Tử Phong hắn dù sao cũng có một lão bà là yêu thú hóa hình, hiểu biết về yêu thú của hắn cũng thuộc hàng thượng đẳng, đương nhiên biết được một quả trứng giao long có giá trị ra sao, dù hắn không thể nuôi một đầu ấu thú được thì cũng có thể đem nó làm "đồ ăn" cho Hồ Phi Nguyệt cắn nuốt, tuyệt đối là đại bổ phẩm. Lẽ dĩ nhiên là hắn muốn lấy quả trứng giao long trước mắt, nhưng nhìn thấy đống giao long đông nghịt, hắn có ý muốn chùn bước, dù sao thì ở dưới nước chiến lực hắn cũng giảm mạnh, nếu lại gần lấy cắp quả trứng thì phải hiện thân, đến lúc đó thì không ổn.
Lượn lờ xung quanh đàn giao long đang ngủ say, đầu óc Tử Phong không ngừng xoay chuyển, sau đó hắn bỗng nảy ra một ý. Khẽ nuốt một ngụm nước nhỏ vào miệng, Tử Phong lẩm bẩm: "Nước ngọt à, xem ra phải dùng đến cách này rồi."
Trong không gian hệ thống của hắn có đồi núi, sông ngòi, và đương nhiên cũng có biển, Tử Phong lặng lẽ bơi xung quanh đám giao long, không ngừng hút lấy nước trong thủy đàm bỏ vào không gian hệ thống, sau đó lấy nước biển từ trong đó tuôn ra ngoài, nhanh chóng thay thế nước ngọt trong thủy đàm bằng nước biển mặn chát. Đám giao long thân là thủy hệ yêu thú, bọn chúng vô cùng nhạy cảm với môi trường sống của mình, cảm thấy nước trong thủy đàm đang xảy ra biến hóa, vô số giao long tỉnh giấc từ trong giấc ngủ say, ngơ ngác nhìn ngó khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không thể tìm ra được nguyên do.
"Đi chết đi, Tử Lôi Cửu Kích - Lôi Động Cửu Thiên!!!" Tử Phong hiện thân giữa đàn giao long, linh lực trong người cuồn cuộn tỏa ra bên ngoài, vô số lôi điện màu đen chập chờn vây quanh người hắn, nửa giây sau, hắn vung hai tay lên, hàng nghìn hàng vạn cột lôi điện to bằng cánh tay lấy hắn làm trung tâm sau đó lan tỏa ra xung quanh.
Tử Lôi Cửu Kích là siêu cấp bí thuật có thể triệu hồi lôi điện lực cường hãn phá hủy địch nhân, bản thân Tử Phong vốn định lợi dụng nước làm chất dẫn điện để nâng tầm uy lực của bí thuật này nhằm tạo sự hỗn loạn, nhân cơ hội cướp lấy quả trứng giao long. Nhưng vấn đề ở chỗ, bản thân nước không thì không hề dẫn điện, thậm chí nước tinh khiết không tạp chất còn có thể cách điện, nước trong thủy đàm hiển nhiên không phải là nước tinh khiết, nhưng nó lại là nguồn nước ngọt thông thường, tuy rằng có thể dẫn điện nhưng hiệu quả không được tốt cho lắm, cơ mà, nước biển thì khác, nó không những dẫn điện, mà còn dẫn điện cực tốt, so với ở trên không khí thì còn tốt hơn.
Chỉ thấy vô số cột lôi điện tỏa ra xung quanh, toàn bộ nước trong thủy đàm trong nháy mắt liền tràn ngập lôi điện lực khủng bố, trong chớp mắt liền nướng chín não bộ cùng nội tạng của đám giao long bên dưới, những con giao long ngũ giai thì chết ngay lập tức, đám giao long lục giai thì đỡ hơn một chút, toàn thân bị tê liệt, nhưng không có chết, đám giao long ở gần Tử Phong thì trực tiếp biến thành than cốc trước dòng điện khủng bố. Đầu thất giai giao long đang nằm nghỉ ngơi dưỡng thương thì đột nhiên cảm nhận thấy khí tức của địch nhân đã đánh mình phải bỏ chạy, sau đó một đạo bóng đen đột nhiên từ dưới đáy thủy đàm vọt lên, hai tay mở ra ôm lấy quả trứng quý giá của nó phóng vụt lên trên.
Huyết Lân Giao Long bị cướp mất con, nó gầm rú muốn đuổi theo bóng đen kia, mặc kệ kẻ thù ở phụ cận đang tỏa ra khí tức kì lạ. Chỉ là nó vừa mới hơi động, vô số lôi điện kinh khủng ập thẳng vào người, nhanh chóng gây tê liệt cùng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của nó khiến nó rít gào trong đau đớn.
Ở trên bờ, cái bóng của Diệu Yên chợt động, sau đó ám phân thân trồi lên từ dưới bóng, sau đó lao thẳng xuống thủy đàm dưới con mắt sửng sốt của Tuyết Phi Nhan.
"Cái gì vậy??" Tuyết Phi Nhan giật mình nói.
"Bình tĩnh, đó là phân thân của Tử Phong, xem ra hắn gặp rắc rối gì ở dưới đó rồi." Diệu Yên bình tĩnh nói.
"Chúng ta có nên đi giúp hắn không?/" Tuyết Phi Nhan ngập ngừng.
Diệu Yên còn chưa kịp trả lời, mặt nước thủy đàm bỗng phồng lên giống như một quả bóng được bơm hơi, sau đó liền nổ tung, vô số lôi điện từ bên dưới nước bắn thẳng lên trên, trực tiếp phá hủy cả trần hang, trong nháy mắt khí hóa một lượng nước lớn, trong hang động nhất thời tràn ngập hơi nước mù mịt. Một bóng người nhanh như chớp từ trong thủy đàm vọt lên, vô cùng gọn gàng ôm lấy nhị nữ vào lòng, đôi cánh bung ra liền lấy hết tốc lực bay về phía lối ra duy nhất của cái hang.
Nhị nữ bất ngờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một tiếng gầm rũ kinh thiên động địa từ bên dưới truyền đến, sau đó là thanh âm ầm ầm giống như có một con cự thú khủng bố đang đuổi theo ba người. Tử Phong một đường men theo cái hang bay thật nhanh lên trên, đôi cánh sau lưng vỗ mạnh tới mức chấn động không gian, mắt thấy phía trước là lối ra, ánh sáng mặt trời đang ở ngay trước mặt, bỗng cả hang động chấn động liên hồi, sau đó đầu Huyết Lân Giao Long từ bên dưới giống như phát điên mà phóng thẳng lên trên.
Ánh mắt Tử Phong co rút lại, tâm niệm vừa động liền kích hoạt Chỉ Xích Thiên Nhai, vốn lúc nãy hắn đã có thể kích hoạt kĩ năng này, nhưng vì chưa nhìn rõ được đường ra nên hắn không dám mạo hiểm, dù sao thì với tốc độ của Chỉ Xích Thiên Nhai, rất khó để cho hắn có thể kiểm soát hướng bay của mình. Chỉ là đã muộn, mắt thấy sắp sửa vọt ra khỏi lòng hang động, đầu Huyết Lân Giao Long đã nhanh như chớp nhào lên, hàm răng sắc bén mở ra, sau đó cắn ngập vào hai chân Tử Phong kéo mạnh xuống.
Tử Phong ngay lập tức ném nhị nữ thoát ra khỏi cửa hang phía trên, mắt nhìn thấy Huyết Lân Giao Long đang dùng chi trước muốn bắt lấy nhị nữ, hắn gầm lên một tiếng, tay tụ lại thành quyền nện lên đầu giao long, chấn cho đầu óc nó choáng váng, một chân giơ lên liền bắt hụt nhị nữ, sau đó cả người bị Huyết Lân Giao Long kéo xuống dưới. Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan lộn trên không trung mấy vòng, sau đó an toàn đáp xuống mặt đất, chỉ để thấy cảnh Tử Phong bị kéo trở lại hang động trên mặt đất.
"Tử Phong!!!" Diệu Yên hốt hoảng kêu lên, muốn nhảy ngược lại vào trong lòng hang.
Tuyết Phi Nhan đằng sau vội vàng kéo Diệu Yên trở lại, miệng nói: "Ngươi làm cái gì thế, ta biết ngươi muốn cứu hắn nhưng mà ngươi không nghĩ thử xem, dù có thêm cả ta nữa đi xuống thì cũng chỉ là gánh nặng cho hắn. Tử Phong đã cố gắng cứu chúng ta ra bên ngoài, đừng để lãng phí công sức của hắn."
Nghe Tuyết Phi Nhan nói, Diệu Yên trong thoáng chốc liền bĩnh tĩnh lại không ít, chỉ là ánh mắt của nàng vẫn không ngừng lo lắng nhìn về phía cửa hang, một bộ sáng sẵn sàng lao xuống bất kì lúc nào.
"Tuyết Phi Nhan nói đúng đấy, tốt nhất là nàng không nên xuống, cứ để cho hắn tự xử lí đi, đầu giao long kia đã bị thương khá nặng, nó không phải đối thủ của hắn đâu." Ám phân thân thình lình xuất hiện phía sau hai người, miệng nói.
Nhìn thấy bên cạnh ám phân thân là một vật thể hình bầu dục to cỡ lu nước đang tỏa ra khí tức giống hệt với đầu Huyết Lân Giao Long, Tuyết Phi Nhan nghi ngờ nói: "Thứ này là..."
"Là trứng của cái con dâm long kia, cũng là lí do mà nó phát điên lên như vậy đó." ám phân thân nhún vai nói, một bộ dáng không chút quan tâm.
Qua lời kể của Diệu Yên thì Tuyết Phi Nhan cũng biết rằng phân thân của Tử Phong có tự chủ trong suy nghĩ, nhưng nhìn bộ dáng thờ ơ của ám phân thân liền khiến nàng phát cáu: "Ngươi là phân thân của hắn mà chẳng lo lắng gì cho tính mạng của hắn hay sao, chẳng phải nếu bản thể mà chết đi thì phân thân như ngươi sẽ tan biến hay sao??!"
"Đó là suy nghĩ khá là phổ thông đấy, nhưng mà nàng đừng quên, chúng ta không phải là thứ gì có thể coi như là phổ thông cả, nếu bản thể hắn mà chết thì hắn có thể chọn bất kì một phân thân nào còn tồn tại để hồi sinh, chỉ là thực lực sẽ bị giảm sút một thời gian thôi." Ám phân thân cười cười.
Nghe vậy, Tuyết Phi Nhan thiếu chút nữa thì muốn quay đầu nhảy vào trong cái hang, cái thể loại bí thuật phân thân quái quỷ gì thế này, chẳng lẽ đấy chính là bí thuật của Thiên Ma Nhất Tộc hay sao, quả nhiên là chủng tộc năm xưa đã thiếu chút nữa hủy đi cả Huyền Linh đại lục, đến cả mấy cái bí pháp cũng mạnh một cách khó tin. Diệu Yên nghe ám phân thân nói vậy liền thoáng yên tâm hơn một chút, miễn sao Tử Phong còn sống là được, còn thực lực của hắn có giảm sút thì cũng chẳng sao cả, nàng vốn không có quan tâm quá nhiều đến vấn đề này.
Từ bên dưới hang động truyền lên vô số tiếng rít gào, tiếng Tử Phong gầm rú, rồi những tiếng nổ, tiếng quyền cước va chạm ầm ầm khiến mặt đất rung rinh, thi thoảng còn có thể thấy khói bốc lên từ bên trong hang, cũng không biết là hắn ở trong đó đánh nhau với Huyết Lân Giao Long ra sao nữa.
Khoảng chừng mười phút sau, bên dưới hang truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất phụ cận hang động trực tiếp nổ tung, một đường kiếm quang khủng bố từ dưới mặt đất phóng lên trời giống như muốn trảm phá thiên không, không còn cửa hang nữa mà thay vào đó là một vết rạch khổng lồ trên mặt đất, vô số khói bụi bay mù mịt. Nhị nữ vội vàng chạy gần đến vết rách lớn trên mặt đất, vung tay một cái liền thổi đi đám khói bụi mù mịt, bên dưới khe hở đó là một màu tối đen cùng với rất nhiều cát bụi che đi tầm nhìn, không khí bên dưới hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, trái ngược hoàn toàn với vài phút trước.
"Cạch.." nghe thấy tiếng động lạ, Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan lập tức đưa mắt qua phía phát ra tiếng động.
Một bàn tay được bao bọc trong khải giáp màu hoàng kim bám lấy mép của vết rách, sau đó một thân hình tàn tạ nhanh chóng bò lên trên, Từ Phong vừa lên tới nơi lienf nằm vật ra đất, há miệng thở hổn hển. Lúc này trông hắn thập phần rách nát, khải giáp trên người nứt vỡ khắp nơi, một cánh tay đã bị tháo rời khỏi cơ thể, hai chân thì bị một thú gì đó sắc bén cắn đứt tới tận đầu gối, miệng vết thương vẫn còn rỉ ra máu tươi, đôi cánh sau lưng hắn cũng đã gãy nát, chỉ còn lại hai mảnh nhỏ gắn vào lưng.
"Con mẹ nó, con dâm long đó không dùng đến lĩnh vực mà vẫn mạnh thật." nhổ ra một ngụm máu đen đọng trong cổ họng, Tử Phong mở miệng chửi rủa.
"Tử Phong!!" Diệu Yên đột nhiên bật khóc, thân hình nhỏ nhắn sà vào trong lòng hắn, mặc kệ trên người hắn lúc này toàn những máu me cùng cát bụi mà dùng sức ôm lấy thật chặt.
Dùng một cánh tay còn lại vỗ vỗ đầu Diệu Yên, Tử Phong cười nói: "Thôi nào, khóc cái gì chứ, chẳng phải ta vẫn ổn hay sao."
Diệu Yên nghe vậy ngược lại lại càng khóc lớn hơn, lúc này nàng không phải là một vị trưởng lão cao cao tại thượng, cũng không phải là một vị Thánh giai cường giả đã sống gần năm, nàng chỉ là một nữ nhân đau lòng vì nam nhân của mình mà thôi. Tuyết Phi Nhan nhìn thân ảnh tàn tạ trước mắt mà trong lòng không khỏi phức tạp, tuy nàng đã nhận định hắn là nam nhân của mình, nhưng tình cảm giữa hai người thì chẳng được là bao nhiêu, thế nhưng mà.....hình ảnh Tử Phong liều mạng ném hai nàng lên trên cửa hang, sau đó dùng một quyền ngăn cản không cho Huyết Lân Giao Long có thể bắt tới hai người rồi bị kéo xuống dưới, nàng vẫn nhớ rõ từng chi tiết.
"Một nam nhân có thể liều mạng vì nữ nhân của mình, làm nữ nhân của hắn có vẻ như là không tồi chút nào." Tuyết Phi Nhan lẩm bẩm, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Giác quan linh mẫn của Tử Phong bắt được câu lẩm bẩm của Tuyết Phi Nhan, hắn cũng chỉ có thể cười khổ, không ngờ hành động ngẫu nhiên của mình lại chiếm được sự công nhận của mỹ nữ, chẳng lẽ hào quang nhân vật chính lại tỏa sáng thêm lần nữa à.
"Được rồi, dậy đi Diệu Yên, để ta khôi phục thương thế nào." Tử Phong vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn của Diệu Yên, miệng nói.
Diệu Yên nghe vậy mới nhớ ra là Tử Phong đang bị thương nặng, nàng có chút xấu hổ ngồi dậy, gương mặt vẫn còn vương lại chút nước mắt hơi đỏ lên. Tử Phong giơ tay lên, có chút cưng chiều mà vuốt má Diệu Yên, sau đó mới lấy ra một tá đan dược khôi phục linh lực ra mà nuốt xuống. Một trận chiến vừa rồi mới thật sự là chiến, Huyết Lân Giao Long vốn dùng vô số bản nguyên lực để dồn vào việc sinh con, nay lại bị thương, hơn nữa con của nó còn bị bắt mất khiến nó điên cuồng không chút cố kị gì hết, tuy bản nguyên lực không còn đủ để có thể kích hoạt lĩnh vực, nhưng thân là thất giai yêu thú, nó vẫn mạnh một cách khủng bố.
Cũng may cho Tử Phong đó là Huyết Lân Giao Long đang ở trong trạng thái suy yếu cực độ, đến cả không gian pháp tắc tung ra cũng bị hắn dùng man lực phá vỡ, bằng không thì hắn chắc sẽ lại hồi sinh ở một phân thân khác mà thôi. Tiêu hao của trận chiến khiến Tử Phong với khả năng hồi phục linh lực cực nhanh cũng ăn không tiêu, nếu không phải lúc cuối cùng hắn liều mạng chém ra Phá Thiên Trảm, dưới sự giới hạn trong không gian nhỏ hẹp ở dưới chỗ thủy đàm khiến chiêu thức này còn có sức phá hoại khủng khiếp hơn, thì cục diện chắc cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, chứ đừng mong hắn có thể trảm sát được Huyết Lân Giao Long.
Tử Phong cũng không có tiếc điểm tích lũy, thoáng chốc liền hoán đổi ra một nắm lớn đan dược bát giai rồi nuốt vào, đan dược vào bụng liền biến thành từng đoàn linh lực tinh thuần, nhanh chóng tràn ngập thể nội hắn. Tái sinh siêu tốc vốn được hắn kìm chế lại để có được trạng thái Thị Huyết, nay được mở ra với công suất tối đa, những vết thương trên người hắn liền lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà bắt đầu lành lại. Tuyết Phi Nhan nhìn Tử Phong chỉ lấy thời gian chưa tới giây để khôi phục toàn bộ thương thế, đến cả hai chân bị chặt đứt hay cánh tay đã bị đứt lìa cũng có thể mọc lại nguyên vẹn, tuy không phải lần đầu nhìn thấy nhưng nàng cũng phải hít sâu một ngụm khí lạnh, năng lực tái sinh khủng bố như thế này, còn ai có thể giết được hắn ta chứ.