Lăng Hư Cung không như tên gọi của mình, không phải là một cung điện lớn hay gì cả mà là một thành phố khổng lồ tọa lạc trên một ngọn núi cự đại đã bị cắt ngang, phần ngọn và phần thân biến mất để dành chỗ cho việc xây dựng nên Lăng Hư Cung.
Bản thân Lăng Hư Cung là một quần thể kiến trúc khổng lồ, số lượng người sinh sống trong đó cũng không phải là một con số nhỏ, theo thống kê thì số lượng võ giả sinh sống trong này có thể lên đến hơn mười vạn người, có thể thấy được Lăng Hư Cung to lớn ra sao. Nếu một tòa thành trì mà sở hữu số lượng võ giả đông như vậy thì công tác đảm bảo trật tự sẽ vô cùng khó khăn, đương nhiên là không có tòa thành trì nào lại có quy mô khủng khiếp như thế này.
Phân chia làm hai phần nội môn và ngoại môn, nội môn Lăng Hư Cung là nơi ở của đệ tử, chấp sự, trưởng lão cùng tông chủ các loại, nói chung là người thuộc về Lăng Hư Cung, còn ngoại môn thì là nơi để cho người nhà của thanh viên Lăng Hư Cung cùng với võ giả bên ngoài sinh sống. Muốn tiến nhập khu vực nội môn thì phải có thẻ bài thân phận, bét nhất thì cũng là đệ tử thì mới được vào, bằng không thì sẽ bị thủ vệ cùng siêu cấp đại hình cấm chế bảo hộ đá ra bên ngoài không chút thương tiếc, trong khi đó thì ngoại môn không có nhiều quy định đến như vậy, chỉ cần là võ giả biết được vị trí tọa lạc của Lăng Hư Cung là có thể tiến vào, còn có ở lại hay không thì không ai quan tâm cả, thậm chí còn có rất nhiều thương nhân lặn lội đường xá xa xôi, nguy hiểm tùng trùng để đến được nơi này buôn bán, dù sao ở trong Lăng Hư Cung toàn là võ giả, chúng quy cũng phải có nguồn cung cấp vật tư chứ, cũng không thể bảo đám đệ tử trong tông đi ra ngoài săn bắn hái lượm được.
Sau khi bỏ lại ba phân thân đang không biết làm cái củ khoai gì để có thể lĩnh ngộ Lĩnh Vực ở lại tu luyện thất, Tử Phong lâu ngày không được thư giãn đầu óc quyết định đi ra bên ngoài dạo chơi một buổi, đi cùng hắn là Hồ Phi Nguyệt và cũng chỉ một mình nàng ấy mà thôi, Diệp Ngưng Tuyết thì đã lâu hắn không được gặp, nghe nói là đang bế quan trùng kích cảnh giới, Tuyết Liên thì đang ngủ nên hắn không nỡ đánh thức con bé dậy, hai người Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan thì vốn là trưởng lão, đương nhiên là không có rảnh rỗi đến mức có thể đi cùng hắn ra ngoài dạo chơi, cuối cùng chỉ còn lại Hồ Phi Nguyệt là có thể đi cùng hắn.
Ngoại môn Lăng Hư Cung chân chính là long xà hỗn tạp, sự xuất hiện của võ giả khắp các nơi cùng người ngoài khiến ở đây có chút hỗn loạn, nhưng bởi vì đây dù gì vẫn là ngoại môn của Lăng Hư Cung nên cũng không ai dám làm loạn cho lắm, mặt bằng chung thì mọi thứ vẫn khá là bình thường bất kể sự tồn tại của vô số võ giả nơi đây. Tất cả mọi người ở ngoại môn không ngoại lệ đều là võ giả, thậm chí còn có cả sự xuất hiện của dong binh, ai cũng biết võ giả cùng dong binh đều có ngoại hình cùng trang phục kì quái hơn so với người bình thường, nhưng sự xuất hiện của Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt vẫn gây nên oanh động không nhỏ.
Hồ Phi Nguyệt thân hình nhỏ nhắn, một bộ bạch y phất phơ bao bọc lấy cơ thể lồi lõm nóng bỏng, khuôn ngực cao vút, kiều đồn vểnh lên, vòng eo nhỏ nhắn thon thả, làn da nàng trắng như mỡ đông, chỉ cần nhìn vào thôi là đã có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó rồi, một mái tóc màu bạc rủ dài xuống, kết hợp với quần áo cùng làn da khiến không gian xung quanh nàng sáng bừng lên, khuôn mặt nàng đẹp tới mức không ngòi bút nào có thể tả xiết, trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao ai nhìn vào cũng giống như bị mê hoặc. Nàng vừa giống như tiên tử hạ phàm, vừa giống như hồ ly tinh dụ người, cái khí chất lẫn lộn này càng khiến người khác kích thích khi nhìn vào.
Nàng quá đẹp, đẹp tới mức khiến mất kì ai nhìn vào cũng có cảm giác linh hồn mình bị hút đi, bất kể là nam hay nữ đều có chung một cảm nhận như vậy, đến cả những nữ nhân khác khi nhìn vào nàng cũng chỉ cảm thấy kinh diễm, trong lòng đến một tia ghen tị cũng không có, dù sao thì chẳng ai lại ghen tị với một nữ thần hoàn mỹ không tì vết cả.
Cơ mà thân ảnh nam tử đi bên cạnh nàng lại trái ngược lại hoàn toàn, thân hình được che phủ gần như hoàn toàn bởi một bộ y phục đen trắng lẫn lộn, cơ thể với chiều cao lên đến xấp xỉ . mét, toàn thân trên dưới có kích cỡ không quá mức đồ sộ nhưng lại cân đối đến mức kì lạ, chỉ cần nhìn vào cũng có thể cảm nhận được một cơ thể cứng rắn vô bì đằng sau y phục đó. Nam tử này đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn đầy răng nhọn màu đen che đi nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ phần trên. Nhưng điều khiến người khác sợ hãi đó là phần mặt không bị che khuất kia xuất hiện một đôi mắt màu đen tuyền không có đồng tử, thấp thoáng ẩn hiện đằng sau mái tóc bạc trắng phía trên. Cả người hắn tỏa ra một khí tức lạnh lẽo giống như là trời sinh một thể với hắn chứ không phải là hắn cố gắng tỏ ra lạnh lùng, chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm theo bản năng.
Càng chết người hơn đó là trên y phục của hắn có đeo một cái phù hiệu, tất cả mọi người ở đây đều nhận ra ý nghĩa của cái phù hiệu đó, đó chính là phù hiệu tiêu kí đại biểu thân phận Phán Quan chấp pháp đoàn của Lăng Hư Cung. Bất kì ai cũng hiểu được sự đáng sợ của cháp pháp đoàn của Lăng Hư Cung, hơn nữa đây lại là một Phán Quan, chức vụ chỉ đứng dưới trưởng lão của chấp pháp đoàn, so với chấp sự thông thường thì còn cao hơn một bậc, thành thử ra mọi người dù có kì quái trước ngoại hình của hắn nhưng cũng không ai dám hé răng ra nói một lời.
"Sao nàng không che mặt lại??" Tử Phong cảm nhận vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người, đúng hơn là hết phần trong số đó đang nhìn ngắm Hồ Phi Nguyệt, hắn không khỏi nhíu mày nói.
"Che mặt làm gì, thiếp phải để cho cả cái thiên hạ này biết chàng có thê tử như hoa như ngọc thế nào chứ." Hồ Phi Nguyệt quay sang nhoẻn miệng cười nói.
Tử Phong có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng vài thân ảnh ngã gục xuống đất khi thấy Hồ Phi Nguyệt cười, hắn không khỏi ảo não nói: "Nàng cũng biết mị lực của mình lớn tới mức nào mà, ta thì vốn không thích sự chú ý rồi."
Ôm lấy một cánh tay của hắn, Hồ Phi Nguyệt nháy mắt: "Chàng ghen hả?".
Không cần nhìn cũng có thể cảm thấy lại có thêm vài người gục ngã trước cái nháy mắt thần thánh của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong cười: "Ta không việc gì phải ghen cả, nàng là của ta, mãi mãi là của ta, dù có trốn ta cũng sẽ bắt nàng về, việc gì phải ghen với mấy tên rác rưởi đó."
Quả nhiên trước "công kích" bất ngờ không có báo trước đó, hồ ly tinh phong tình vạn chủng cả ngày chỉ biết lấy việc quyến rũ hắn làm niềm vui không khỏi sững sờ, sau đó thì xấu hổ mà mặt đỏ lựng lên trông vô cùng xinh đẹp, lí nhí nói: "Phu quân thiệt tình, sao lại nói mấy lời xấu hổ đó chứ..."
Trả thù thành công, Tử Phong thôi không trêu nàng nữa, hắn nhìn xung quanh một chút rồi mới hỏi: "Bây giờ nàng muốn đi đâu??"
"Thiếp cũng không biết, từ lúc vào Lăng Hư Cung đến nay thì thiếp chưa bao giờ bước ra bên ngoài, cũng không biết ở ngoại môn này có chỗ nào thú vị hay không nữa." Hồ Phi Nguyệt đắn đo nói.
"Mục đích chính vẫn là đi dạo thôi, vậy thì chúng ta cứ đi lung tung ngẫu nhiên vậy." Tử Phong gợi ý.
Hồ Phi Nguyệt nhu thuận gật đầu, sau đó lại càng ôm lấy cánh tay của hắn chặt hơn nữa, loáng thoáng hắn còn có thể cảm nhận được đôi gò bồng đảo của nàng đang ép lên tay hắn.
"Hồ ly tinh quả nhiên là hồ ly tinh, lúc nào cũng muốn câu dẫn mình." Tử Phong lắc đầu thầm nghĩ, sau đó cất bước đi.
Khu vực ngoại môn nếu so sánh với các thành trì lớn khác thì cũng náo nhiệt không kém, thậm chí còn có phần hơn, vô số cửa hàng dọc theo hai bên dãy phố, những người biểu diễn tạp kĩ mua vui ở khắp nơi, tiếng mua bán, tiếng mặc cả, tiếng tức giận chửi bới vang lên không ngừng vô cùng náo nhiệt. Tử Phong trước giờ tuy không nhiều khi dạo phố, nhưng với cái tính cách trời có sập xuống cũng không liên quan tới mình, hắn không có quan tâm tới khung cảnh náo nhiệt xung quanh lắm. Còn Hồ Phi Nguyệt vốn là một siêu cấp yêu thú đã sống đến tận hơn năm, có cái thể loại thành thị nào mà nàng chưa từng nhìn thấy cơ chứ, thành ra nàng cũng không có để ý nhiều đến vậy, nàng chỉ quan tâm đến việc được ở bên cạnh phu quân của mình mà thôi.
Đang đi, ánh mắt của Tử Phong chợt bắt gặp một khối kiến trúc to lớn, một tấm biển sơn son thiếp vàng ghi mấy chữ "Vạn Bảo Lâu" thu hút sự chú ý của hắn. Kể từ khi mua Trắc Thí Thạch từ Vạn Bảo Lâu ở Thiên Ưng Thành, hắn chưa từng một lần nào nữa tiến vào bên trong chi nhánh của tổ chức kinh thương lớn nhất đại lục này. Cơ mà nghĩ lại thì cũng đúng, bản thân cái hệ thống của hắn vốn không khác gì một cái Vạn Bảo Lâu cỡ lớn, thậm chí còn hơn, có thứ gì mà hắn không mua nổi cơ chứ, vả lại bản thân hắn cũng không có nhu cầu về vật chất nhiều đến như vậy, đó là còn chưa kể hắn liên tục lao đầu vào rắc rối, hiếm khi có được một phút thảnh thơi, ai rảnh mà đi mua sắm cơ chứ.
Chỉ là hiện tại hắn đang không biết phải đi đâu, thôi thì cứ thử đi vào trong chi nhánh Vạn Bảo Lâu này xem có thứ đồ gì tốt hay không đã. Hắn thừa biết đạo lí mua đồ ở những nơi nổi tiếng như thế này thì giá cả sẽ đắt hơn - thành so với nơi khác, nhưng bản thân hắn không có thiếu tiền, hiện tại hắn đang có trên dưới vạn điểm tích lũy, nếu đổi ra kim tệ thì sẽ là một con số thiên văn lên đến ức kim tệ, thừa đủ để mua hầu hết mọi thứ ở trong cửa hàng này, kể cả với một số vật phẩm không thể dùng kim tệ để mua mà phải dùng linh thạch thì Tử Phong cũng không có thiếu, đừng quên trước kia hắn đã đào nguyên cả một cái mỏ linh thạch nhét vào túi, hơn nữa khi hắn giết người thì ngoài điểm kinh nghiệm ra, hệ thống còn thưởng thêm điểm tích lũy và linh thạch cho hắn nữa.
Tử Phong lôi kéo Hồ Phi Nguyệt đi vào trong Vạn Bảo Lâu, sự xuất hiện của hắn thu hút vô số ánh nhìn của khách nhân bên trong, chỉ là khi nhìn thấy phù hiệu trên ngực hắn thì tất cả không hẹn mà quay đầu đi, người ở dưới mái hiên tất phải cúi đầu, không ai muốn động chạm tới một Phán Quan của Lăng Hư Cung tại đây cả. Cách bài trí bên trong này cũng không khác gì so với Vạn bảo Lâu ở Thiên Ưng thành cả, chỉ khác một chỗ đó là các loại mặt hnagf trân quý và có số lượng nhiều hơn mà thôi.
Rất nhanh liền có một nhân viên tiến tới đón tiếp, cung kính cúi đầu nói: "Hân hạnh chào mừng Phán Quan đại nhân đến với Vạn Bảo Lâu, xin hỏi ta có thể giúp gì cho ngài."
"Không cần ngươi phải bận tâm, ta chỉ muốn xem qua một chút mà thôi, cứ đi làm việc của mình đi." Tử Phong ngay lập tức đuổi tên nhân viên đi chỗ khác, hắn đâu có ý định rõ ràng là sẽ mua gì đâu, có một tên nhân viên léo đẽo đi theo đằng sau thật sự là bất tiện a.
"À không, ở đây có bán trang sức không?" tên nhân viên đang định bỏ đi thì Tử Phong bỗng gọi giật lại.
Tên nhân viên lúc này mới để ý đến Hồ Phi Nguyệt đang đứng bên cạnh, hắn không khỏi nhìn đến thất thần một lúc rồi mới hoàn hồn: "Thưa đại nhân, Vạn Bảo Lâu chúng tôi có những loại trang sức tinh xảo nhất của đại lục, xin hỏi là ngài muốn mua trang sức bình thường hay là đạo cụ trang sức??".
Trang sức bình thường đương nhiên chỉ là trang sức bình thường, nhìn thì đẹp mắt nhưng cũng chỉ dùng để trang trí, còn đạo cụ trang sức thì là những trang sức được tạo nên từ những nguyên liệu trân quý dùng để chế tác Huyền khí, bảo khí hay mấy thứ tương tự, không chỉ đẹp mắt mà còn có công dụng đặc biệt.
Không mua thì thôi, đã mua thì phải mua đồ tốt, Tử Phong liền nói: "Đạo cụ trang sức, tốt hơn là những thứ nhìn đjep mắt một chút."
Liếc mắt nhìn Hồ Phi Nguyệt, tên tiếp viên giống như hiểu ra điều gì đó, cười nhẹ một tiếng liền đưa tay ra dấu mời.
Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt được tên tiếp viên dẫn vào một căn phòng khác, bày biện vô số chiếc tủ kính trong suốt, bên trong là hàng loạt những loại trang sức lấp lánh đủ mọi màu sắc trông vô cùng sống động, ở trong căn phòng này còn có một số người nữa, đoán chừng cũng là khách nhân.
"Đây là những đạo cụ trang sức mới nhất của Vạn Bảo Lâu chúng tôi, tất cả đều được đảm bảo về chất lượng, Phán Quan đại nhân nếu muốn mua thì chúng tôi có thể giảm giá, ngài chỉ cần trả thành giá cho chúng tôi là được." Tên nhân viên nói.
Dây chuyền, khuyên tai, vòng tay, vòng chân, nhẫn, lắc tay,.... mọi thể loại trang sức đều có đủ cả, Hồ Phi Nguyệt nhìn đống trang sức sặc sỡ trước mắt mà không khỏi nghi hoặc: "Phu quân, chàng định mua thứ gì?".
Tử Phong chỉ cười nhẹ một tiếng mà không nói gì, hắn đưa mắt nhìn xung quanh một chút, sau đó ngoắc ngoắc tên nhân viên ở bên cạnh, thì thầm điều gì đó vào tai y. Tên nhân viên gật đầu ra vẻ hiểu ý, bỏ đi một lúc rồi sau đó mới quay lại với một chiếc khay, ở trên chiếc khay đó là một cặp nhẫn và một sợi dây chuyền tinh xảo.
Hồ Phi Nguyệt còn đang nghi hoặc thì Tử Phong đã lấy cặp nhẫn từ trên chiếc khay đó, miệng nói:
"Phi Nguyệt, nàng biết không, gặp được nàng có lẽ là may mắn lớn nhất trong cuộc đời ta. Trước kia ta chưa từng nghĩ rằng bản thân một ngày nào đó sẽ nhận được tình yêu từ bất kì một ai chứ đừng nói là có được một người thê tử. Nhưng mà nàng xuất hiện đã làm thay đổi tất cả, sự ôn nhu của nàng, sự quan tâm của nàng đối với ta, tình cảm của nàng khiến ta cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, với một người như ta thì vốn dĩ không xứng đôi với nàng, nhưng nàng bất chấp tất cả những điều đó mà bầu bạn bên cạnh ta."
Hít sâu một hơi, Tử Phong tiếp tục nói:
"Ta không cần biết thân phận trước kia của nàng ra sao, hay thực tế nàng là hóa hình yêu thú, ta cũng không biết là liệu sau này ta còn có thêm những nữ nhân khác hay không, nhưng có một điều mà ta biết rất rõ, nàng là thê tử của ta, là người phụ nữ mà ta yêu nhất trên đời, ta yêu nàng còn hơn cả tính mạng của ta, nàng là tất cả đối với ta, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."
Những điều Tử Phong vừa nói hoàn toàn là truyền âm, dù sao thì hắn cũng không muốn người ngoài nghe thấy những lời này, không phải là hắn cảm thấy xấu hổ, mà hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng những lời này chỉ hai người biết là đủ rồi.
"Thiên Ma Nhất Tộc có một tập tục, đó là vợ chồng sẽ cùng đẹo một cặp nhẫn, thể hiện mối liên kết giữa hai người với nhau, trang sức thông thương thì không xứng với nàng, ta lại không biết cặp nhẫn này có thể làm được những gì, nhưng ta đã dặn hắn lấy ra cặp nhẫn tốt nhất mà nơi này có được, hi vọng rằng bọn chúng sẽ đại biểu so tình cảm bất diệt của ta dành cho nàng."
Nói đoạn Tử Phong nhẹ nhàng nâng tay phải Hồ Phi Nguyệt lên sau đó nhẹ nhàng đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của nàng, chiếc nhẫn không hổ là đạo cụ trang sức quý giá, ngay khi được đeo vào nó liền phát ra ánh sáng nhè nhẹ, sau đó tự động điều chỉnh kích cỡ sao cho vừa khít với ngón tay nàng.
Hồ Phi Nguyệt nghe những lời Tử Phong vừa nói mà không khỏi sững sờ, dù đã trở thành nữ nhân của Tử Phong một thời gian nhưng nàng chưa bao giờ nghe hắn nói những lời tình cảm chân thành đến như thế này bao giờ. Nhìn chiếc nhẫn tinh xảo trên bàn tay mình mà khóe mắt Hồ Phi Nguyệt không khỏi chảy ra một dòng lệ nóng, nàng thật sự không còn lời gì để nói nữa, ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng, không gì có thể sánh bằng nữa rồi.
Nhẹ nhàng ôm lấy Hồ Phi Nguyệt vào trong lòng, Tử Phong nhẹ giọng nói: "Đợi một thời gian nữa rồi chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, ta muốn cho nàng một danh phận chính thức."
- ------------------
P/s: Một chương nhẹ nhàng cho một biểu tối nhẹ nhàng.