“Arrgghhhhh!!”
Tử Phong gầm lên một tiếng, hai cánh tay không biết từ lúc nào đã bọc giáp cốt màu đỏ rung lên, mười ngón tay giống như mười cái móc sắt cắm thẳng vào hàm răng của Đại Địa Chi Hùng, trực tiếp đục thủng mười cái lỗ nhỏ trên đó. Hắn xoay người một cái, hai cánh tay tóm chặt lấy hàm của Đại Địa Chi Hùng, sinh sinh vật ngã nó ra mặt đất. Quật ngã con gấu đen, Tử Phong nhanh chóng rời tay khỏi mõm nó, lùi người sang bên cạnh.
Nhưng không hổ là yêu thú ngũ giai cường đại, Đại Địa Chi Hùng không để yên cho Tử Phong muốn làm gì thì làm, thân hình khổng lồ của nó vừa mới ngã xuống đất, một bàn chân gấu đen thui liền xé gió mà tát tới chỗ Tử Phong. Yêu thú cùng cảnh giới thường áp đảo nhân loại võ giả bởi phòng ngự cùng lực lượng siêu cường, chính vì vậy mà võ giả nhân loại rất ít khi xảy ra chiến đấu với yêu thú đồng cấp, chỉ trừ khi họ có thực lực mạnh hơn cảnh giới hoặc có bài tẩy nhất định thì mới dám giao chiến với yêu thú.
Tử Phong hắn là Vương cấp nhất phẩm, luận tu vi cảnh giới thì còn kém đầu Đại Địa Chi Hùng trước mắt mấy tiểu cảnh giới, xét theo lẽ thường của võ giả thì hắn phải thua không hề nghi ngờ. Nhưng mà Tử Phong là Tử Phong, hắn không phải là võ giả thông thường, hắn không phải con người, hắn là Thiên Ma!!
Nếu như lúc bình thường, dù với lực lượng vượt xa Vương cấp thì hắn cũng không thể nào đọ sức được với Đại Địa Chi Hùng, vốn là yêu thú trời sinh có lực lượng mạnh mẽ, nhưng hiện tại lớp giáp cốt đang xuất hiện trên cánh tay hắn, lực lượng của hắn tăng lên phải đến mấy chục lần có dư, đừng nói là một con gấu, có đến mười đầu Đại Địa Chi Hùng xuất hiện thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Cong tay thành quyền, Tử Phong nhằm thẳng bàn tay gấu mà đấm tới.
"Bành!!"
Nắm đấm Tử Phong va chạm với bàn chân Đại Địa Chi Hùng tạo ra một tiếng vang trầm đục, bàn chân gấu to lớn sinh sinh bị hắn chặn đứng lại. Tử Phong có thể chặn được lực lượng cường hãn đó, nhưng mặt đất dưới chân hắn thì không, chỉ thấy những đường nứt vỡ liên tục xuất hiện dưới chân hắn, sau đó "ầm" một tiếng, nền đất bên dưới vỡ tung tạo thành một cái hố, kéo theo thân hình của Tử Phong xuống dưới. Đại Địa Chi Hùng không hổ là yêu thú cao giai đã hình thành trí tuệ nhất định, nhìn thấy Tử Phong bị sụt xuống đất, nó liền nhanh chóng động thân hình, một bàn chân gấu to lớn giống như là đập một con kiến từ trên nện xuống.
"Vô dụng!!"
Thân hình Tử Phong như thiểm điện từ bên dưới lòng đất vọt lên, né được một chưởng của con gấu, hắn lộn một vòng trên không trung sau đó lao xuống, nhằm thẳng đầu đối phương mà tung ra một quyền. Đại Địa Chi Hùng phản ứng cũng rất nhanh, nó liền giơ hai tay lên bảo vệ đầu của mình.
"Bành!!"
Cơ thể nhỏ bé của Tử Phong so với thân hình cao tới mười mét của Đại Địa Chi Hùng trông không khác gì con kiến, nhưng khi bị con kiến đó chạm vào, cả người Đại Địa Chi Hùng bay ngược về sau như diều đứt dây. Cơ thể khổng lồ của nó đập vào vách núi khiến cả ngọn núi rung lên ầm ầm. Còn không đợi nó hoàn hồn lại, thân hình Tử Phong hóa thành một làn khói đen xuất hiện trước mặt nó, hai tay ra quyền như vũ bão.
"Binh!!Binh!!Binh!!"
Những tiếng động trầm đục không ngừng vang lên, cơ thể Đại Địa Chi Hùng dưới quyền đầu của Tử Phong dần lún vào trong vách núi, gần như không thể hoàn thủ. Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng nhìn Tử Phong thoải mái "bán hành" cho Đại Địa Chi Hùng mà há hốc mồm, không tự chủ mà nghĩ lại khi mình giao đấu với hắn trước kia, quả nhiên là hắn đã nương tay rất nhiều. Vách núi nơi Tử Phong đè đầu Đại Địa Chi Hùng xuống mà đánh kia rung lắc dữ dội, sau đó thì hoàn toàn sụp đổ xuống, chôn vùi cả hai thân hình dưới lớp đất đá.
"Tử Phong!!" Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng bật thốt lên, nhưng không đợi hai nàng tiến lên xem xét, một tiếng nổ lớn vang lên hất tung đống đất đá kia, Tử Phong từ bên trong đám khói bụi đi ra, cả người quần áo rách nát nhưng toàn thân tràn ngập trong sát khí bức người, đằng sau hắn là Đại Địa Chi Hùng nhưng hiện tại thì đã hồn lìa khỏi xác, cái đầu to bằng cái thúng của nó lúc này đã nát bét thành một đống lầy lội đỏ đỏ trắng trắng, hồn nhiên không nhìn ra được đấy đã từng là một Đại Địa Chi Hùng ngũ giai trung phẩm yêu thú nữa.
"Quả nhiên là nơi này có thiên tài địa bảo gì đó nên mới có yêu thú cường đại như vậy thủ hộ, đi thôi!!" Tử Phong không thèm quan tâm tới quần áo rách nát của mình, tung người lao đi, nhắm thẳng tới ngọn núi lửa trước mắt. Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng nhìn nhau một cái rồi đi theo sau hắn, không quên liếc cái xác không đầu của Đại Địa Chi Hùng một cái mà rùng mình.
Ba người nhanh chóng tiến tới ngọn núi lửa, sau đó trèo lên đỉnh, đập vào mắt ba người lúc này là một miệng núi lửa vẫn còn đang hoạt động, một miệng hồ dung nham chiều rộng tới cả trăm mét đang sôi sùng sục, ở giữa là một cây cột đen có lẽ là từ nham thạch tạo thành, trên cây cột có một cây linh chi màu đen, trên cây mọc ra hai đóa hoa đỏ rực như máu, trông vô cùng đẹp.
"Huyết Linh Chi!!!" Lâm Nguyệt Đồng kinh hô một tiếng.
"Huyết Linh Chi??" Tử Phong nghi hoặc hỏi. Thực tế với Phân tích nhãn của hắn, vốn dĩ hắn có thể nhìn được chỉ số của sự vật mà hắn nhìn vào, nhưng không biết là do cấp bậc kĩ năng của hắn chưa đủ, hay là do Huyết Linh Chi là thiên tài địa bảo quá cao cấp mà hắn hoàn toàn không có một chút thông tin nào về nó. Hắn cũng đã đọc rất nhiều thư tịch về thiên tài địa bảo của Huyền Linh đại lục nhằm nâng cao kiến thức, nhưng cũng không biết được Huyết Linh Chi là cái gì.
"Huyết Linh Chi là kì vật thiên địa, mặc dù mang theo một chữ Huyết trong tên, nhưng thực tế thì nó là một hỏa thuộc tính linh thảo, sinh trưởng ở nơi cực hỏa, nhưng không phải nơi nào nóng bức là có thể phát triển, nó chỉ xuất hiện ở những nơi có hỏa nguyên tố nồng đậm, thiên địa linh khí nồng đậm và điều kiện môi trường cực hỏa. Huyết Linh Chi trăm năm mọc thành cây, ngàn năm ra hoa, năm trăm năm mới thành thục, ngươi nhìn những cánh hoa của nó đang xòe ra kia, chứng tỏ thời gian thành thục của nó gần như cận kề rồi, chỉ nội trong vài ngày, thậm chí ít hơn là có thể hái xuống. Huyết Linh Chi khi thành thục trong vòng một canh giờ không hái xuống thì sẽ tàn lụi, vậy nên có thể nói là chúng ta khá là may mắn khi xuất hiện ở đây." Lâm Nguyệt Đồng nói một tràng dài.
Tử Phong nghe một hồi đau cả đầu mà còn không có thứ mà hắn muốn biết, hắn bèn nói: "Lằng nhằng quá, nó là thiên tài địa bảo thì phải có công dụng chứ, Huyết Linh Chi có tác dụng gì??"
Lườm Tử Phong một cái, Lâm Nguyệt Đồng mới chậm rãi nói: "Huyết Linh Chi qua nhiều năm dưỡng dục, bản thân thân cây của nó không khác gì khúc củi hoàn toàn vô dụng, nhưng hoa của nó có công dụng nghịch thiên. Sinh trưởng ở nơi cực hỏa, bản thân hoa của Huyết Linh Chi mang theo hỏa nguyên tố nồng đậm, võ giả hỏa linh căn khi phục dụng có thể trực tiếp phá vỡ bình cảnh mà tiến vào cảnh giới mới, nếu không có bình cảnh thì năng lượng tinh thuần trong đó cũng khiến võ giả dễ dàng đột phá vài tiểu cảnh giới, thậm chí là cả một đại cảnh giới. Nhưng đó chưa phải là công dụng tốt nhất của nó, công dụng của nó thực sự nghịch thiên khi dành cho võ giả Thánh cấp trở lên. Ngươi cũng biết Thánh cấp có thể lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc, từ đó có thể tạo thành Vực của bản thân, nhưng hình thành Vực nào có phải là chuyện dễ dàng. Huyết Linh Chi khi được võ giả Thánh cấp phục dụng có thể hỗ trợ trong việc hình thành Vực, đồng thời nếu võ giả đã có sẵn Vực rồi thì uy lực của Vực sẽ tăng lên một bậc, đương nhiên chỉ võ giả Hỏa thuộc tính mới được hưởng. Võ giả có linh căn thuộc tính khác nếu phục dụng thì cũng có thể tăng cường tu vi nhưng không hiệu quả bằng võ giả Hỏa thuộc tính, điều kiện tiên quyết đó là có thể chịu được hỏa tinh hoa đốt cháy thể nội."
"Nói cách khác, nó là thứ tốt?" Lãnh Băng Băng nói.
"Còn hơn cả là thứ tốt ấy chứ!!"
Tử Phong nhìn hai đóa Huyết Linh Chi trước mắt, nhíu mày nói: "Vậy tại sao nó lại gọi là Huyết Linh Chi mà không phải là Hỏa Linh Chi hay cái gì đó?"
"Bởi vì nó có thể giúp phục hồi tinh huyết đã mất, nhưng công dụng này cũng chỉ hữu hạn, không so sánh được với hai công năng kia." Lâm Nguyệt Đồng hiếm khi thể hiện được tri thức uyên bác của mình, không hề ngần ngại trả lời mọi câu hỏi được đưa ra.
"Thế là đủ rồi!!" Tử Phong nhàn nhạt nói, sau đó hướng ánh mắt về phía cây cột đá màu đen.
Tăng lên cảnh giới, hỗ trợ hình thành Vực, cường hóa uy lực của Vực, những công dụng đó hấp dẫn tới mức nào, nhưng những thứ đó, Tử Phong trực tiếp để ngoài tai. Tăng cảnh giới? Hắn không cần, ít nhất thì hiện tại ahwns không gặp vấn đề gì với việc tăng lên cảnh giới của bản thân. Hỗ trợ hình thành Vực, cường hóa Vực? Hắn lại không sở hữu hỏa linh căn, dùng nó có tác dụng gì chứ. Cái hắn quan tâm đó là công dụng phục hồi tinh huyết của nó. Hồ Phi Nguyệt, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Mặc dù bình thường Hồ Phi Nguyệt vẫn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt hắn, mà thực sự thì đúng là nàng ta mạnh thật, nhưng Tử Phong chưa từng quên rằng nàng lúc này vẫn bị thương rất nặng, cảnh giới chỉ dừng lại ở Tôn cấp, cách xa tu vi thật sự của nàng tới một vạn tám trăm dặm, tất cả chỉ bởi vì tinh huyết của nàng bị hao tổn nặng. Mặc dù hắn không biết Huyết Linh Chi có công dụng phục hồi tinh huyết tốt tới mức nào, nhưng đã mang trên mình một chữ "Huyết", chắc hẳn công dụng sẽ không quá kém.
Thiên tài địa bảo như thế này, nói không có yêu thú hùng mạnh thủ hộ là không thể nào, còn đầu Đại Địa Chi Hùng ngoài kia ư, chắc chắn nó không phải là thủ hộ yêu thú của Huyết Linh Chi, đơn giản bởi vì Huyết Linh Chi vô dụng với nó, nó mất công thủ hộ để làm gì. Tử Phong thừa biết kiểu gì cũng có yêu thú ẩn nấp xung quanh đây, chỉ cần ba người bọn hắn tiếp cận Huyết Linh Chi là sẽ lao ra tấn công, tình thế thập phần nguy hiểm, nhưng mà nguy hiểm thì có sao, chỉ cần tốt cho Hồ Phi Nguyệt, hắn có liều mạng cũng phải lấy được đôi Huyết Linh Chi này!!