“Được rồi, về việc chinh phục Diệu Yên thì ta đã đồng ý, nhưng nàng vẫn chưa giải thích cho ta về việc tại sao phải đập cái tên chấp sự đó gần chết như vậy.” Tử Phong chợt nhớ ra mục đích chính của hắn khi lôi Hồ Phi Nguyệt tới đây.
“Nói ra thì dài dòng, nhưng mà chàng đã hỏi thì thiếp cũng nói. Cái lúc mà đám trưởng lão cùng chấp sự đó xuất hiện lần đầu tiên trước mặt chúng ta, Diệu Yên đã liếc nhìn cái tên Vũ chấp sự đó nhiều hơn vài giây, hơn nữa ánh mắt của nàng khi nhìn vào hắn thì ánh lên vẻ thù hằn cùng chán ghét, hơn nữa kiểu chán ghét này là kiểu giống như bọn họ đã từng có quen biết, vậy nên thiếp mới đoán giữa bọn họ chắc hẳn năm xưa đã có chuyện gì đó.” Hồ Phi Nguyệt chậm rãi nói.
“Vậy nên là nàng mới bảo ta cố tình đánh tên kia thừa sống thiếu chết để lấy lòng Diệu Yên hả??” Tử Phong dở khóc dở cười, chỉ có thể trách cái tên chấp sự đó quá xui xẻo mà thôi.
“Đương nhiên rồi, Diệu Yên có vẻ vẫn chưa biết lí do tại sao thiếp lại bảo nàng ta cho chàng giao đấu với tên chấp sự đó, đoán chừng nàng chỉ nghĩ rằng thiếp muốn trừng trị cái tên kia vì đã coi thường chàng mà thôi.”
Tử Phong khẽ nheo mắt lại, bàn tay lơ đãng giơ lên xoa cằm, một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: “Nếu như Diệu Yên chưa biết, vậy thì tốt, ta có thể tiến hành ngay bước đầu trong kế hoạch chinh phục nàng ta rồi.”
“Vậy chàng tự giải quyết nhé, thiếp sẽ âm thầm hỗ trợ nếu cần thiết.” Hồ Phi Nguyệt nháy mắt nói.
- -------------------
Hoàng cung Bắc Hoàng Quốc, sau khi biết được đại quân của Xuất Vân đế quốc bị một mình Tử Phong thảm sát tới chín thành, mối nguy mất nước của Bắc Hoàng Quốc đã tạm thời biến mất, lão quốc vương vô cùng vui sướng mà quyết định mở một buổi tiệc linh đình chiêu đãi đám người Tử Phong và cũng để chào mừng viện quân mới đến của Lăng Hư Cung.
Đối với chiến công hiển hách có một không hai của Tử Phong, lão quốc vương vừa mừng vừa sợ, mừng là bởi vì giờ đây lão sẽ không mất ăn mất ngủ vì nỗi lo mất nước đè nặng lên vai nữa, nhưng đồng thời lão cũng cảm thấy sợ bởi với thực lực của Tử Phong, hơn nữa lại nắm giữ bí mật về di tích của Cổ thị hoàng triểu, nếu hắn có ý định gây bất lợi cho Bắc Hoàng Quốc thì lão không có cách gì để ngăn cản cả.
Vậy nên lão quốc vương đã chọn cách tốt nhất để đối phó với một mối nguy không thể giải quyết, đó là kết thân được thì kết, bằng không cũng nhất quyết không được trở thành kẻ thù.
Tử Phong vì lẽ đó mà được lão quốc vương đích thân thưởng cho rất nhiều kim ngân tài bảo, linh thạch, Huyền khí, thậm chí còn hứa gả cho hắn hai cô công chúa nếu hắn đồng ý. Cơ mà đương nhiên là Tử Phong hắn không đồng ý rồi, tiền thì hắn không thiếu, linh thạch thì lại càng không, chút xíu linh thach lão quốc vương tặng thưởng chẳng bõ dính túi của hắn, Huyền khí thì lại càng không cần thiết, còn về hai cô công chúa, có ép hắn cũng không nhận, cái ý tưởng muốn tạo mối quan hệ với hắn ghi rõ mồn một trên mặt lão quốc vương kia kìa, Tử Phong mà chịu dính vào thứ rắc rối này mới là lạ.
Bữa tiệc rất lớn, rất hoành tráng, thức ăn cũng vô cùng ngon miệng, những màn biểu diễn của vũ nữ cũng rất tuyệt vời, nhưng chẳng hiểu sao, Tử Phong lại cảm thấy nhàm chán, cái không khí vui tươi náo nhiệt nơi này khiến hắn khó mà thích ứng được, cuối cùng thì hắn lại giống như bữa tiệc lần trước, cầm theo một chén rượu rồi chuồn ra ngoài, mặc kệ bên trong tiệc tùng ra sao. Nhảy lên trên mái đại điện, Tử Phong có thể nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ở bên dưới.
“Đúng thật là, mình vẫn không thể nào chịu được mấy buổi tiệc tùng như thế này.” Tử Phong lắc đầu thầm nghĩ, trên tay bỗng xuất hiện một cuốn sách, hắn ngả người nằm xuống,chậm rãi lật từng trang sách mà đọc.
“Thật là hoài niệm, lâu lắm rồi mình mới lại có cảm giác giống như xưa thế này.” Tử Phong vừa đọc sách vừa cảm thán. Trên tay hắn lúc này là một quyển tiểu thuyết mà kiếp trước hắn đã từng đọc, nay lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa nhờ vào cửa hàng hối đoái của hệ thống. Tiểu Linh trước kia đã từng bảo hắn rằng trong cửa hàng hệ thống có đủ thứ, thậm chí cả sách truyện kiếp trước của hắn cũng có.
Lúc đó Tử Phong không để ý, và cũng không có thời gian để quan tâm, đến bây giờ khi có chút thời gian rảnh rỗi hắn mới nhớ ra, quả nhiên đúng như những gì Tiểu Linh nói, mấy thứ sách truyện này đều có cả. Đọc được một lúc, hắn gấp quyển sách lại, miệng lẩm bẩm: “Tới rồi…”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, một thân ảnh nhỏ nhắn bất ngờ trừ trên trời hạ xuống ngay bên cạnh hắn, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống, miệng nói: “Lại nữa à, sao ngươi không ở lại thưởng thức bữa tiệc của mình đi.”
Liếc nhìn Diệu Yên, Tử Phong thu hồi chiếc mặt nạ trên mặt, miệng nở một nụ cười: “Chẳng phải trưởng lão ngài cũng không chịu nổi cảnh hỗn loạn ở bên trong đó mà trốn ra ngoài này ư?”
“Hừ, ta nào có giống như ngươi, chẳng qua là ở trong đó toàn nam nhân nên ta không thích mà thôi. Vả lại, gọi ta là Diệu Yên đi, ta không dám để ngươi gọi là trưởng lão đâu, ai mà biết phu nhân của ngươi nghe vậy có chướng tai sau đó tiễn ta về thế giới bên kia hay không.” Diệu Yên sẵng giọng nói.
“Chứ không phải là không nhìn thấy ta đâu nên mới ra ngoài này tìm à??” trong lòng Tử Phong thầm nhủ. Thực tế việc hắn bỏ ra ngoài một phần là vì không chịu nổi cái không khí náo nhiệt của buổi tiệc, một phần là vì hắn có ý định riêng của bản thân.
Suốt buổi tiệc từ đầu tới cuối, hắn để ý thấy Diệu Yên cứ chốc chốc lại bí mật liếc nhìn hắn, bất kẻ hắn có đang làm cái gì cũng đều chịu sự quan sát của nàng, hơn nữa biểu cảm của nàng lúc quan sát hắn rất không bình thường, cảm giác cứ lén lút giống như là sợ hắn phát hiện ra vậy. Vậy nên hắn mới nảy ra ý tưởng, bỏ ra ngoài, sau đó cố tình để lộ một tia khí tức để cho nàng tìm thấy, cốt là để dụ Diệu Yên đi ra nói chuyện riêng.
Quả nhiên đúng như những gì hắn đã dự liệu, Diệu Yên không thấy hắn đâu liền đi ra ngoài, cảm nhận được một tia khí tức hắn để lại nên tìm tới đây. Nghe Diệu Yên nói thế, Tử Phong chỉ cười nhạt, miệng nói: “Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh, chỉ là nàng cứ yên tâm, Phi Nguyệt không phải dạng người không có lí lẽ như vậy đâu.”
“Ngươi nói nhyuw vậy thì ta yên tâm, nhưng cứ gọi ta là Diệu Yên đi, gọi là trưởng lão nó cứ hơi…”
“Xa cách phải không??” Tử Phong ngắt lời Diệu Yên, giọng điệu thoáng có chút mập mờ như có như không.
Diệu Yên nghe vậy liền có chút bối rối không biết trả lời ra sao, Tử Phong cũng không định được đà lấn tới, hắn liền chuyển chủ đề: “Nàng tìm ta là có chuyện muốn nói đúng không??”
“Sao ngươi biết??” Diệu Yên giật mình.
Tử Phong bật cười: “Nàng đừng cho rằng ta không biết gì như vậy chứ, suốt bữa tiệc nàng liên tục nhìn sang bên ta tổng cộng là lần, bây giờ lại còn đích thân tìm đến đây nữa, nếu không có chuyện cần nói thì mới là lạ đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Yên chợt đỏ bừng, trong lòng nàng thầm hô: “Hắn biết…hắn biết rồi!!”
Nàng cúi đầu xuống tránh ánh mắt của Tử Phong, miệng lí nhí nói: “Ta….ta…..ta chi muốn hỏi ngươi là, tại sao ngươi lại đánh tàn phế Vũ chấp sự như vậy??”
“Chẳng phải nàng đã nói ta cứ đánh toàn lực, đánh tàn phế hắn cũng được còn gì, ta chỉ làm theo lệnh mà thôi.”
Còn không đợi Diệu Yên nói gì, Tử Phong liền tiếp tục nói thêm: “Hơn nữa, đấy cũng chỉ là một phần, lí do chính khiến ta muốn đập hắn thành phế nhân là bởi vì lúc nàng nhìn thấy hắn lần đầu, ánh mắt của nàng nhìn hắn có vẻ chán ghét, vậy nên thế là đủ lí do để ta đánh hắn rồi.”
“Chỉ như vậy thôi sao….à khoan, ý ngươi là sao, lúc đó ta có nhìn hắn ta như vậy à??” Diệu Yên ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên, ta lúc nào chả chú ý tới nàng.” Tử Phong cười cười: “Hai người có vẻ như là quen nhau nhỉ, có thể cho ta biết lí do vì sao nàng ghét hắn ta như vậy không??”
Biểu hiện của Diệu Yên bất chợt trở nên ảm đạm, nàng nở một nụ cười có chút miễn cưỡng, nhẹ giọng nói: “Đó là một câu chuyện dài, ngươi có muốn nghe hay không??”
Tử Phong giơ quyển sách trên tay lên, miệng nói: “Hiện tại ta không có thiếu thời gian, nàng có kể tới sáng mai cũng được, nếu như câu chuyện đó dài đến thế.”
Với tông giọng đều đều đượm buồn, Diệu Yên bắt đầu kể lại một câu chuyện xưa từ cái thời nào thì Tử Phong hắn cũng chịu, hắn chỉ biết ngồi nghe mà thôi. Chuyện kể rằng ngày xưa có một thiếu nữ cùng một thiếu niên, hai người là thanh mai trúc mã với nhau, tình cảm gắn bó sâu đậm tưởng chừng như không có gì có thể chia lìa, bản thân hai người đều có thiên phú tu luyện vô cùng tốt, đã sớm được cha mẹ hai nhà định trước chuyện tương lai với nhau.
Thiếu nữ với thiên tư tu luyện cực tốt của mình, là người duy nhất trong hàng trăm năm có thể tu luyện thành công công pháp trấn tộc của gia tộc mình, nhưng không hiểu sao, tiến độ đề thăng tu vi của nàng rất chậm, mặc dù chiến lực trong cùng cảnh giới lại rất mạnh mẽ.
Ngày tháng trôi qua, thiếu niên cùng với việc tu vi ngày càng vượt xa thiếu nữ, tâm lí cũng theo đó mà vô hình chung thay đổi, hắn nghĩ rằng so với một tuyệt thế thiên tài vô song như mình thì thiếu nữ kia không xứng. Bằng chứng là hắn sau một kì tuyển chọn đệ tử của siêu cấp tông môn Lăng Hư Cung, hắn được nhận vào làm đệ tử nội môn, trong khi thiếu nữ lại không được nhận. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của hắn, hắn không có nói ra bên ngoài.
Thiếu nữ thì vẫn như xưa, tiễn phu quân tương lai của mình đi vào nội môn Lăng Hư Cung, còn bản thân thì khờ dại ở nhà, tin vào lời hứa sẽ đón mình vào trong tông môn ở cùng khi hắn đã ổn định, cứ như vậy mà chờ đợi tình lang trở về đón mình.
Một tháng, một năm, năm năm, mười năm, thời gian cứ như vậy trôi qua, thiếu nữ lúc này đã tuổi, nàng vẫn muốn chờ đợi, nhưng không thể chờ được nữa, nàng liền quyết định đi tìm thiếu niên năm xưa để gặp. Nàng không quản đường xá xa xôi, nguy hiểm trùng trùng, chỉ với tu vi Tướng cấp lặn lội tới tận Lăng Hư Cung đòi gặp thiếu niên. Khi nàng biết rằng thiếu niên năm xưa không chỉ vẫn còn sống khỏe mạnh, hơn nữa lại còn trở thành một trong những đệ tử nội môn có triển vọng nhất trong cùng lứa, nàng hết sức vui mừng, mong muốn được gặp hắn một lần.
Chi là đời không như trong mơ, những tưởng đây sẽ là ngày nàng đoàn tụ với phu quân đã đính ước của mình, trái lại, thứ mà nàng nhận được là một tin dữ. Tình lang của nàng, vài năm trước đã thành thân với con gái của một vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong Lăng Hư Cung, hưởng thụ một cuộc sống sung sướng khiến bao người ghen tị.
Thiếu nữ ngây thơ nhưng không hề ngu xuẩn, nàng rất nhanh liền hiểu ra rằng thiếu niên năm xưa đã thay đổi, hắn đã không còn nhớ tới nàng nữa rồi. Thế nhưng nàng vẫn muốn gặp mặt hắn một lần cuối cùng, để ba mặt một lời, để nói rõ tất cả những gì nàng phải chịu đựng suốt mười năm dài chờ đợi mòn mỏi.
Nhưng nàng không được gặp hắn, trái lại nàng được gặp phu nhân hiện tại của hắn, cũng chính là con gái của vị trưởng lão quyền cao chức trọng nọ. Thiếu nữ vốn không hề có ý định tranh cướp thiếu niên năm xưa, nàng chỉ muốn một cuộc nói chuyện mà thôi. Chỉ là đón chờ nàng là một tràng sỉ vả đến mức không thể ngóc đầu lên được tới từ cô con gái của vị trưởng lão, mắng nàng những lời khó nghe tới cực điểm, đại ý là đũa mốc mà đòi trèo mâm son, hạng người như nàng thì tốt nhất là biến đi cho khuất mắt.
Thiếu nữ đương nhiên là không chịu nổi những lời khó nghe như vậy, nàng biết thân biết phận, không nói gì mà bỏ đi. Đi được nửa đường, nàng gặp lại hắn, người thiếu niên năm xưa, thì ra hắn đứng ở gần đấy, đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của thiếu niên vừa quen lại vừa lạ kia, thiếu nữ chỉ có thể cắn răng, phẫn hận đến cực độ mà quay trở về.
Biến cố to lớn khiến thiếu nữ trưởng thành hơn, nàng biến nỗi hận bị phụ bạc thành động lực mà điên cuồng tu luyện không ngừng nghỉ. Công pháp kì lạ mà nàng tu luyện rồi cũng phát huy tác dụng của mình, tuy rằng nàng đột phá chậm, nhưng cảnh giới thì vô cùng vững chắc, gần như không có bình cảnh. Một trăm năm, rồi hai trăm năm trôi qua, nàng đột phá lên Thánh giả, rồi không hiểu sao lại lựa chọn trở thành cung phụng trưởng lão của chính Lăng Hư Cung nơi thiếu niên kia đang ở.
Nói đến đây thì Tử Phong kể cả có IQ là con số âm đi chăng nữa thì cũng nhận ra rằng thiếu nữ đó chính là Diệu Yên, còn thiếu niên kia hẳn là Vũ chấp sự.
“Ngươi biết không, khi mà ta đã trở thành Thánh cấp cường giả, là một cung phụng trưởng lão người người kính ngưỡng, hắn ta vẫn loay hoay ở Tôn cấp tứ phẩm, chỉ là một tên chấp sự quèn trong Lăng Hư Cung, nếu không có một tâng quan hệ với vị trưởng lão kia thì hắn cũng chưa chắc đã có thể trở thành chấp sự.” Diệu Yên cười khảy nói, trong giọng nói có chút buồn bã.
“Để ta đoán nhé, khi hắn biết được nàng đã trở thành trưởng lão, hắn lại muốn lân la nối lại tình xưa với nàng phải không?” Tử Phong nheo mắt nói.
“Đúng như ngươi nói, hắn thật sự tìm cách tiếp cận ta, nhưng mà hắn nghĩ rằng ta vẫn là cô bé khờ dại năm xưa chăng, nhầm cả rồi, cơ thể của ta có lẽ vẫn giữ nguyên hình hài của thiếu nữ tuổi vì cái công pháp chết tiệt này, nhưng tâm của ta đã không còn như vậy nữa. Cơ mà cũng ngạc nhiên thật, sao ngươi có thể đoán được hắn sẽ làm như vậy??” Diệu Yên nhìn Tử Phong mà hỏi, nói như vậy nhưng khuôn mặt thì không có chút gì là ngạc nhiên cả.
“Đương nhiên là ta có thể đoán được rồi, cái câu chuyện này túm bừa một cuốn tiểu thuyết ngôn lù à nhầm ngôn tình là có thể kiếm được, khó khăn để đoán ra lắm ư?” Tử Phong thầm nghĩ.
“Mà thôi, không nói những chuyện như này nữa, dù sao thì mọi thứ cũng qua rồi, ta bây giờ vẫn sống tốt, như vậy là đủ.”
“Chậc, đáng lẽ ra ta nên giết luôn hắn mới đúng, đánh hắn tàn phế thì vẫn nhân từ quá.” Tử Phong cười lạnh nói.
“Ngươi không sợ gây thù với vị trưởng lão kia ư??” Diệu Yên ngạc nhiên nói.
“Ta vốn không phải là người hay quan tâm tới người khác, nhưng nếu là vì một số người đặc biệt với ta, có là kẻ thù với ông trời thì ta cũng làm, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Tử Phong cười nói.
Diệu Yên nghe xong liền lâm vào trầm mặc, khuôn mặt nàng một hồi lâu sau liền đỏ hồng lên trông vô cùng xinh đẹp, nàng có chút bối rỗi mà nhìn ngó xung quanh, khi thấy được quyển sách của Tử Phong để ở bên cạnh liền giống như người chết đuối vớ được cọc mà cầm lấy, miệng đánh trống lảng: “Ngươi đang đọc cái gì đây, sao văn tự của nó lại cổ quái thế này, không giống với bất kì ngôn ngữ nào trên Huyền Linh đại lục a.”
“Văn tự của Thiên Ma Nhất Tộc!!” Tử Phong lười biếng nói, chung quy thì hắn cũng không thể nói đó là tiếng Anh được, ở thế giới này làm quái có thứ gì gọi là tiếng Anh đâu.
Diệu Yên sửng sốt một hồi, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Vậy hóa ra những gì Phi Nguyệt tỉ tỉ nói là thật, ngươi là Thiên Ma Nhất Tộc…”
“Đúng vậy!!” Tử Phong gật đầu khẳng định.
“Ngươi không sợ ta sẽ tiết lộ bí mật này của ngươi sao?? Phải biết rằng Thiên Ma Nhất Tộc là kẻ địch chung của toàn Huyền Linh đại lục đó.” Diệu Yên nheo mắt nói.
Tử Phong bất ngờ ngồi sáp lại bên cạnh Diệu Yên, gương mặt hắn tiến sát lại với nàng, ở khoảng cách này, nàng có thể cảm nhận hơi thở nóng rực nam tính của hắn phả vào mang tai mình, Tử Phong thì thầm nói: “Bởi vì ta tin tưởng nàng!!”
Gương mặt Diệu Yên vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, nàng bối rối cực độ mà bật dậy, miệng lắp bắp: “Ta…ta còn có việc phải làm, lúc khác chúng ta nói chuyện sau…” rồi tung người lên không trung bay mất.
Nhìn thân ảnh đang chạy trối chết kia, Tử Phong thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Biết rằng lừa dối con gái là không tốt, nhưng mà vì mục đích của mình, ta đành phải làm vậy. Xin lỗi nàng…”
Bước đầu tiên trong kế hoạch chinh phục Diệu Yên đó là kéo gần khoảng cách giữa hai người, đã hoàn thành…