhưng mà nếu so sánh với tâm ma của những võ giả khác thì không giống chút nào cả, ít nhất thì ta cũng chưa từng thấy một người lại có tận hai tâm ma, hơn nữa tâm ma còn tự sinh ra ý thức nữa.” Tiểu Linh nhún vai nói.
Ài, thật là đau đầu mà, Tử Phong hắn với tri thức của một tấn tiểu thuyết cung không thể giải quyết được tình huống này, hắn cũng chưa từng nghe là tâm ma sẽ có dạng như thế này a. Nhìn hai bản sao của chính mình trước mắt, Tử Phong vẫn không thể tin được.
Gọi bọn họ là bản sao của Tử Phong thì không sai chút nào, từ ngoại hình đến y phục, tất cả đều giống hệt hắn, hai người bọn họ nếu có gì để phân biệt thì rõ ràng nhất đó là một bên y phục đen, một bên y phục trắng.
Tính cách của hai tâm ma cũng trái ngược nhau, hắc y nhân thì khát máu, tàn nhẫn, hiếu chiến, trong khi bạch y nhân thì tốt bụng, đầy lòng vị tha lẫn bao dung. Ngoài những thứ đó ra thì đôi mắt của ba người cũng không giống nhau, đôi mắt của Tử Phong là hoàn toàn một màu đen không có đồng tử, trong khi hắc y nhân sở hữu một đôi đồng tử màu đỏ, bạch y nhân là một đôi đồng tử màu lam.
“Tâm mà hay không thì bọn ta cũng không biết, nhưng mà bọn ta chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là trở thành một thể với bản thể của cơ thể này, cũng chính là ngươi đó, chỉ là cách thức của hai người chúng ta khác nhau mà thôi.” Bạch y nhân nhẹ nhàng nói.
“Nói thẳng ra thì cái tên nhát gan này muốn trở thành một phần của ngươi, còn ta thì khác, không đời nào mà ta chịu trở thành một phần của một tên yếu đuối như ngươi được, ta đem ngươi giết chết sau đó thôn phệ rồi chở thành bản thể thì có lí hơn đó, hahaha….!” Bóng đen cười lớn nói.
Nãy giờ nói chuyện cũng không phải là chỉ vài ba câu như thế, nhưng Tử Phong cũng đã đại khái hiểu được vấn đề, cứ gọi hai người là Hắc Tử Phong cùng Bạch Tử Phong đi. Khi Tử Phong tăng tu vi, đáng lí như bình thường thì hắn phải lĩnh ngộ ảo diệu của cảnh giới đó, sau đó mới đột phá, nhưng hệ thống lại trực tiếp phá vỡ bình cảnh, sinh sinh đem hắn ép lên cảnh giới mà không hề quan tâm tới linh ngộ, tác dụng phụ chính là khiến hắn tạo ra tâm ma.
Tử Phong không nghĩ bản thân mình quá thiếu lực lĩnh ngộ, nhưng mà hệ thống nó hoạt động như thế, hắn cũng không thể nào thay đổi được. Trước kia khi đột phá Sư cấp hay Tướng cấp, vì cấp bậc còn thấp, tuy có sinh ra tâm ma – theo lời khẳng định của Tiểu Linh, nhưng nó cũng không quá rõ ràng, đúng hơn là không ảnh hưởng lớn tới hắn.
Nhưng Vương cấp là một đạo khảm lớn đối với mỗi võ giả, phải lĩnh ngộ ra âm dương chi lực mới có thể đột phá, việc Tử Phong trực tiếp đạt tới Vương cấp mà còn không thèm quan tâm đến âm dương chi lực là cái củ khoai tây gì đương nhiên là vô cùng nghịch thiên. Nhưng trên đời không có cái gì là miễn phí cả, nghịch thiên là như thế, nhưng đổi lại, tâm ma của hắn lại thực thể hóa một cách hoàn toàn.
Hắc Tử Phong đại diện cho nhân cách phản diện, trong khi Bạch Tử Phong lại đại diện cho nhân cách chính diện, và bản thể là Tử Phong lại đứng ở giữa hai thái cực khi bản thân hắn có lúc thì thiện có lúc thì ác.
Tâm ma kiểu dạng này là thứ mà hắn chưa từng được nghe qua, nhưng mà khi xét đến việc cả hai tâm ma đều muốn hợp nhất với hắn, thì với cái mô típ này, Tử Phong đã quá quen thuộc rồi, đống tiểu thuyết kiếp trước hắn đã đọc đâu phải chỉ để đó cho có đâu cơ chứ. Chung quy lại cũng chỉ là ép buộc Tử Phong hắn phải chọn hai con đường, hoặc là trở nên thiện lương, hay trở thành kẻ ác, chứ không phải là nửa thiện nửa ác như hiện tại.
“Mẹ nó chứ, muốn sống tự do cũng không được à, chọn thiện hay chọn ác ta đều không thích a.” Tử Phong cười khổ ở trong lòng, thực sự mà nói, hắn có hơi thích nhân cách ác của Hắc Tử Phong hơn một chút, ít nhất thì hắn ta cũng sát phạt quyết đoán, không hề vòng vo mà luôn đi thẳng vào vấn đề, thậm chí còn có thể ở ngay trước mặt Tử Phong mà nói rằng mình muốn thôn phệ hắn rồi trở thành bản thể cơ mà.
“Chọn ta đi, ngươi thấy ta có thể sử dụng Vực rồi đúng không, dung hợp với ta, ngươi sẽ có được tất cả, khả năng chiến đấu, mưu mẹo, cách sử dụng Vực, tất cả se là của ngươi!!” Hắc Tử Phong cười lạnh.
“Nhảm nhí, ngươi biết làm thì ta không biết ư, Tử Phong, chọn ta đi, những năng lực hắn có, ta cũng có, đừng trở thành con người độc ác như hắn, hãy biết hướng thiện a!” Bạch Tử Phong ngay lập tức phản bác.
“Hướng thiện để làm cái chó gì, để biến thành một tên nhát gan như ngươi hả?”
“Vậy thì có gì sai, còn hơn là giống như ngươi, không đi gây thù chuốc oán khắp nơi thì mới lạ đó, rồi về sau có khi mất mạng cũng không biết chừng!”
“Ngươi…..tên đàn bà chết tiệt này!!”
“Yên lặng đi, tên cốt đột chỉ biết đánh nhau!!”
Cãi nhau qua lại một hồi, hai tên tâm ma trực tiếp lao vào nhau mà tay đấm chân đạp, đánh nhau loạn thành một bầy. Trong lúc đó, Tử Phong cùng Tiểu Linh thì không biết từ bao giờ đã lẩn ra xa tít ngồi với nhau.
“Công tử, ngài định chọn ai?”
Thở dài một tiếng, Tử Phong im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Ta không biết, dù là chọn ai, tính cách của ta cũng sẽ bị bản ngã đó ảnh hưởng, lúc đó liệu ta có còn là ta hay không?”
“Ngài cũng đừng quá lo lắng, dù rằng tính cách ngài sẽ thay đổi, nhưng mà nhìn từ một khía cạnh khác, hai bản ngã thiện-ác đó chẳng phải chính là tách ra từ bản thể là ngài đó sao, dù là thiện hay ác thì đó cũng vẫn là ngài mà….. Mặc dù ta chỉ coi công tử là chủ nhân duy nhất của ta!!” Tiểu Linh an ủi Tử Phong, nhưng câu cuối thì lại nói nhỏ như muỗi kêu.
Đang mải suy nghĩ, Tử Phong cũng không để ý nhiều, nhìn hai tên tâm ma đang đánh nhau ầm ầm ở phía xa, hắn không khỏi lẩm bẩm: “Làm gì thì làm, nhất định không thể để bọn chúng chiếm quyền kiểm soát cơ thể của mình như lần trước được, cơ thể của ta là của ta, không ai được động chạm vào hết!!”
Ý thức của Tử Phong lui ra khỏi không gian của hệ thống, không phải là hắn trực tiếp không quan tâm tới vấn đề to lớn như thế này, mà là có ở lại trong hệ thống thì hắn cũng không nghĩ ra cách gì để giải quyết cho ổn thỏa cả, thôi thì cứ đến đâu hay đến đó vậy.
Trở về với thực tại, Tử Phong lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trong một tình thế khó xử không kém gì so với chuyện tâm ma của hắn. Hắn sau khi bất tỉnh nhân sự được Hồ Phi Nguyệt đưa về lều nghỉ ngơi, và đó là căn lều của Hồ Phi Nguyệt, đến đây thì chưa có vấn đề gì cả, nhưng tiếp theo thì không ổn chút nào.
Chỉ thấy bên tay phải của hắn hiện tại, Hồ Phi Nguyệt trên người chỉ mặc có một bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve, đang ôm cứng lấy một cánh tay của hắn mà ngủ ngon lành. Đừng nói với thị lực kinh người của hắn, kể cả người bình thường cũng có thể nhìn xuyên qua lớp vải mỏng còn hơn cả tờ giấy đó, chết người ở chỗ, bên dưới lớp vải đó, Tử Phong có thể thấy rằng, Hồ Phi Nguyệt không có mặc đồ lót ở bên trong.
Đưa tay trái lên ôm lấy mũi, Tử Phong ngăn cản dòng máu đang chực chờ phụt ra ngoài, bất chợt hắn cảm thấy có cái gì đó cựa quậy bên trái mình.
“Ôi mẹ ơi, đừng nói là………..”
Sợ cái gì thì cái đó đến, Tử Phong ước rằng mình đã không nhìn xuống, chỉ thấy bên trái hắn, Diệp Ngưng Tuyết đang cuộn tròn thân hình la lỵ của con bé lại mà rúc vào người hắn, thứ mà hắn vừa cảm nhận được chính là tiểu nha đầu này cựa mình.
Cái tình huống hương diễm một cách nhảm nhí như thế này khiến Tử Phong không khỏi dở khóc dở cười, nếu như chỉ là Hồ Phi Nguyệt, hắn có thể bất chấp “làm thịt” nàng ngay lập tức, nhưng mà hiện tại còn có cả một tiểu la lỵ Diệp Ngưng Tuyết ở đây, hắn không thể làm ra mấy hành động không nên cho trẻ em xem như vậy được, chẳng lẽ hắn lại “làm thịt” luôn cả hai? Thôi khỏi, Tử Phong hắn không có cầm thú tới mức đến cả tiểu cô nương cũng không tha a.
“Fufufu, trái ôm phải ấp hai mỹ nhân như thế này, chàng thỏa mãn chưa?” Tiếng của Hồ Phi Nguyệt vang lên, hơi thở thơm tho của nàng phả vào tai Tử Phong khiến hắn rùng mình một cái.
“Chàng tỉnh rồi à, lần này chàng tỉnh nhanh hơn đó.” Thấy Tử Phong quay đầu sang, Hồ Phi Nguyệt hôn lên môi hắn một cái rồi cười nhẹ nói.
Cảm thấy cơ thể nóng lên và trở nên rạo rực, giọng nói của Hắc Tử Phong vang lên trong đầu hắn liên tục giục hắn “làm thịt” Hồ Phi Nguyệt khiến hắn không khỏi tối sầm mặt lại.
Ngồi dậy, Tử Phong lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, sau đó hỏi Hồ Phi Nguyệt
“Ta đã hôn mê bao lâu rồi, và tại sao con bé lại nằm ở đây?”
“Một ngày rồi, và sau hôm đó thì con bé cứ tự trách mình vì nghĩ rằng chàng cứu nó nên mới bị thương bất tỉnh như thế, vậy nên suốt một ngày nay, nó không chịu nghỉ ngơi mà cứ đòi ở bên cạnh chăm sóc chàng đó. Fufu, xem ra lại có thêm một người nữa gia nhập hậu cung của chàng rồi!” Hồ Phi Nguyệt cười ranh mãnh nói.
“Đến nàng ta còn để dành đó chưa ăn đâu, hậu cung cái rắm!!” Tử Phong không khỏi trợn mắt lên nhìn Hồ Phi Nguyệt.
Choàng tay qua ôm cổ Tử Phong, Hồ Phi Nguyệt dán cả cơ thể nóng bỏng của mình vào người hắn, thỏ thẻ nói: “Vậy chàng còn chờ gì nữa mà không thưởng thức bữa ăn đi??”
Nghe thấy tiếng sói tru ở trong đầu, mà hiển nhiên không phải là do bản thân tạo ra, Tử Phong ngoài mặt thì tỉnh bơ nhưng bên trong thì gần như muốn phát điên. Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hắn ôm lấy Hồ Phi Nguyệt nằm xuống.
“Ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.”
“Mọi chuyện nghe theo chàng hết…..”
Cảm nhận hơi thở đều đều của Hồ Phi Nguyệt sau một lúc lâu, Tử Phong đoán rằng nàng đã ngủ, mà thực ra hắn cũng chỉ tự cho mình một liều thuốc an thần mà thôi, lấy tu vi của nàng ta, trừ khi bất tỉnh, bằng không thì dù có ngủ, mọi thứ xảy ra trong phạm vi thần thức thì nàng ta đều biết hết, ngủ hay không không khác gì nhau cả.
Tử Phong vén lều đi ra ngoài, mặc lên người bộ quần áo quen thuộc, hắn lấy ra từ bên trong không gian của hệ thống một khối cầu nhỏ cỡ ngón tay, đích thị là yêu đan của Huyết Giác Xà. Từ sau khi hắn biết được không gian của hệ thống có thể nhét đồ vật vào, không gian giới chỉ trên tay hắn trực tiếp biến thành vật trang trí không hơn không kém, nói đùa chứ, tại sao hắn lại muốn để đồ vật của mình vào trong một không gian nhỏ xíu hơn nữa lại có thể dễ dàng đánh mất trong khi hắn lại có một không gian to tới mức hắn có thể nhét nguyên cả quả núi vào cũng vẫn dư chỗ, hơn nữa lại không thể đánh mất trừ khi hắn chết, có là kẻ ngu thì cũng chọn cái thứ hai.
Yêu đan của Huyết Giác Xà chưa thành niên có thể được luyện chế thành giải độc đan cao cấp, nhưng mà Tử Phong hắn không quan tâm tới thứ này, thay vì đợi trúng độc rồi mới sử dụng thuốc giải, không bằng bóp chết mối nguy hại từ trong trứng nước, phục dụng trực tiếp yêu đan Huyết Giác Xà để tăng cường khả năng kháng độc còn hơn.
Đã có thể phục dụng trực tiếp, Tử Phong hắn cũng không có làm ra chuẩn bị gì, liền nuốt luôn viên yêu đan xuống bụng, sau đó đả tọa luyện hóa nó. Cơ mà chưa tới giây sau, cả người hắn run lên bần bật, một vòi máu từ trong miệng hắn phun ra, Tử Phong quỳ xuống đất mà đầu óc quay cuồng, từng cơn đau đớn đến tê dại cả não bộ không ngừng truyền khắp cơ thể hắn