Tử Phong vừa mới dứt lời, một giọng nói nổ vang trong đầu khiến hắn giật nảy người: “Mấy câu hỏi của ngươi căn bản không phải là câu hỏi, ta là người nói là làm, ta đã nói rằng sẽ thưởng cho ngươi một thứ thì nhất định sẽ thưởng cho ngươi. Hai phần thưởng nho nhỏ này ngươi tạm thời nhận lấy đi!!”
Chúa Tể Hư Không vừa nói xong, Tử Phong chợt cảm thấy đại não của mình giống như có vô vàn thông tin cưỡng ép mà tràn vào, ép cho tâm thần của hắn trướng căng lên vô cùng khó chịu, tinh thần lực của hắn không ngừng bị phá hủy, sau đó lại được tổ hợp lại, từng tia từng tia tinh thần lực ngày càng trở nên hoàn mỹ không chút tạp chất, về lượng không thay đổi nhưng bản chất thì khác biệt một trời một vực.
“Ta là Toàn Năng, Toàn Diện và Toàn Trí, nay ta ban cho ngươi một phần nhỏ của sự Toàn Trí, mong rằng ngươi sẽ sử dụng nó cho tốt.”
Tử Phong chỉ cảm thấy tâm thần của mình thanh tỉnh hơn bao giờ hết, mọi sự vật trong tầm mắt của hắn trở nên thập phần rõ ràng, một ít thứ trước kia không thể hiểu nổi thì hiện tại hắn còn không cần động não đã hiểu được tường tận, thậm chí tư duy cùng nhận thức của hắn cũng nhận được một sự thay da đổi thịt lớn, trí tuệ vốn “không ra gì” theo như hắn tự nhận đã phát sinh biến hóa, trở thành “ra gì”, hắn tự tin rằng hiện tại năng lực học tập cùng lí giải của mình đã trở nên vô cùng khủng bố.
“Toàn Trí” (kĩ năng bị động): Tăng cường trí tuệ, khả năng tư duy cùng nhận thức, đồng thời có tác dụng đề cao độ tinh thuần của tinh thần lực, đề cao khả năng lĩnh ngộ.
Tử Phong còn chưa kịp vui mừng vì món quà bất ngờ này, đầu hắn liền truyền tới một cơn đau dữ dội, đau tới mức một người cứng cỏi như hắn cũng phải ôm đầu mà lăn lộn trên mặt đất, giọng nói của Chúa Tể Hư Không lại vang lên:
“Tầm nhìn của ngươi vẫn còn quá hạn hẹp, vậy nên ta sẽ cho ngươi mượn một con mắt của ta, dùng được hay không thì phải xem vào chính ngươi rồi.”
Cơn đau đầu kéo dài khoảng mười phút đồng hồ rồi mới ngừng, Tử Phong lúc này toàn thân trên dưới đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong bảng kĩ năng của hắn lại xuất hiện thêm một kĩ năng nữa.
“Thấu Thị Vũ Trụ” (kĩ năng chủ động) (bị khóa) (điều kiện mở khóa:????) Năng lực:??????
Tử Phong nhìn vào kĩ năng mới mà không khỏi câm nín, cái thứ này nghe tên có vẻ trâu bò, đúng hơn là không trâu bò sao được, đây chính là một con mắt của Chúa Tể Hư Không đó, có trời mới biết được cái tên này khủng bố ra sao, chí ít thì Tử Phong có thể khẳng định một điều, có là Bán Thần cường giả thì đối với vị Chúa Tể này cũng không hơn con gián là bao.
“Phu quân, chàng làm sao vậy??” giọng nói lo lắng của Hồ Phi Nguyệt vang lên kéo Tử Phong trở lại với thế giới thực, hắn đưa mắt nhìn thì thấy mình đang ở trong một sơn động nhỏ, bên ngoài có ánh sáng mặt trời le lói chiếu vào bên trong, Diệu Yên cùng Hồ Phi Nguyệt đều đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
Lắc lắc đầu, Tử Phong nói: “Ta không sao, mà chúng ta đang ở đâu??”
“Vẫn ở trong di tích của Cổ Thị Hoàng Triều mà thôi, thiếp tìm thấy ở phụ cận có một sơn động có vẻ an toàn nên đưa chàng tới đây tĩnh dưỡng, chàng đã hôn mê tận ngày liền rồi.” Hồ Phi Nguyệt cười ôn nhu nói.
Hai ngày à, xem ra thời gian ở trong thế giới của Chúa Tể Hư Không và ở đây là không đồng nhất, Tử Phong nghĩ thầm. Lấy tình trạng kiệt quệ của Tử Phong thì hai ngày hôn mê căn bản là không đủ để hắn khôi phục đỉnh phong, cơ mà hiện tại mà xem thì ngoại trừ quần áo có dính chút bụi bặm ra thì Tử Phong đã khôi phục hoàn toàn, hai cánh tay đã mọc lại hoàn hảo, linh lực tràn ngập trong thể nội, thậm chí đến cả hai Kết Tinh cũng đã khôi phục trở lại, xem ra tên Chúa Tể Hư Không kia đã tiện tay khôi phục cho hắn.
Tử Phong trầm ngâm một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Có một chuyện mà ta vẫn chưa có khả năng nói, hiện giờ đã đông đủ rồi thì cũng nên tiết lộ cho mọi người. Nơi này căn bản không phải là di tích của Cổ Thị Hoàng Triều, mà là Cổ Mộ của Thiên Ma Nhất Tộc!!”
Hồ Phi Nguyệt cùng Diệu Yên đồng thời tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng không hề nói gì mà chờ Tử Phong tiếp tục.
“Đừng hỏi tại sao ta biết, chủ yếu đó chính là ta có thể khẳng định nơi này chắc chắn chôn cất thi thể của một đại năng Thiên Ma Nhất Tộc nào đó, toàn bộ không gian trong này là một siêu cấp lĩnh vực cực lớn, không chỉ áp chế thực lực chúng ta mà lại còn tăng cường thực lực của những sinh vật sống trong này.”
Hồ Phi Nguyệt nghe vậy liền gật đầu: “Nếu chàng đã nói thế thì chắc hẳn là thế, dù sao thì nơi này cũng mai táng đồng tộc của chàng, ngoài phu quân ra thiếp nghĩ không ai có thể rõ ràng hơn.”
Diệu Yên trong lòng âm thầm ngạc nhiên, Hồ Phi Nguyệt cũng biết rằng Tử Phong là Thiên Ma ư? Thiên Ma Nhất Tộc là công địch của toàn thiên hạ, có thể nói ra bí mật này chứng tỏ Hồ Phi Nguyệt là một người vô cùng quan trọng đối với hắn, cơ mà khoan đã….Diệu Yên chợt nhớ tới việc mình cũng biét đến bí mật của Tử Phong, không hiểu trong đầu nàng nghĩ gì mà khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng lên, nàng vội vàng lên tiếng nhằm khỏa lấp sự bối rối:
“Vậy ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ??”
Cổ Mộ nguy hiểm trùng trùng, tất cả mọi người đều vô cùng rõ ràng điều đó, Tử Phong là Thiên Ma Nhất Tộc thì hẳn phải biết được chút gì đó.
“Cổ Mộ thì đương nhiên phải có Lăng Mộ, những nơi chúng ta đi qua căn bản chỉ là khu vực ngoại vi, cái chúng ta cần tìm đó chính là lăng mộ mai táng cường giả Thiên Ma Tộc, từ đó mới có cơ hội tìm được đường ra bên ngoài.” Tử Phong nhún vai nói, nếu như bình thường thì hắn căn bản không có lòng nắm chắc, nhưng kể từ khi thừa hưởng sự “Toàn Trí” của Chúa Tể Hư Không, suy nghĩ trong đầu hắn chợt trở nên linh mẫn lạ thường, vô cùng nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Vậy thì chúng ta nên đi thôi, không nên nán lại ở đây, thiếp luôn luôn có cảm giác bất an ở nơi này. Chàng ổn chứ??” Hồ Phi Nguyệt nói.
“Không vấn đề gì, Thiên Ma Nhất Tộc căn bản là con gián giết không chết, chút ít thương thế đó đối với ta không ăn thua.” Tử Phong đua giỡn nói, thoáng chốc liền đem không khí ngưng trọng giải thoát một phần.
Thống nhất quan điểm, ba người rất nhanh liền rời khỏi sơn động, tùy tiện chọn một hướng rồi bay đi. Hồ Phi Nguyệt cũng bị áp chế tu vi xuống Bán Thánh, nhưng năng lực phi hành vẫn còn, thậm chí chiến lực viễn siêu Bán Thánh, có thể so với Thánh giả trung giai, nếu không phải có một tên quái vật đi cùng thì nàng hẳn đã là người có thực lực tổng hợp mạnh nhất trong ba người.
Diệu Yên không thể phi hành, liền trực tiếp bị Tử Phong ôm vào lòng rồi bay đi. Thấy bản thân mình bị Tử Phong bế lên ôm vào lòng ngay trước mặt thê tử của hắn mà không nhờ tới phân thân khiến Diệu Yên trong lòng xấu hổ vạn phần, nhưng lại có một chút cảm giác ngọt ngào. Cảm giác dựa vào lồng ngực rắn chắc, được người khác tận tình bảo vệ khiến Diệu Yên có chút thỏa mãn, căn bản mặc kệ xấu hổ mà rúc vào lòng Tử Phong.
Hồ Phi Nguyệt để ý thấy từng biến hóa nhỏ của Diệu Yên, nàng liền nở một nụ cười, ánh mắt mập mờ mà nhìn về phía Tử Phong. Tử Phong có chút trợn mắt lên nhìn nàng, ý nói đây không phải là thứ nàng xúi giục ta làm à, trêu chọc cái rắm!!
Tử Phong vốn chỉ chọn một phương hướng tùy ý mà đi, cơ mà không hiểu sao, càng đi hắn càng cảm thấy có gì đó là lạ, cảm giác giống như có một thứ gì đó đang không ngừng triệu hoán hắn, khiến hắn bất tri bất giác thay đổi phương hướng di chuyển từ lúc nào không biết.
Ba người bay liền một mạch ba ngày ba đêm, trên đường đi tiện thể làm thịt một đàn chim biến dị mấy trăm con, cũng may không có xuất hiện thất giai chim đầu đàn, Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt không mất mấy công sức liền đánh tan bọn chúng. Vào cuối ngày thứ ba, trong tầm mắt bọn họ xuất hiện một tòa kiến trúc ở giữa một cánh rừng rộng bao la bát ngát, nhìn thập phần nổi bật.
Đây là một khối kiến trúc đồ sộ có thiết kế giống như là kim tự tháp, thon nhở ở trên đỉnh, bành trướng ở dưới chân, hoàn toàn được xây nên bởi đá hoa cương, một dạng đá thập phần cứng rắn của Huyền Linh đại lục, bên trên phủ một lớp rêu phong trông thập phần cổ kính. Kim tự tháp này có kích cỡ vô cùng lớn, Tử Phong bay trên không trung mấy ngàn mét mà còn chưa đật tới lưng chừng một nửa tháp, đỉnh tháp xuyên thẳng lên tán mấy trên cao, tổng thể mà nói thì kim tự tháp này có thể so với một quả núi cỡ lớn, cũng không rõ là làm thế quái nào nó có thể được xây nên nữa.
Cảm giác được triệu hoán trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, Tử Phong có thể khẳng định dị trạng của mình đến từ một thứ gì đó bên trong tòa kim tự tháp kia. Đúng lúc này, tiếng người hò hét, tiếng binh khí giao thoa vang lên lọt vào tai ba người, cả bọn đưa mắt nhìn nhau sau đó liền không hẹn mà cùng bay tới nơi phát ra tiếng chém giết.
Tử Phong kích hoạt hai kĩ năng trấn phái của mình là Ngụy trang cùng Liễm tức, xóa sổ sự hiện diện của hắn và Diệu Yên, Ám phân thân của hắn cũng đứng gần với Hồ Phi Nguyệt, thi triển kĩ năng, cả bọn âm thầm tiến tới nơi xảy ra giao tranh.
“Tên khốn kiếp Ngô Dao Tử nhà ngươi, nếu không phải ngươi ra tay đánh lén thì bọn ta có thể bị tổn thất như thế này sao, hiện giờ còn vô sỉ muốn chúng ta bồi thường, trên đời nào có cái đạo lí rắm chó như thế này!!” một tiếng quát lớn vang lên, rõ ràng là giọng của Lăng Thính Phong.
“Đánh lén thì đánh lén, thắng làm vua thua làm giặc, đối mặt với địch nhân thì nhân từ nương tay là ngu xuẩn, ta tưởng rằng ngươi phải rõ ràng điều đó còn hơn cả ta chứ.” tiếng của Ngô Dao Tử nhàn nhạt vang lên.
“Hừ, ngụy biện, thắng làm vua thau làm giặc, vậy để ta cho ngươi biết rằng ai mới thực sự là vua, tiếp chiêu!!”
Không chỉ có hai người này, vô số tiếng quát, tiếng gào thét cùng tiếng binh khí, vũ kĩ va chạm với nhau vang lên, trong tầm mắt của Tử Phong lúc này thì toàn bộ những người tiến vào Cổ Mộ đều có mặt đầy đủ ở nơi này, Ngô Dao Tử cùng đám người Lăng Hư Cung đang đánh nhau điên cuồng với đám người Lăng gia.
Hai bên đánh nhau tới tóe lửa, thập phần hung hãn, xung quanh rải rác cũng có vài ba cái xác chết thuộc về cả hai bên, cũng có mấy người bị thương ngã xuống, nhanh chóng bị dư ba công kích quét trúng mà bỏ mạng. Hai phe không hiểu xảy ra chuyện gì mà đánh nhau tới mức đỏ mắt, tư thế gần như là liều mạng địch không chết thì ta vong, không gian mọi thứ xung quanh dưới công kích cuồng loạn không ngừng bị phá hủy tràn lan.
Bỗng một tiếng động thật lớn vang lên, mặt đất dưới chân mọi người rung chuyển như có động đất, một cự nhân làm bằng kim loại cao mấy chục mét lắc lư chậm tãi đi tới nơi, khí tức băng lãnh tỏa ra khiến ai cũng phải giật mình. Sự xuất hiện bất thình lình của cự nhân khiến hai phê không hẹn mà cùng ngừng tay, mỗi người liền rút trở về trận doanh của mình, trên mặt mỗi người đều vô cùng cảnh giác nhìn vào cự nhân trước mắt, hiển nhiên là mỗi người đều đã ăn đủ loại thiệt thòi trong Cổ Mộ, thành ra mới như chim sợ cành cong trước sự xuất hiện bất ngờ này.