Tử Phong lặng lẽ đi trong thông đạo, mỗi bước đi của hắn đều đi theo một tiết tấu quỷ dị không theo một quy luật nào cả, những người đi sau hắn cũng đi theo như vậy, mỗi người đều dẫm lên bước chân của những người trước mà di chuyển. Hắn vừa đi vừa đưa mắt nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười.
"Hồng Thạch Chỉ Hoàn" (Huyền giai thượng phẩm Bảo khí): Tăng cường mạnh mẽ tinh thần lực cùng tốc độ khôi phục tinh thần lực của người đeo.
Về chiếc nhẫn thì không có vấn đề gì cả, nó là một Huyền giai Bảo khí có tác dụng tăng cường tinh thần lực, một bảo vật vạn kim khó cầu, so với những Bảo khí phòng ngự hay công kích thì hiếm hơn rất nhiều. Tử Phong không có bất kì một lí do gì để phàn nàn về vật này, chỉ là khiến hắn câm nín đó là Diệu Yên chọn chỗ nào không chọn, lại lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của hắn. Hắn không rõ ở Huyền Linh đại lục đeo nhẫn vào ngón áp út có ý nghĩa như ở địa cầu hay không, nhưng nhìn cái vẻ mặt bẽn lẽn của Diệu Yên thì hắn dù có thắc mắc cũng không dám hỏi.
Nhờ vào Hồng Thạch Chỉ Hoàn, Tử Phong một đường đi sử dụng Chân dạng cùng Phân tích nhãn - Thiên Ma Nhãn không ngừng, gần như né tránh toàn bộ các thể loại bẫy rập trong thông đạo. Cơ mà dù sao hắn hiện tại level chưa đủ, kĩ năng dù trải qua nhiều lần nâng cấp nhưng vẫn có mặt hạn chế, một số phù văn kích hoạt bẫy rập hắn không thể phát hiện ra, kết quả là tuy vượt qua hầu hết bẫy, nhưng bọn hắn vẫn vô tình kích hoạt một số bẫy, khiến tất cả mọi người chật vật một hồi, rất may là không có ai bỏ mạng.
Một đường xông thẳng tới, cuối cùng cả bọn đến được đoạn cuối của thông đạo, ở đây xuất hiện ba ngã rẽ, bất kì ngã rẽ nào cũng đều giống nhau, không hề có một chút manh mối nào về hướng đi đúng. Các lăng mộ hay di tích đều có chung một điểm đó là bảo vật hay mấy thứ quý giá đều được đặt ở khu vực trung tâm, tìm đường đến với trung tâm luôn là ý kiến hay.
Lúc này tám người nhìn nhau, không biết phải đi đường nào, kể cả bản thân Tử Phong cũng như vậy, dù sao thì hắn đi vào đây cũng chỉ là vừa đi vừa dò đường, có trời mới biết đường nào là đường đúng. Một vị trưởng lão trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói: "Ta nghĩ chúng ta nên tách ra."
"Không được, ta không ủng hộ, ở trong này tràn đầy nguy hiểm, chúng ta đi cùng nhau còn chưa chắc đã an toàn, tách đoàn ra thì hệ số nguy hiểm tăng lên quá cao." Tuyết Phi Nhan ngay lập tức bác bỏ.
Ngô Dao Tử lúc này mới nhàn nhạt nói: "Ta nghĩ tách đoàn cũng không phải là một ý tồi, dù sao thì tuy trong này nguy hiểm nhưng thực lực của mọi người không phải là kém, nếu chỉ là một chút bẫy rập thì vẫn có thể đối phó được."
"Ngươi nghĩ sao??" Diệu Yên quay sang Tử Phong hỏi. Tất cả mọi người liền hướng ánh mắt về phía Tử Phong, dù sao thì hắn vẫn là người chỉ huy trên danh nghĩa, hơn nữa trên đường đi hắn đã giúp mọi người tránh đi rất nhiều bẫy rập, dù không có công lao thì cũng có khổ lao.
"Tùy ý mọi người đi, ta không có ý kiến, ai muốn đi theo ta thì đi." Tử Phong cười nhạt.
"Vậy thì chúng ta tách đoàn!!" Ngô Dao Tử liền nói, sau đó các vị trưởng lão còn lại liền lục đục đi theo hắn, không nói một lời liền tiến nhập vào một trong ba thông đạo trước mắt, chỉ còn lại Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan vãn ở lại nơi này với hắn.
Tử Phong liếc mắt nhìn Tuyết Phi Nhan, miệng nói: "Tuyết Phi Nhan trưởng lão không đi cùng mọi người à??", Diệu Yên ở lại cùng hắn thì không ngạc nhiên lắm, nhưng Tuyết Phi Nhan quyết định ở lại khiến hắn có chút ngạc nhiên.
"Ta bị thương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa so với mấy tên kia, ta tin tưởng vào năng lực của ngươi hơn, chỉ là tại sao ngươi lại đồng ý để cho bọn họ tách đoàn, không có ngươi, khả năng rất cao bọn họ sẽ bị rơi vào bẫy rập trùng trùng. " Tuyết Phi Nhan cười duyên nói.
Nghe vậy Tử Phong chỉ cười nhạt không nói, hắn sao có thể không nhận ra là tuy mọi người để cho hắn chỉ huy, nhưng thân là những trưởng lão cao cao tại thượng, nay lại để một tên Tôn cấp nhỏ bé chỉ đâu đánh đó, bất mãn là không thể tránh khỏi, hơn nữa trong tình cảnh này, những trưởng lão đó không có ích gì ngược lại lại là gánh nặng cho bản thân, sống chết của bọn họ hắn không quan tâm, tại sao phải cố gắng giữ đám người đó ở lại bên mình chứ.
"Đi thôi."
Tử Phọng chọn bừa một thông đạo sau đó tiến vào, vừa mới bước vào bên trong, cảm quan của hắn vặn vẹo một hồi, sau đó xuất hiện trước mắt hắn là một con đường rộng lớn nối thẳng tới một căn phòng, hai bên là những cây cột to cỡ năm người ôm, phái trên là trần nhà cao mấy chục mét được điêu khắc tinh xảo cực độ tạo thành những bức tranh cổ quái. Xen giữa những cây cột là hàng loạt ám kim khôi lỗi đứng nghiêm chỉnh như những bức tượng, trên tay cầm theo những vũ khí có kích cỡ khổng lồ, thương có, đao có, kiếm có, thậm chí một đầu ám kim khôi lỗi trong tay còn cầm một cây cồ cầm thật lớn, nhìn vô cùng kì dị. Ở phía cuối con đường là một ngai vàng, trên ngai vàng là một cự nhân kim loại có phần giống với ám kim khôi lỗi, chỉ là cự nhân này toàn thân trên dưới thuần một màu bạc, so với những ám kim khôi lỗi đen đủi xấu xí kia thì khác biệt một trời một vực.
Chẳng hiểu sao khi nhìn vào đầu bạch ngân khôi lỗi trước mắt, Tử Phong lại có một cảm giác quen thuộc đến kì lạ, giống như là hình bóng này hắn đã từng thấy từ rất lâu rồi. Khẽ lắc đầu, Tử Phong xua tan đi những suy nghĩ vẩn vơ, đoán chừng là nhìn đám ám kim khôi lỗi quá nên trở nên quen mắt mà thôi. Tử Phong cũng không có sợ hãi, chiếu theo hình dạng cùng sự bài trí trong này thì bạch ngân khôi lỗi kia có đẳng cấp cao hơn hẳn so với ám kim khôi lỗi, một ám kim khôi lỗi có thể nghiền chết cả những Bán Thánh mạnh nhất, thực lực của bạch ngân khôi lỗi như thế nào thì có thể tưởng tượng được. Lí do mà Tử Phong không sợ hãi đó là những khôi lỗi ở đây hoàn toàn không có lõi năng lượng ở bên trong, không có lõi năng lượng thì bọn chúng cũng chỉ như những khối sắt vụn vô tri mà thôi, hoàn toàn không có chút uy hiếp.
Ánh mắt Tử Phong nhìn vào những khôi lỗi hoàn chỉnh này giống như nhìn thấy siêu cấp đại mỹ nữ, thân hình hắn chớp động, lao tới chỗ những khôi lỗi sau đó phất tay, trực tiếp nhét tất cả khôi lỗi vào trong không gian hệ thống. Không gian giới chỉ của hắn có thể tích cực kì hữu hạn, so ra thì cũng chỉ cỡ một căn phòng nhỏ, nhét một cánh tay của khôi lỗi đã chật kín, vốn hắn đeo trên tay cũng chỉ để lòe thiên hạ, hắn vẫn chính là sử dụng không gian hệ thống để tồn trữ vật phẩm của mình, dù sao thì không gian giới chỉ có thể bị đoạt mất, nhưng không gian hệ thống thì trừ khi hắn chết đi, bằng không thì không ai có thể cướp đoạt được.
Những ám kim khôi lỗi này tuy không biết được làm từ chất liệu gì, nhưng Tử Phong biết được bọn chúng có thể bị đem chuyển hóa thành điểm nguyên liệu, cũng là một loại tài nguyên có thể sử dụng ở trong cửa hàng hối đoái, ở bên ngoài có nhiều ánh mắt nên hắn không tiện thu thập mấy trăm khôi lỗi, nay ở trong đại sảnh này có xấp xỉ gần con, cũng là một bút thu hoạch lớn. Nhìn những khôi lỗi cao ngất ngưởng từng cái bị Tử Phong thu lại, Diệu Yên thì đã vốn chết lặng trước những thứ kì quái đến từ Tử Phong nên không nói, cơ mà Tuyết Phi Nhan thì trợn mắt há mồm nhìn từng đầu khôi lỗi biến mất.
Bản thân nàng nguyên là Thánh cấp cường giả, hơn nữa lại là một trưởng lão của tông môn siêu cấp như Lăng Hư Cung, tài phú nắm trong tay của nàng nhiều không kể xiết, không gian giới chỉ của nàng cũng là mặt hàng đỉnh cấp, là một kiện Huyền giai thượng phẩm Bảo Khí, sức chứa cũng vô cùng lớn, có nhét hẳn một ngọn đồi vào cũng vừa. Nhưng nhìn số lượng khôi lỗi được Tử Phong thu lại, sau đó lại nhìn vào cái không gian giới chỉ rách nát trên tay hắn, nàng thật sự choáng váng, cũng không biết cái tên này làm cách nào để có thể thu thập hết đống khôi lỗi này nữa, trên người hắn cũng không thấy đạo cụ không gian nào khác a.
Thu lại đầu ám kim khôi lỗi cuối cùng, Tử Phong không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn, từng này tài liệu sau khi chuyển hóa sẽ được một số điểm nguyên liệu không nhỏ, nếu cần chi tiêu gì thì cũng có thể tiết kiệm được một lượng điểm tích lũy, dù sao thì điểm nguyên liệu chỉ có thể dùng để mua sắm đạo cụ trang bị, trong khi đó thì điểm tích lũy lại rất cần thiết mỗi khi hắn đột phá đại cảnh giới.
Đi tới trước người bạch ngân khôi lỗi đang ngồi trên ngai, Tử Phong khẽ nhíu mày nhìn vào dòng chữ được chạm khắc ở bức tường phía sau: "Tưởng niệm vong linh của Đại tướng quân quân đoàn Diệt Tuyệt - Hàn Thương Kính."
Nhìn vào dòng chữ này, Tử Phong trong nháy mắt liền biết được lăng mộ này là dùng để làm gì, đại sảnh nơi hắn đang đứng khẳng định chưa phải là khu vực trung tâm của lăng mộ, nơi này lại đột nhiên có một đại sảnh dùng để tưởng niệm vong linh của một tướng quân Thiên Ma Nhất Tộc, xem ra lăng mộ này được dùng để tưởng niệm vong linh của những tướng quân, những vương tôn quý tộc của Thiên Ma Nhất Tộc.
Mặc dù Tử Phong cũng là một Thiên Ma, hơn nữa lại còn là Thiên Ma có huyết mạch cao giai, nhưng đối với vị đồng tộc đã từng ngã xuống này thì hắn chẳng tồn tại một chút gì gọi là tôn kính cả, hắn lạnh lùng vung tay lên, thu hồi bạch ngân khôi lỗi vào trong không gian hệ thống, sau đó mới quan sát kĩ càng xung quanh. Chỉ thấy đại sảnh này hoàn toàn là một ngõ cụt không có đường đi nào khác, lối ra duy nhất lại chính là thông đạo mà ba người bọn hắn vừa mới đi vào.
"Giờ sao đây, chàng định làm gì tiếp theo, quay ngược trở lại à??" Tiếng của Hồ Phi Nguyệt vang lên bên tai Tử Phong, nàng vẫn luôn được Lôi phân thân sử dụng Ngụy trang cùng Liễm tức lên người, âm thầm mà đi theo hắn.
"Đợi một chút, để ta tìm kiếm xung quanh đã, mất công xây dựng một nơi như thế này mà không có đường ra, điều đó là không thể nào." Nói đoạn Tử Phong bắt đầu di chuyển khắp nơi trong đại sảnh, lúc thì gõ gõ lên tường, lúc thì nhảy một phát lên tận trần nhà, mấy ngón tay trực tiếp cắm thẳng vào lớp đá cứng trên trần, đu qua lại giống như khỉ leo cây, lúc lại chui lủi trong góc đại sảnh, lấy tay cào cào như một con....chó đang đào đất chôn xương.
Nhìn thấy Tử Phong giống như lên cơn, Tuyết Phi Nhan dùng một vẻ mặt cổ quái mà quay sang Diệu Yên, miệng nói thầm: "Này, nam nhân của ngươi đang làm cái trò gì thế?"
"Xì, nói loạn cái gì thế, cứ yên lặng mà xem hắn đi, đối với hắn thì nơi này không quá lạ lẫm đâu." Diệu Yên đỏ mặt xì một tiếng, thậm chí không hề phủ nhận việc Tử Phong là nam nhân của mình, trấn an Tuyết Phi Nhan. Theo như suy nghĩ của nàng, Tử Phong thân là hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc, đây lại là cổ mộ của đồng tộc, hẳn là hắn cũng có hiểu biết nhất định về cấu trúc nơi này, cứ nhìn hắn né tránh bẫy rập cũng như di chuyển thì biết, hắn làm vậy chắc chắn là có chủ ý, chứ không phải tự nhiên lên cơn.
Đương nhiên thì Tử Phong chả biết cái vẹo gì về cái lăng mộ này hết, từ đầu tới giờ ngoài việc cắm đầu đi bừa rồi né tránh phù văn công kích ra thì hắn chả làm được cái gì cả, chẳng qua như vậy cũng không có nghĩa là hắn chỉ dựa vào may mắn, bởi vì trong người hắn vẫn còn một thứ vô cùng quý giá, đó là kinh nghiệm của mấy ngàn quyển tiểu thuyết xuyên việt dị giới nhảm nhí ở trên mạng.
"Thấy rồi!!" Tử Phong hai mắt lóe lên tinh quang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một khối vuông nhỏ đằng sau ngai của bạch ngân khôi lỗi, quả nhiên là hắn đoán không sai, trong tiểu thuyết thường nói đến thông đạo bí mật trong một vài căn phòng trong di tích thượng cổ, hắn cứ dựa theo mà tìm tòi, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Phân tích nhãn, hắn đã phát hiện ra một thứ khác thường.
Khối vuông này hơi lõm sâu vào một chút, hơn nữa dưới tác dụng của Phân tích nhãn thì nó được làm từ một loại vật liệu khác với chiếc ngai vàng, đồng thời được khắc lên mấy đạo phù văn cao cấp không rõ ý nghĩa. Nếu theo lẽ thường thì chỉ cần dùng lực ấn vào khối vuông này, nó sẽ tụt vào bên trong, sau đó cơ quan sẽ được kích hoạt, mở ra thông đạo bí mật. Nhưng Tử Phong tuyệt nhiên không thấy có dấu vết gì của việc khối vuông bị di chuyển, nó là một chỉnh thể gắn liền với chính chiếc ngai vàng, hoàn toàn không có một khe hở nhỏ nào.
Toàn Trí không phải là một kĩ năng hỗ trợ chiến đấu trực tiếp, nhưng tuyệt đối là một món quà vô cùng quý giá mà Chủa Tể Hư Không tặng cho Tử Phong, hắn nhìn vào một vết tích có màu đen nhỏ bằng hạt cát dính ở trên khối vuông, linh quang trong đầu lóe lên, hắn liền cắn nát đầu ngón tay, sau đó trực tiếp nhỏ một giọt máu của mình vào chỗ lõm trên khối vuông. Chỉ thấy giọt máu tươi của hắn ngay lập tức được khối vuông hấp thụ hoàn toàn, sau đó ầm ầm mấy tiếng vang lên, toàn bộ đại sảnh rung lắc một cách dữ dội, ngai vàng trước mặt Tử Phong vốn vô kiên bất tồi, lúc nãy bị hắn đá một cái cũng không di chuyển mảy may chợt từ từ tách khỏi mặt đất bay lên không trung, từ bên dưới ngai vàng trồi lên một cánh cửa được khắc kín phù văn.