Khúc Kế Vũ thân là người dẫn đầu, từ lúc lao xuống chưa đến mười giây đã dùng bảo kiếm trảm thủ mười mấy con Âm Thi, tuy hắn so với Hàn Bách Trí đệ nhất thiên tài thì không bằng, nhưng thân là một Vương cấp cửu phẩm hàng thật giá thật, những Âm Thi này tối đa thực lực cũng chỉ đến Vương cấp tam tứ phẩm, miễn cưỡng đối đầu với Vương cấp ngũ phẩm là cùng, sao có thể là đối thủ của hắn.
Đám đệ tử Lăng Hư Cung tuy luôn bị Tử Phong khinh bỉ vì kinh nghiệm chiến đấu quá kém cỏi, lúc này lâm nguy cũng không loạn, tất cả đều rút vũ khí ra chém giết Âm Thi, không cho bọn chúng có cơ hội tập hợp lại với nhau, phải biết Âm Thi đơn lẻ không đáng sợ, nhưng bọn chúng luôn có xu hướng tụ tập lại thành bầy đàn, sợ rằng đám Âm Thi này không chỉ có hơn trăm con như thế này.
Một thanh niên tán tu tay cầm thiết côn, thân hình như hầu tử nhảy nhót xung quanh, mỗi lần vung lên là một Âm Thi bị bổ thành cám bã, trong chốc lát cũng giết được kha khá Âm Thi, khá lợi hại. Một nhóm sáu bảy người có vẻ như là người của gia tộc bên ngoài đứng sát vào nhau, tạo thành một bộ trận pháp kì dị, Âm Thi lao đến đều bị đánh bật ra ngoài không cách nào làm tổn thương người bên trong.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đối phó với Âm Thi nhẹ nhàng như vậy, một thanh niên cầm chiến phủ quét ngang một cái chặt đứt đôi người một con Âm Thi, vừa định quay người đi thì bát chợt nửa thân trên của con Âm Thi đó nhào lên người hắn, há cái miệng hôi thối ra cắn mạnh vào cổ hắn, trực tiếp xé ra một miếng thịt. Tên thanh niên này cũng rất nhanh liền hất đầu Âm Thi xuống, một cước đạp nát đầu Âm Thi ngoan cố. Nhưng đã muộn, chỉ thấy nơi bị cắn trúng, da thịt hắn bắt đầu thâm tím lại, sau đó lan rộng ra khắp người, khóe miệng há ra xùi bọt, đôi mắt trở nên đỏ ngầu thị huyết, hắn gào lên một tiếng, Chiến phủ vung lên, nhắm thẳng vào người đứng bên cạnh bổ xuống, trực tiếp chia têm xấu số kia làm hai mảnh, huyết nhục văng bừa bãi vô cùng máu tanh.
“Hắn ta nhiễm độc Âm Thi, đã bị loạn thần trí rồi, mau giết hắn đi!!!” cũng không biết là ai kêu lên, nhưng đại khái là đúng sự thực.
Võ giả bị Âm Thi đả thương sẽ bị nhiễm độc Âm Thi, trong thời gian ngắn sẽ phát tác, thần trí trở nên điên loạn chỉ biết đến giết chóc. Điểm đáng sợ ở đây đó là võ giả nhiễm độc Âm Thi một khoảng thời gian dài sau mới chết hẳn, hóa thành Âm Thi, thường là vài ngày, nhưng trong khoảng thời gian chưa chết, bọn họ không giống như Âm Thi mất hết thần trí, mà vẫn bảo trì thần trí mặc dù điên loạn, nghĩa là ngoại trừ bị điên, một thân tu vi võ học vẫn được giữ đầy đủ, tuyệt đối là tai ương cho người xung quanh.
Những người xung quanh chỉ ngơ ra một lát nhưng ngay sau đó cũng biết được chuyện gì xảy ra, hai ba người cùng luca lao về phía thanh niên bị nhiễm độc, kiếm quang loạn chém, chia thân thể của thanh niên kia thành vài chục mảnh nhỏ, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Tình cảnh đó không phải chỉ diễn ra một lần, khắp nơi là tiếng chém giết Âm Thi cùng với tiếng hét thảm của những võ giả bị tấn công, mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Tử Phong, mau.......mau ra tay cứu người, bọn họ không chịu nổi nữa!!” Lãnh Băng Băng nằm trong ngực Tử Phong thấy hắn chậm chạp không ra tay, liền chỉ về phía đám đệ tử Lăng Hư Cung gấp gáp nói.
Liếc Lãnh Băng Băng một cái, Tử Phong nhàn nhạt nói: “Sao vậy, tiểu tử Khúc Kế Vũ kia là tình nhân trong mộng của cô à?”
Tử Phong cũng chỉ hỏi bừa chứ không có dụng ý gì, nào ngờ Lãnh Băng Băng đánh mạnh một cái lên ngực hắn, một bộ dáng tức giận không nhẹ mà sẵng giọng nói: “Ngươi nói hươu nói vượn gì thế, ai là tình nhân trong mộng chứ, ta chỉ là niệm tình đồng môn mà thôi, còn tình nhân.......thì.....” nói đên đây giọng nàng liền bé lại vo ve như tiếng muỗi kêu, lấy thính lực hơn người của Tử Phong cũng không nghe ra cái gì.
Cũng không màng đến cú đánh của nàng ta, Tử Phong cười nhạt: “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ hai người an toàn, sống chết của người khác ta mặc kệ!!”
“Không hiểu đám Âm Thi này ở đâu ra mà nhiều như vậy nữa, nãy giờ ta đếm cũng phải đến mấy trăm đầu rồi mà bọn chúng vẫn liên tục xuất hiện.” Lâm Nguyệt Đồng nói.
Không cần nàng nói thì hắn cũng biết, đám Âm Thi này dường như là vô cùng vô tận, từ một đạo khe nứt lớn trên mặt đất không ngừng nhao lên, lúc đầu là mấy Âm Thi Sư cấp Tướng cấp, nay thì đa phần xông lên toàn là Vương cấp Âm Thi, số lượng không hề giảm sút. Dù chỉ là Âm Thi Vương cấp tam tứ phẩm, nhưng lấy cơ thể cứng rắn cùng độc tố khó chơi của bọn chúng, đánh với Vương cấp ngũ phẩm võ giả cũng là dư thừa, hơn nữa số lượng lại đông đảo, toàn lấy tỉ lệ bốn năm Âm Thi quây đánh một võ giả, dù có mạnh đến bao nhiêu thì cũng sớm muộn gì sẽ kiệt lực mà bị bầy Âm Thi nhấn chìm.
Đám võ giả cũng biết điều đó nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể huy động vũ khí, vũ kĩ mà cố gắng tiêu diệt Âm Thi nhanh nhất có thể, trong lòng không ngừng cầu khẩn cho đám Âm Thi này đừng có tràn ra nữa. Chỉ là cầu khẩn thì có tác dụng gì chứ, Âm Thi vẫn tràn ra không ngừng, chỉ trong p ngắn ngủi mà đã có trên bốn trăm đầu Âm Thi bị giết, nhưng số lượng Âm Thi không hề giảm, trái lại còn tăng lên suýt soát gần ba trăm đầu, trong khi đó số lượng võ giả đang không ngừng giảm bớt chỉ còn lại gần trăm người.
Tử Phong nhìn mà không khỏi nhíu mày, cứ thế này không ổn, Âm Thi không có dấu hiệu ngừng tăng lên, sớm muộn đám võ giả này sẽ bị giết sạch, mặc dù hắn tự tin linh lực dồi dào, thủy chung cũng không thể cứ bay mãi trên không trung được, nếu hạ xuống thì hắn song quyền nan địch tứ thủ, đảm bảo bản thân an toàn thì không khó, nhưng còn hai nữ nhân bên cạnh hắn thì xử lí ra sao, chẳng lẽ lại vứt cho Âm Thi gặm.
Thở dài một tiếng, Tử Phong lẩm bẩm: “Đành phải làm người tốt một bữa vậy.”
Nói đoạn hắn hạ xuống đất, lấy ra một đạo ngũ giai Hộ Tráo Phù, truyền linh lực kích hoạt rồi ném xuống đất, trong nháy mắt liền hình thành một lớp lá chắn mờ ảo màu hoàng kim tựa như cái lồng bao trùm lấy ba người vào trong, tạo thành một lồng phòng ngự có bán kính lên đến hai mét.
“Hai người bọn cô ngoan ngoãn ở trong này, trừ khi có Tôn cấp oanh kích bằng không thì phù lục này có thể giữ được đến một canh giờ, ở trong này thì không Âm Thi nào có thể bén mảng đến được.” Tử Phong dặn dò nhị nữ, sau đó thì phi thân lao ra ngoài.
Phù lục này là một trong những thứ mà Tử Phong lấy được từ trong kiến trúc nơi gặp Hàn Bách Trí, về công dụng thì không cần phải nói, ngũ giai phù lục uy lực đương nhiên là cường hãn.
Nhắm tới đám Âm Thi phóng tới hai cánh tay để trần tràn đầy phù văn của hắn giơ lên, những đường phù văn phát sáng sau đó bốc cháy hừng hực, Tử Phong vung tay gạt bỏ đám Âm Thi chắn đường, bọn chúng vừa chạm vào ngọn lửa đỏ rực trên tay hắn liền bốc cháy, thoáng chốc liền biến thành tro tàn.
Ngọn lửa vụt tắt, để lại hai cánh tay được bọc giáp cốt xương xẩu, Tử Phong thân hình như quỷ mị, tiếp cận một đầu Âm Thi, năm ngón tay vươn ra cắm thẳng vào sọ của nó, dùng lực kéo mạnh, trực tiếp xé lìa đầu của nó ra khỏi cơ thể. Không dừng lại ở đó, hai tay hắn giang ra, túm lấy cổ hai Âm Thi đang lao tới, đập đầu hai con lạo với nhau, hai chiếc đầu lâu vỡ toác ra như trừng gà, não tương hôi thối tràn cả ra tay hắn.
Tiện tay ném hai cái xác không đầu đi, Tử Phong cách không xuất ra một quyền, quyền phong xé gió bay đi, trực tiếp đập nát đầu hai ba con Âm Thi. Hai cánh tay hắn dựng thẳng, mấy chục cây cốt thứ to bằng chiếc đũa mọc lên dọc theo cánh tay, Tử Phong vung tay lên, mấy chục cây cốt thứ giống như đạn đã ra khỏi nòng, hóa thành từng đạo bạch quang phóng đi, vô cùng chuẩn xác đục thủng đầu hơn ba chục con Âm Thi.
Âm Thi muốn giết chết phải đánh vào đầu, đó là kiến thức thông thường, đối với Tử Phong mà nói thì cũng không khó khăn cho lấm, vốn dĩ bình thường hắn chiến đấu cũng toàn nhắm vào đầu lâu của đối thủ, bây giờ chỉ là quen tay hay làm mà thôi.
Vừa ra tay chưa đầy năm giây đã hạ sát mấy chục con Âm Thi, không thể không nói thực lực của Tử Phong là vô cùng cường đại, nhưng hắn đối với thành tích này của mình lại có chút không hài lòng, vẫn còn quá chậm a. Tiện tay nhặt một thanh kiếm của một tên võ giả đã chết, Tử Phong múa may một chút thử kiếm, thanh kiếm này cũng không tồi, Địa giai hạ phẩm Huyền khí, đặt bên ngoài cũng có giá trị không nhỏ, cơ mà với một tên đã quen dùng hàng “xịn” như hắn thì có chút không dùng được.
Chặc lưỡi một cái, Tử Phong cũng không nghĩ nhiều, có gì dùng nấy, quan trọng hiệu quả là được. Thân hình hắn hóa thành một làn khói, tay cầm kiếm xông thẳng vào nơi Âm Thi tụ tập đông nhất trước con mắt của tất cả võ giả có mặt. Đám võ giả nhìn thấy vậy thì không khỏi mắng thầm, một tên tiểu tử vô tri, Vương cấp nhị phẩm mà dám lao vào đàn Âm Thi, không sớm thì muộn cũng chết mất xác cho xem.
Chỉ là cảnh tượng tiếp theo khiến mấy tên có suy nghĩ vừa rồi còn chưa kịp nghĩ xong đã phải nuốt ngược trở lại, Tử Phong chết mất xác đâu không thấy, nhưng ngược lại chí thấy từng đoàn từng đoàn Âm Thi giống như bị nhét vào trong cối xay thịt, còn chưa chạm đến được chéo áo của Tử Phong thì thân hình đã chia năm xẻ bảy, chân cụt tay gãy cùng đầu lâu bay lên trời giống như vừa bị cuồng phong bạo vũ quét ngang. Tử Phong đi đến đâu thì giống như một cái cối xay thịt, nghiền nát toàn bộ Âm Thi cản đường thành một hỗn hợp "sinh tố" mà đương nhiên là không ai dám uống. Kiếm quang chớp rọi, tiếng gào rú của Âm Thi vang lên liên hồi, số lượng bọn chúng giảm dần thấy rõ, không còn là một trận chiến giữa người sống và người chết nữa mà là đơn phương tàn sát nghiêng về phía hắn.
Tử Phong chặt chém vô cùng đã tay nhưng trong lòng cũng không khỏi trầm xuống, nãy giờ hắn toàn lực ra tay, Âm Thi táng thân trong tay hắn cũng đến hai trăm con có dư, nhìn thì thấy số lượng Âm Thi giảm bớt nhưng số lượng tiếp tục lao ra từ kẽ nứt trên mặt đất cũng không ngừng nghỉ, hắn không biết liệu bản thân có đủ lực mà tiếp tục chặt chém hay không. Đừng tưởng rằng nhìn hắn nhẹ nhàng chém giết như vậy mà nghĩ hắn không dùng lực, trái lại da thịt cứng rắn của Âm Thi khiến hắn hao tổn khí lực cũng khá nhiều, nếu không phải có kĩ năng Tái sinh siêu tốc chống lưng thì hắn khó mà kiên trì giữ nguyên khí thế lâu như vậy. Nhưng mà dù có kĩ năng nghịch thiên giúp đỡ, rồi cũng đến lúc cung không đủ cầu, đến lúc hắn kiệt lực mà đám Âm Thi này vẫn còn tiếp tục lao ra thì hắn cũng chỉ có thể chịu thua, không phải hắn không hi vọng gì vào đám võ giả kia mà bởi vì sự thật là thế, đám kia toàn là lũ phế vật trong mắt hắn.
Giây phút ngỡ ngàng qua đi, đám võ giả liền mừng rỡ như điên khi có một cường giả gia nhập chiến đoàn, gần như dùng sức một mình lật ngược thế cờ nguy hiểm, những lời khinh thường ngay lập tức bị ném ra sau đầu, trong lòng chỉ thầm mong tên sát thần áo đen này đừng có kiệt lực giữa đường là tốt nhất. Khúc Kế Vũ từ lúc gặp được ba người Tử Phong, thấy hai vị mỹ nữ là Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng cứ quấn lấy Tử Phong một cách thân mật không ngó ngàng gì đến một vị sư huynh như hắn thì tỏng lòng có chút bất mãn cùng ghen tức, nhưng nhìn tràng cảnh thái rau chặt dưa trước mắt mà không khỏi há hốc mồm nhìn trân trối, chút ít ghen tức trong lòng liền mất sạch. Khúc Kế Vũ hơn ai hết hiểu rõ bản thân nhất, tuy rằng tu vi cao, nhưng hắn cũng biết tự lượng sức mình, kiêu ngạo thì có nhưng không hề mù quáng, thực lực Tử Phong bày ra hắn tự nhận còn xa mới bằng, chưa kể bản thân hắn giết - chục con Âm Thi đã muốn mệt đứt hơi, nhìn Tử Phong một hơi chém giết số Âm Thi gấp tới bốn năm lần mình mà đến thở dốc cũng không có một cái, hiển nhiên là vẫn còn dư lực, chênh lệch quá xa khiến chút ít ghen tị trong lòng hắn biến thành sự kình nể.
Hắn cũng không có ý định để Tử Phong một mình xuất lực, nhìn thấy Âm Thi bị đẩy lui, liền hét lên: "Đừng có đứng đực ra đó mà nhìn nữa, mau chóng giúp đỡ hắn đẩy lùi Âm Thi đi!!" Nói đoạn tiếp tục làm tiên phong, vung kiếm lao lên, nhằm vào mấy con Âm Thi lạc đàn mà chém giết. Mọi người nghe vậy thì sực tỉnh, tất cả ồ ạt xông lên cuốn lấy đám Âm Thi, giải tỏa bớt một phần áp lực cho Tử Phong.
Tử Phong thì không quan tâm lắm tới tình cảnh xung quanh, hắn chỉ biết đến một điều duy nhất đó là chém chém và chém, thân pháp tùy thời di động như quỷ mị, không chút thương tiếc tàn sát đám Âm Thi. Mắt thấy đám Âm Thi bị dồn lại thành một đoàn tập trung gần kẽ nứt, trong đầu Tử Phong linh quang chớp hiện, hắn hét lớn: "Tất cả lui ra!!"
Thanh âm của hắn tựa như chuông đồng sang sảng, mang theo một cỗ uy quyền khó có thể kháng cự, mọi người vừa nghe liền vô thức lùi lại đằng sau, chỉ đến khi làm rồi mới phát hiện ra, tự hỏi tại sao mình lại phải nghe lời hắn nhỉ. Đương nhiên mọi người không biết rằng một câu nói này của Tử Phong, hắn đã dùng tinh thần lực hơn người của mình để tạo ra ảnh hưởng như vậy, bằng không thì hắn không phải chỉ huy, lời nói ai nghe theo chứ.
Thấy mọi người rất nhanh liền tránh ra, Tử Phong nắm chặt thanh kiếm trong tay, linh lực toàn thân vận khởi, giơ kiếm lên không trung, nhắm vào đám Âm Thi đã tụ tập lại một chỗ, hời hợt chém xuống.
"Nguyệt Sát Trảm!!"
Không một tiếng động, một đường kiếm quang khổng lồ đen tuyền như màn đêm thôn phệ toàn bộ ánh sáng vốn đã ít ỏi ở đây, dùng tốc độ như sao chổi ập tới, trong nháy mắt liền bao phủ lấy đám Âm Thi. Tất cả mọi người chỉ thấy không gian chợt tối sầm xuống, đến khi nhìn lại thì đã thấy kiếm quang vô thanh đó đã tiêu thất, nhưng kết quả lại khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh. Chỉ thấy nơi kiếm quang đi qua hoàn toàn là một mảng bình địa, Âm Thi, đất đá, gạch vụn, xác chết, mọi thứ đều biến thành một đám tro bụi phiêu hốt trên không trung, bức tường phía sau trực diện ngăn cản đường kiếm quang cũng bị khoét sâu thành một cái lỗ lớn sâu tới vài mét. Trước kia cũng đã có không ít vũ kỹ lạc mục tiêu bắn vào bức tường nhưng không gây được một vết xước, nay một đường kiếm quang lại bào thủng cả một mảng tường, uy lực tuyệt luân khiến mọi người có chút kinh hãi nhìn vào thân ảnh đơn bạc đang đứng đó.
Một tiếng rắc vang lên, thanh kiếm trong tay Tử Phong không chịu được áp lực của Nguyệt Sát Trảm mà vỡ ra thành từng mảnh. Hắn nhìn thanh tàn kiếm trong tay mà cười khổ, quả nhiên là Huyền khí thông thường không thể nào chịu nổi uy lực của Trảm Nguyệt Thất Thức, hơn nữa lại còn là kĩ năng quần công bá đạo như Nguyệt Sát Trảm. Thực ra thì nếu hắn sử dụng tứ thức Nguyệt Quang Trảm hay ngũ thức Đoạn Không Trảm thì thanh kiếm cũng không đến nỗi bị hủy, chỉ là hai chiêu đó chú ý công kích đơn mục tiêu, không phải là chiêu thức quần công như lục thức Nguyệt Sát Trảm nên không phải la fmoojt sự lựa chọn khôn ngoan khi đối mặt với đám Âm Thi có số lượng lên đến cả trăm như vừa rồi.
Sau một kiếm kinh thiên của Tử Phong, cũng chỉ còn lác đác vài ba đầu Âm Thi tiếp tục xuất hiện, nhưng cũng nhanh chóng bị giết chết, rồi sau đó không thấy con nào xuất hiện nữa, mọi người nhất thời thở phào một hơi, chiến đấu thảm liệt, đã kết thúc rồi!!