Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tử Phong tinh tường nhận ra chỉ có bản thể của hắn là bị Huyễn Ma Thụ Vương “nhắm trúng”, còn Lôi phân thân ở bên cạnh thì dường như bị ngó lơ, có lẽ vì một lí do nào đó mà Huyễn Ma Thụ Vương có thể cảm nhận được đâu mới thật sự là bản thể, đâu chỉ là phân thân, chắc liên quan tới huyễn lực của nó.
Nhận ra điều này, trong đầu Tử Phong rất nhanh liền có ngay đối sách, Lôi phân thân lợi dụng việc bản thân không bị “nhắm trúng”, nhanh chóng kích hoạt Ngụy trang cùng Liễm tức, tan biến vào không gian mà tiềm hành ở vùng phụ cân, trong khi bản thể Tử Phong thì quay đầu....bỏ chạy.
Quả nhiên Huyễn Ma Thụ Vương không thèm đếm xỉa gì tới “phân thân” của Tử Phong mà trực tiếp nhắm đến bản thể của hắn mà phát động công kích. Vốn lấy năng lực của Thiên Ngoại Hóa Thân, chỉ cần một trong số các phân thân còn sống sót thì dù bản thể có bị tiêu diệt thì cũng có thể được hồi sinh vào phân thân, sau đó phân thân đó sẽ trở thành bản thể. Kỹ năng này tuy rằng cường đại nhưng để hồi sinh sau đó khôi phục lại thành bản thể cần mất một lượng thời gian tương đối, hơn nữa còn bị một hạn chế đó là trong thời gian khôi phục thì cảnh giới không thể tinh tiến, chỉ trong hoàn cảnh cực chẳng đã thì hắn mới sử dụng đến năng lực này.
Nhưng nói thì nói thế, Tử Phong cũng không định sử dụng đến cái năng lực “cực chẳng đã” này, ngay trong một sát na không gian nổ tung, hắn liền phát động một năng lực đặc thù khác của Thiên Ngoại Hóa Thân mà hắn đạt được sau khi đổ vào hơn chục điểm tiến hóa. Với năng lực này, bất kể khoảng cách xa gần ra sao, Tử Phong có thể đổi chỗ cho phân thân của mình bất kì lúc nào và ngược lại, phân thân cũng có thể đổi vị trí với bản thể, tất cả chỉ trong một ý niệm, gần như không có độ trễ trong việc đổi vị trí.
Thứ bị không gian liệt phùng chôn vùi đó là Lôi phân thân, còn bản thể Tử Phong sau khi đổi chỗ cho phân thân thì tạm thời tránh thoát khỏi tầm ngắm của Huyễn Ma Thụ Vương, vô cùng “tiện lợi” xuất hiện ở ngay cạnh chỗ Diệu Yên bị trói, lĩnh vực của hắn bung ra, trong bán kính vạn mét mọi thứ đều bị thời gian pháp tắc cầm cố.
Tử Phong rút Phá Lôi Thương ra, hai phân thân đều đã bị diệt, hắn nhiều nhất chỉ có thể dừng thời gian thêm được một lần nữa, đây là cơ hội cuối cùng để hắn thử giải cứu Diệu Yên, nếu không được thì hắn đành phải xin lỗi Diệu Yên sau đó chạy nhanh nhất có thể mà thôi. Phá Lôi Thương tích tụ lực lượng cường hãn trong nháy mắt, tuyệt kĩ công kích đơn thể Chấn Thiên Lôi Đình được thi triển, mục tiêu nhằm thẳng vào cánh tay đang giữ lấy Diệu Yên của Huyễn Ma Thụ Vương.
Giữa vùng thời gian ngưng đọng chợt bùng lên một tia sét khủng bố, chấn cho không gian xung quanh đó không ngừng tan vỡ rồi sụp đổ, nhưng dưới uy lực cường đại của một kích này, cánh tay của Huyễn Ma Thụ Vương vẫn không hề suy suyển, thậm chí đến cả một vết xước cũng không có, hiển nhiên đòn vừa rồi của Tử Phong chẳng khác gì muỗi đốt inox cả.
Nhìn thấy một kích của mình không hiệu quả, Tử Phong vô cùng quyết đoán lựa chọn rút lui, nếu thuần túy xét theo phương diện công kích mang tính hủy diệt đơn thể thì đây đã là cực hạn của hắn rồi, dù có dùng Phá Lôi Thương kết hợp Tử Lôi Nhất Kích - Chưởng Tâm Lôi cũng không hơn là bao, đến phòng ngự của đối phương còn không phá được thì hi vọng giải cứu Diệu Yên chỉ là ý nghĩ viển vông, hắn là người tiếc mạng, Diệu Yên chưa đủ phân lượng để có thể để hắn liều mạng, nếu thay nàng thành Diệp Thủy Lan hay Hồ Phi Nguyệt thì khác, về phần Diệp Ngưng Tuyết thì có thể xem xét.
Ngay khi Tử Phong định quay trở lại trạng thái tiềm hành, hắn chợt cảm thấy cơ thể mình dường như không còn nằm trong sự khống chế của bản thân nữa, một luồng ngoại lực xa lạ tràn đầy thể nội hắn, thứ lực lượng này mang theo hơi thở tử vong nồng đậm, so với tử khí tinh thuần nhất thì chỉ có hơn chứ không có kém, cỗ lực lượng này hiện tại đang chiếm cứ lấy thân thể của hắn.
Chỉ thấy lĩnh vực của hắn không tự chủ được mà lại được kích hoạt thêm lần nữa, thời gian vốn đã chuẩn bị quay trở lại trạng thái bình thường lại tiếp tục bị ngưng đọng, Phá Lôi Thương trên tay hắn biến mất, thay vào đó là một thanh trường kiếm đã gãy gần một nửa có màu đen tuyền trông khá là xấu xí. Tử Phong nhìn Thiên Ma Kiếm xuất hiện trên tay, từ trên thân kiếm tỏa ra vố số sợi tơ nhỏ màu đen giống như tơ nhện đang không ngugnwf lan tràn ra, bao phủ lấy cả cánh tay của hắn, nếu như lúc trước hắn mất quyền kiểm soát cơ thể nhưng vẫn còn có giữ lại được xúc giác nhất định, thì nay cánh tay cầm kiếm của hắn lại hoàn toàn không có chút cảm giác gì cả, phát hiện này khiến hắn không khỏi kinh hãi.
Tròng mắt của Tử Phong chợt lóe lên quang mang màu tím yêu dị, tầm nhìn của hắn trong nháy mắt liền vặn vẹo, có chút cảm giác giống như khi sử dụng Chân dạng với hai kĩ năng Phân tích nhãn và Thiên Ma Nhãn, chỉ khác một điều đó là lúc này thế giới trong mắt hắn tràn ngập những đường kẻ sọc, từ không gian, vật thể, cho đến cả Huyễn Ma Thụ Vương cùng Diệu Yên ở trước mắt cũng không ngoại lệ, trên thân thể của họ tràn ngập những đường sọc vòng vèo uốn lượn giống như được ghép lại từ nhiều mảnh khác nhau.
Xuyên suốt những đường sọc đó là những tiêu điểm chỉ to bằng hạt đỗ đang phát ra ánh sáng màu tím, trên cơ thể của Huyễn Ma Thụ Vương nhìn thoáng qua cũng phải có đến hơn chục điểm nhỏ phát sáng như vậy. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Tử Phong đã thấy cánh tay trái của mình vung lên, Thiên Ma Kiếm vô cùng chuẩn xác chém thẳng vào một đường sọc trên cánh tay của Huyễn Ma Thụ Vương.
Không ngờ lấy phòng ngự có thể ngạng kháng công kích của một kiện Địa giai Bảo khí của cánh tay đó mà lại không chịu nổi một kích, Thiên Ma Kiếm giống như là dao nóng cắt vào bơ, vô cùng dễ dàng chia cắt cánh tay cùng với đám xúc tu đang trói buộc Diệu Yên ra thành vô số mảnh vụn, thật khó có thể tin được đây lại là kiệt tác của một thanh kiếm còn cùn hơn cả dao làm bếp này.
Thiên Ma Kiếm cùng những sợi tơ màu đen ngay sau đó liền biến mất, Tử Phong khôi phục lại quyền kiểm soát cơ thể của mình, biến cố xảy ra quá nhanh khiến hắn ngớ người ra trong một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, không quản là vừa rồi xảy ra chuyện gì, Diệu Yên đã được tự do, chỉ trong một tích tắc nữa là thời gian sẽ tiếp tục chuyển động, nếu bây giờ hắn không hành động ngay thì chỉ có nước cả hai ôm nhau mà cùng chết thôi.
Tử Phong gạt đống cành cây đã biến thành gỗ vụn kia ra sau đó ôm lấy Diệu Yên vào lòng, lập tức phát động Ngỵ trang cùng Liễm tức, chân đạp Thuấn bộ trực tiếp lao vào trong tán cây của một con Huyễn Ma Thụ gần đó ẩn nấp, Liễm tức liền biến đổi khí tức của hắn thành khí tức của Huyễn Ma Thụ, đây cũng là một công năng hữu ích khác của kĩ năng này.
Ngay khi hắn chuẩn bị xong, hiệu lực của song trọng Thế Giới liền kết thúc, trong mắt Tử Phong thì đã một giây trôi qua nhưng đối với Huyễn Ma Thụ Vương thì không có một giây nào cả, tất cả chỉ trong một tích tắc mà thôi. “Con mồi” mình bắt được đột nhiên biến mất, cánh tay của mình lại bị chặt đứt đoạn, hơn nữa vì một lí do nào đó mà lại không thể tái tạo lại được, Huyễn Ma Thụ Vương rít gào lên những tiếng chói tai, đám Huyễn Ma Thụ ở bên dưới nghe tiếng gầm rú này không ngừng run rẩy sợ hãi, không ít Huyễn Ma Thụ phủ phục xuống mặt đất, làm ra tư thế giống như nhân loại quỳ gối.
Huyễn Ma Thụ Vương gầm rú một trận, cành lá của nó bất ngờ dài ra, trực tiếp cuốn lấy mấy chục đầu Huyễn Ma Thụ cấp Bán Thánh phụ cận, chỉ thấy đám Huyễn Ma Thụ này giãy dụa kịch liệt nhưng vô dụng, trong chớp mắt liền bị những cành cây của Huyễn Ma Thụ Vương hút thành cái xác khô, thân hình khổng lồ khô quắt lại sau đó hóa thành từng đám vụn gỗ mục nát rơi lả tả xuống mặt đất, cánh tay bị chặt đứt của Huyễn Ma Thụ Vương liền chậm rãi mọc lại.
Quậy phá một trận nhưng không hề tìm thấy tung tích của “con mồi”, Huyễn Ma Thụ Vương mặc dù có thực lực siêu giai nhưng trí lực lại không được cao lắm, rất nhanh liền bỏ qua không nghĩ tới nữa, thân hình hạ xuống sau đó rất nhanh liền chui vào trong lòng đất mất dạng.
Tử Phong nãy giờ bịt miệng Diệu Yên đến thở cũng không dám thở, nhìn thấy Huyễn Ma Thụ Vương biến mất liền phun ra một ngụm trọc khí, vừa rồi tuy không có cảnh chiến đấu kinh tâm động phách nhưng hắn cũng vừa đi dạo qua Quỷ Môn Quan một lần, còn thiếu chút nữa là xuống uống cà phê với Diêm Vương lão đại, trình độ hung hiểm không kém gì so với những lần mạo hiểm trước đây cả. Cũng may là hắn có được một tên tác giả, à nhầm một tên thần linh “tốt bụng” tặng cho một cái hệ thống với hàng tá kĩ năng bảo mệnh tương đối nghịch thiên, bằng không thì giờ này chắc nhân vật chính đã là một người khác rồi.
Lúc này hắn mới cúi xuống nhìn Diệu Yên đang vô cùng ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực mình, miệng hỏi nhỏ: “Nàng không có sao chứ??”
Diệu Yên không còn chút gì vẻ mạnh mẽ thường ngày, lúc này nàng giống như một tiểu cô nương yếu đuối mà dựa sát vào lòng hắn, nghe Tử Phong hỏi liền lắc lắc đầu, sau đó nói khẽ: “Có phải ta rất là vô dụng không??”
“Hả?” đối với câu hỏi không đầu không đuôi của Diệu Yên, Tử Phong tự nhận có trí thông minh không đến nỗi nào cũng phải chào thua.
“Rõ ràng ta là một Thánh cấp cường giả, nhưng tử lúc đặt chân tới phương Bắc này thì ta cảm giác một thân tu vi của ta giống như là để làm cảnh vậy. Lăng Phong cùng ngươi chiến đấu đến long trời lở đất, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn, thậm chí nếu không có thê tử của ngươi đến thì ta rất có thể cũng đã vẫn lạc ở đó. Rồi vụ tập kích buổi đêm của Lăng gia, nếu không phải ngươi ứng cứu kịp thời thì ta không chết cũng trở thành tù binh. Đến bây giờ ở trong di tích Cổ Thị Hoàng Triều, một thân thực lực của ta cũng bị cầm cố, cuối cùng vẫn phải dựa vào ngươi năm lần bảy lượt mạo hiểm cứu giúp thì ta mới toàn mạng, có phải ta rất vô dụng đúng không??”
Thì ra là như thế, Tử Phong chợt hiểu ý của Diệu Yên, nói nghiêm khắc một chút thì....đúng là như vậy, mặc dù là Thánh cấp cường giả nhưng những gì nàng thể hiện ra bấy lâu nay phải nói alf vô cùng yếu kém, đến Tử Phong hắn cũng không tự giác được mà liệt nàng vào danh sách “bảo kê” của mình, dù tu vi của hắn chỉ đáng lót giày cho nàng, nhưng sự thật là như thế, nếu không có hắn mạo hiểm thì nàng bây giờ đã chết bất đắc kì tử rồi.
Mặc dù cảm thấy khó chịu khi phải lừa dối Diệu Yên, nhưng đã diễn thì diễn cho chót, Tử Phong tạm thời bỏ qua chút khó chiun trong lòng, miệng cười nói: “Nàng không vô dụng chút nào cả, chẳng qua là do hoàn cảnh đặc thù mà thôi, không nói đâu xa, chỉ riêng tu vi của nàng cũng đã đủ để ta phải ngước nhìn rồi, không biết bao lâu ta mới có thể đuổi kịp được nàng nữa.”
“Đừng có lừa phỉnh ta, với tốc độ tăng tiến tu vi của ngươi, chẳng mấy chốc ta sẽ bị vượt qua thôi. Đến lúc đó thì có khi ta phải thay đổi xưng hô với ngươi thành thủ hộ trưởng lão cũng nên ấy chứ.” Diệu Yên thở dài nói.
Vượt qua Thánh giả đạt tới Thánh Hoàng, kể cả trong siêu cấp tông môn như Lăng Hư Cung thì những tồn tại đó cũng không có quá nhiều, tất cả bọn họ không còn là trưởng lão nội môn hay ngoại môn nữa mà sẽ trở thành thủ hộ trưởng lão, trong tay nắm tài nguyên tu luyện và quyền lực cực cao trong tông môn, chỉ dưới Tông chủ cùng với những siêu cấp thái thượng trưởng lão, hơn nữa thủ hộ trưởng lão không chịu sự chế ước của trưởng lão đoàn, có thể nói là một tay che nửa bầu trời trong Lăng Hư Cung.
Diệu Yên nói như vậy cũng không phải không có căn cứ, ngắn ngủi có hai tuần lễ từ khi tiến tới Bắc Hoàng Quốc, Tử Phong hắn một đường từ Bán Tôn leo thẳng đến Tôn cấp tứ phẩm, thực lực thì thừa đủ để miểu sát Bán Thánh, hơn nữa hắn đã tự lĩnh ngộ ra một lĩnh vực cường đại cho bản thân mà đến cả nàng đứng trước lĩnh vực đó cũng chỉ có thể bó tay chịu trói, trở thành Thánh giai cường giả đối với hắn là chuyện ván đã đóng thuyền, vấn đề còn lại chỉ là thời gian.
Tu vi đạt tới Thánh cấp đột phá cảnh giới vô cùng khó khăn, nàng có thể khẳng định bản thân còn phải quanh quẩn ở Thánh giả đỉnh phong vài trăm năm nữa may ra mới đột phá được Thánh Hoàng, nếu xui xẻo thì có khi đến chết cũng không thể đột phá được, nàng vững tin với lực lĩnh ngộ như quái vật của Tử Phong thì đạt tới Thánh Hoàng là chuyện đơn giản.
Nhìn Diệu Yên trước mặt mình để lộ ra vẻ yếu đuối, Tử Phong trong lòng hơi có chút rung động, bất kể nàng đã sống bao nhiêu năm, hay trước kia nàng đã trải qua những gì, hiện tại Diệu Yên trong mắt hắn chỉ là một nữ nhân yếu ớt cần tìm một nơi nương tựa, cảm xúc của hắn không tự chủ được mà có chút biến hóa nho nhỏ đến hắn cũng không nhận ra, hắn không tiếp tục dây dưa với nàng ở đề tài này nữa, khẽ thở dài một cái sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.
Diệu Yên giống như cảm nhận được cử chỉ nhẹ nhàng của hắn, tâm linh nàng chưa bao giờ có được cảm giác an toàn mãnh liệt đến như thế, giống như là nàng không cần làm gì cả, đã có một thân ảnh đứng đó chắn gió che mưa cho nàng, dù lí trí của nàng nói rằng hắn chỉ là một Tôn cấp tứ phẩm, nhưng trực giác nữ nhân của nàng vẫn không tự chủ có cảm giác an toàn khi ở cùng hắn, và thực sự thì...nàng không ghét cảm giác này...