“Chàng có phải đang thắc mắc, tại sao chiến đấu giữa Thánh cấp với nhau mà lại cứ như vậy kết thúc phải không, phải chăng là quá dễ dàng??” tiếng của Hồ Phi Nguyệt vang lên cắt đứt suy nghĩ của Tử Phong.
Nghe vậy Tử Phong liền có chút giật mình, xác thực trong lòng hắn cũng có thắc mắc tương tự, lấy trận chiến vừa rồi của hắn làm ví dụ, chỉ là Tôn cấp giao chiến mà đã long trời lở đất, vậy mà vừa rồi có tận ba Thánh cấp cường giả chiến đấu mà chỉ trong khoảnh khắc đã kết thúc, thậm chí thanh thế so ra còn kém mấy tên Vương cấp đánh nhau.
“Vậy chàng nghĩ điều gì khiến một Thánh cấp khác với võ giả cấp thấp hơn??”
“Chẳng lẽ là....không gian lực??” Tử Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đúng vậy, Thánh cấp cường giả giao chiến, kĩ năng, chiêu thức tiểu xảo chỉ là phụ, quan trọng bậc nhất vẫn là không gian lực. Đột phá Thánh cấp, võ giả sẽ có thêm một tầng cảm ngộ đối với không gian, từ đó có thể điều khiển không gian theo một mức độ nào đó tùy thuộc vào năng lực cá nhân. Lấy ba tên Tôn cấp mà chàng vừa giết lúc nãy làm ví dụ, nếu một Thánh cấp muốn giết bọn chúng thì dễ như trở bàn tay, chỉ đơn giản một cú không gian phong nhận hay là không gian sụp đổ là quá đủ để chôn vùi mạng sống của bọn chúng.
Vừa rồi thiếp cùng hai tên nhóc kia đấu với nhau chính là lĩnh vực đấu, thiệt hại với môi trường xung quanh tuy rằng giảm xuống mức tối đa, nhưng lực sát thương thì hoàn toàn không có võ giả dưới Thánh cấp nào có thể chịu nổi quá nửa giây, đó chính là sự khác biệt. Thánh cấp bọn thiếp quan trọng đó là giết chết địch nhân, còn những thứ vũ kĩ hoành tráng đều không còn trọng yếu nữa.”
Dừng một chút, Hồ Phi Nguyệt tiếp tục nói: “Còn có một câu mà thiếp nghĩ chàng nên ghi nhớ, Thánh cấp thì chưa chắc sẽ có lĩnh vực, nhưng có lĩnh vực thì chắc chắn là Thánh cấp. Đại ý đó là Thánh cấp cũng có thể dùng đan dược nghịch thiên để đạt tới, nhưng cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực, nhưng đã lĩnh ngộ được lĩnh vực, thì đột phá Thánh cấp là điều chắc chắn, trừ khi chàng chết trước khi kịp đột phá Thánh cấp mà thôi.”
Tử Phong nghe vậy liền nghĩ thầm, nói như vậy, bản thân hắn cũng sở hữu lĩnh vực, chẳng phải nói rằng con đường đạt tới Thánh cấp của hắn đã trở nên bằng phẳng rồi sao, mặc dù hệ thống đảm bảo cho hắn không có bình cảnh, nhưng hiện tại nó đang lên cơn, cho nên hắn không thể không quan tâm tới vấn đề này.
“Còn tiểu cô nương này, chàng tính xử lí ra sao??”
Tiếng của Hồ Phi Nguyệt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tử Phong, hắn lúc này mới để ý thấy ở phía xa, Diệu Yên vẫn bị khoá cứng một chỗ không hề nhúc nhích mảy may, hắn không khỏi dở khóc dở cười.
“Nàng là đồng minh, thả nàng ra đi.”
Diệu Yên bất ngờ cảm thấy cơ thể mình đã có thể cử động, cả người nàng liền nhũn ra mà ngã gục xuống đất, há miệng thở dốc liên hồi, mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm lưng áo. Lúc đầu dưới uy áp của Hồ Phi Nguyệt, Diệu Yên đã khó có thể nhúc nhích, nhưng về sau khi chiến đấu xảy ra thì nàng đã có thể khôi phục lại năng lực hành động, chỉ là một màn trước mắt khiến nàng chỉ biết trừng mắt lên mà nhìn chứ không còn biết làm gì khác.
Thánh…..Thánh Hoàng?? Nữ nhân này là ai mà có tu vi khủng bố đến như vậy, còn nữa, Tử Phong hắn ta có thân phận gì, tại sao một siêu cấp cường giả như nữ nhân kia lại có thể nghe lời hắn răm rắp đến như vậy…? Vô vàn câu hỏi chợt xuất hiện trong đầu Diệu Yên mà không có câu trả lời.
Thực ra thì ngay khi uy áp của Hồ Phi Nguyệt không còn chủ ý nhắm vào nàng nữa, Diệu Yên cũng đã định sử dụng lĩnh vực của mình để đề phòng, chỉ là nàng còn chưa kịp nhúc nhích một ngón tay, xung quanh nàng đã xuất hiện mấy trăm giọt nước bủa vây xung quanh, khiến nàng đến thở mạnh cũng không dám, ở cự ly gần như vậy, nàng mới thực sự cảm nhận được sự khủng bố của những giọt nước trong vắt tưởng chừng như vô hại đó, nàng có thể đảm bảo rằng kể cả lĩnh vực của nàng cũng chịu không nổi quá chục giọt nước, đừng nói xung quanh nàng là hàng trăm giọt.
“Tử…Tử Phong, nàng là ai, hơn hết đó là, ngươi có thân phận là gì??” Điều đầu tiên mà Diệu Yên nói sau khi phục hồi tinh thần, đó là một câu hỏi dành cho Tử Phong.
“Ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, nàng là thê tử của ta, còn nữa, đừng lo lắng, bọn ta không hề có ác ý với Lăng Hư Cung hay gì đâu, chỉ là muốn kiếm một chỗ nghỉ chân mà thôi.” Tử Phong nhún vai nói.
Diệu Yên liền thở phào một cái, thực sự thì một câu của Tử Phong liền đánh trúng ngay tim đen của nàng, những điều hắn vừa giải thích đích thị là những gì nàng lo lắng, dù sao thì kể cả với một tông môn cường đại như Lăng Hư Cung cũng không muốn đắc tội với một Thánh Hoàng đỉnh phong. Trên thực tế, Lăng Hư Cung không sợ không có người đánh không lại, nhưng những nhân vật như vậy toàn thuộc hàng lão tổ, chung quy không thể suốt ngày suốt đêm mà ngồi một chỗ đợi địch nhân đánh tới được, dù sao thì một Thánh Hoàng cường giả nếu như chọn cách đánh lén, đến thành võ giả của Lăng Hư Cung sẽ bị giết chết.
Tử Phong ngược lại không có quan tâm nhiều đến như vậy, những gì hắn nói là sự thực, bản thân hắn đối với Lăng Hư Cung không có cảm xúc gì cả, chỉ cần Lăng Hư Cung không làm gì có lỗi với hắn, thì hắn cũng không có ý định làm địch nhân của nó, đương nhiên, nếu có thứ gì đó mang lại lợi ích cực kì to lớn cho hắn, Tử Phong cũng không ngại làm phản, dù sao thì hắn cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì.
“Khoan đã, có gì đó không đúng!!” Tử Phong chợt thốt lên.
“Chuyện gì vậy??” Diệu Yên cùng Hồ Phi Nguyệt cùng đồng thanh nói. Hồ Phi Nguyệt thì không vấn đề gì, nàng vốn coi phu quân của mình như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, nhưng Diệu Yên thì hơi có chút ngượng ngùng, chẳng biết từ lúc nào nàng đã coi hắn trở thành thủ lĩnh mà nghe theo.
“Lăng Tiếu đâu?? Phi Nguyệt, nàng mau chóng kiểm tra, xem phụ cận có võ giả nào ẩn nấp không, sự tồn tại của nàng là không thể để lộ ra ngoài được.” Tử Phong nhíu mày nói.
Hồ Phi Nguyệt nghe vậy liền mỉm cười: “Thiếp tưởng chàng quên rồi chứ, cút ra đây đi, con chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi!!” nói đoạn nàng khẽ phất tay một cái.
Trên trời đột nhiên vỡ ra một mảng không gian, từ trong lỗ hổng không gian đó, một thân ảnh lao ra, sau đó rơi thẳng xuống đất, rất nhanh liền lồm cồm bò dậy. Tử Phong nhìn kĩ, thì ra thân ảnh đó chính là Lăng Tiếu, lúc này trên người thương tích đầy mình, tuy chỉ là tổn thương ngoài da nhưng trông thập phần thảm hại.
Lăng Tiếu lúc này hối hận muốn chết, vốn lấy thực lực của hắn nếu không có ba tên hộ vệ với trận pháp tăng phúc liền không phải là đối thủ của Lăng Phong, trong lúc ba tên hộ vệ bị Tử Phong hành lên hành xuống, thì bản thân hắn cũng bị Lăng Phong đánh cho lên bờ xuống ruộng. Chỉ là khi vị Thánh cấp sơ giai trung niên kia xuất hiện, dùng một chưởng thiếu chút nữa đập chết Lăng Phong tại chỗ, hắn mới có dịp thở ra một hơi, sau đó liền lợi dụng bí thuật đặc thù, giấu mình ẩn nấp ở một chỗ gần đó, âm thầm khôi phục linh lực bản thân, dù sao thì có tận ba vị Thánh cấp cường giả trong tộc ở đây, hắn cảm thấy sự hiện diện của bản thân hơi có chút thừa thãi.
Cơ mà chỉ một lát sau, một tràng biến cố liên tiếp xảy ra khiến hắn không kịp trở tay, một nữ nhân tuyệt đẹp xuất hiện hắn hít thở không thông, Lăng Tiếu có thể khẳng định rằng cả đời hắn chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp tới mức này, chỉ là dưới dung mạo tuyệt thế của Hồ Phi Nguyệt, đại não của hắn liền lâm vào trạng thái mụ mị, hoàn toàn không để ý tới hoàn cảnh xung quanh. Đến lúc hai vị trưởng lão nội môn trong tộc trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian, hắn mới hoảng hồn tỉnh lại khỏi cơn mê, nhưng mà đã quá muộn, trên đời không có thuốc hối hận, hắn còn chưa kịp đào tẩu thì đã bị tóm trở lại.
“Hừ, muốn chém muốn giết tuỳ ý, còn không thì đừng mong có thể moi được chút thông tin gì từ ta.” Lăng Tiếu biết rằng bản thân mình không hề có năng lực phản kháng, trước mặt hắn một bên là Diệu Yên, Thánh giả đỉnh phong, bên còn lại là một Thánh Hoàng cường giả hàng thật giá thật, bất kì người nào hắn cũng đánh không nổi, tốt nhất là nên đối mặt với sự thật, nhưng mà không thể phản kháng cũng không có nghĩa là hắn không thể bỏ trốn, hắn vẫn còn giấu một con bài tẩy cuối cùng.
Diệu Yên đang định bắt sống Lăng Tiếu cùng với trung niên nhân Thánh giả sơ giai bị Hồ Phi Nguyệt đập ngất mang về tra khảo, tìm hiểu xem lí do tại sao Xuất Vân đế quốc lại đột nhiên trở nên điên cuồng mà tiến quân, nhưng nàng chợt nhớ ra tình hình ở đây đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của nàng rồi. Nàng không biết Tử Phong cùng nữ cường giả này sẽ xử lí đối phương ra sao, nhưng nàng biết chắc rằng nếu nàng tự ý làm bậy không theo ý hai người kia, chờ đợi nàng sẽ là kết cục giống hai lão già không biết tự lượng sức kia mà thôi. Diệu Yên liền lựa chọn im lặng theo dõi.
Tử Phong tinh ý nhận ra ý đồ của Diệu Yên, nhưng hắn làm như không biết mà ngó lơ đi, chỉ nhàn nhạt nói: “Phi Nguyệt, trừ Diệu Yên trưởng lão, giết hết, không để lại nhân chứng!!”
Lăng Tiếu cùng Diệu Yên nghe vậy liền ngớ người ra, nhưng ngay sau đó, Lăng Tiếu liền tỉnh lại, khuôn mặt kiên định ban nãy đã biến mất, thay vào đó là vẻ sợ hãi tuyệt vọng. Trong khi đó thì Hồ Phi Nguyệt đến hỏi cũng không thèm hỏi, chỉ gật đầu một cái, sau đó đưa một ngón tay lên chỉ về phía Lăng Tiếu.
“Con mẹ nó, lão tử liều mạng, muốn giết ta ư, không dễ vậy đâu!!!” Trên tay Lăng Tiếu bất ngờ xuất hiện một tờ phù lục màu đỏ chót như chu sa, bên trên dùng một loại mực màu tím óng ánh vẽ thành những hình phù văn kì dị.
Tử Phong nhìn thấy tấm phù lục, trong nháy mắt liền nhận ra lai lịch của nó, vội vàng kinh hô: “Đó là lục giai phù lục Huyết Độn Phù, mau cản hắn lại!!”
Huyết Độn Phù, lục giai phù lục, không có lực công kích, nhưng tác dụng của nó lại vô cùng mạnh mẽ, khi sử dụng, phù lục sẽ đốt cháy tinh huyết của người dùng, nhưng bù lại sẽ mang lại một tốc độ khủng khiếp cho người sử dụng, hơn nữa, khi sử dụng Huyết Độn Phù, người sử dụng có thể bỏ qua được cả không gian lực của Thánh cấp mà đào thoát, phải nói là vô cùng nghịch thiên. Công dụng của nó so với Phá Giới Phù thì cũng tương tự, nhưng hiệu quả thì là một trởi một vực.
“Quá muộn rồi, không gian giam cầm ư, phá cho ta!!” Lăng Tiếu cười lớn một tiếng, sau đó từ đầu ngón tay của hắn liền bắn ra một vòi máu, phù lục trên tay hắn bị tưới máu tươi vào liền bốc cháy hừng hực, cả người hắn trong nháy mắt liền hoá thành một đạo huyết quang phóng thẳng lên trời cao.
Nói thì chậm mà thực tế lại nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, Lăng Tiếu đã kích hoạt thành công Huyết Độn Phù, trực tiếp bỏ qua không gian ngưng đọng của Hồ Phi Nguyệt mà bỏ trốn, tốc độ nhanh đến mức cả Thánh Hoàng cường giả như nàng cũng không đuổi kịp.
Lúc này trong đầu Tử Phong chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không được để sự tồn tại của Hồ Phi Nguyệt bị tiết lộ, trong một tích tắc, hắn không còn nghĩ được gì nữa, máu huyết trong người hắn sôi sục, mọi thứ trong mắt hắn liền trở nên chậm chạp, hắn hoàn toàn để bản năng của mình làm ra hành động.
“Thiên Ngoại Hoá Thân!!”
Lôi phân thân ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Tử Phong, vừa mới hiện thân, hắn liền gầm lên một tiếng: “Thế Giới!!!”
Không gian trong bán kính vạn mét liền bị đóng băng, thời gian bên trong đã bị ngưng lại, trong một tích tắc lĩnh vực của Tử Phong được mở ra, đạo huyết quang trên không trung không ngờ cũng không thể chạy thoát, vừa vặn bị tóm gọn trong lĩnh vực của hắn.
Tử Phong không còn thời gian, dù lĩnh vực của hắn có năng lực nghịch thiên, nhưng chỉ có thể dừng thời gian nửa giây, lấy khoảng cách giữa hắn cùng Lăng Tiếu, dù chỉ là một phần nghìn của một giây hắn cũng không thể nào lãng phí được.
“Chân Dạng – Thuấn Bộ!!”
Tử Phong trong nháy mắt liền bắt kịp Lăng Tiếu, nhưng chỉ còn lại mười tích tắc thời gian ngưng đọng, cơ mà chừng đó là quá đủ cho hắn rồi. Năm ngón tay co lại thành quyền, Tử Phong dùng hết sức lực còn lại của mình, tung ra một quyền, ngay khi tay hắn chạm vào đầu Lăng Tiếu, hiệu lực của Thế Giới liền kết thúc.
“Binh!!”
Diệu Yên cùng Hồ Phi Nguyệt chỉ cảm thấy không gian bên cạnh mình tan vỡ, sau đó Tử Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện chặn đầu đoàn huyết quang, một quyền tung ra liền trực tiếp đấm bay đoàn huyết quang đó lộn ngược trở lại, đâm thẳng xuống mặt đất. Hồ Phi Nguyệt liền phản ứng vô cùng nhanh chóng, lĩnh vực được mở ra, ngay lập tức giam cầm không gian xung quanh nơi Lăng Tiếu vừa rơi xuống, hiện tại đã có lĩnh vực gia trì, dù hắn có sử dụng Huyết Độn Phù thì cũng chạy đằng trời.
Một màn đó được Tử Phong thu vào trong mắt, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh hắn liền không cười nổi nữa. Chỉ thấy Tử Phong phun ra một vòi máu, sau đó cả người hắn vô lực mà rơi từ trên không trung xuống, khí tức trên người yếu ớt không chịu nổi.