Tử Phong cười một tiếng lạnh lẽo, trong mắt hắn ánh lên quang mang kì dị, khóe miệng nhếch lên: “Lĩnh Vực – Thủy Luân Hồi!!!”
Từ nơi hắn đang đứng, đột ngột xuất hiện vô tận những nước là nước, trong một cái nháy mắt liền lan tràn ra khắp nơi, tạo thành một biển cả mênh mông bao phủ toàn bộ cái võ đài khổng lồ, trực tiếp biến địa hình từ đất liền thành biển khơi, nếu không phải là còn có cấm chế khiến đám nước này không thể vượt quá rìa võ đài thì dám cá nó còn mở rộng hơn nữa.
Lĩnh Vực của Tử Phong vừa xuất hiện liền ngay lập tức thay đổi môi trường chiến đấu khiến Trần Mộ có chút bất ngờ, nếu không phải cả hai đều có năng lực phi hành thì chỉ riêng việc xung quanh khắp nơi đều là biển khơi dậy sóng thế này cũng đã đủ để khiến phần võ giả trong thiên hạ bó chân bó tay. Nhưng mà ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Lĩnh Vực của đối phương chỉ khiến môi trường xung quanh biến đổi, đối với Trần Mộ mà nói thì chẳng khác gì cả, thậm chí đến cả một tia nguy hiểm cũng không có, xung quanh chỉ là mặt biển nhấp nhô giống như biển khơi thật sự, đến cả mùi vị mằn mặn của nước muối cũng có thể cảm nhận thấy.
Mang theo thắc mắc y hệt với Trần Mộ, các vị trưởng lão, Tôn giả cùng với Tông chủ Lâm Chấn Hạo cũng dùng một ánh mắt kì quái mà nhìn vào mặt biển, ý đồ muốn tìm kiếm thân ảnh của Tử Phong vốn đã bị nhấn chìm bởi chính Lĩnh Vực của mình. Nhưng mà không lâu sau đó, một sự kiện xảy ra khiến tất cả mọi người phải trừng mắt lên mà nhìn. Chỉ thấy ở phía xa, thân ảnh của Tử Phong dần dần trồi lên khỏi mặt nước, cả người lơ lửng trên không trung theo tư thế xếp bằng, hai con mắt nhắm nghiền lại, miệng nói mà không hề mang theo chút cảm xúc nào:
“Nước là một tạo vật kì diệu của thiên địa, nước có thể vô cùng mềm mại, nhưng cũng có thể vô cùng cứng rắn, đôi khi lại chỉ là những đám mây bay lơ lửng trên không trung. Nước không có hình thù cố định mà tồn tại dưới vô vàn hình dạng khác nhau, dù có là thế nào đi chăng nữa, nước vẫn luôn có thể tự biến đối bản thân để phù hợp với hình dạng vật chứa. Nói cách khác, đó là sự thích nghi!!”
Những lời lảm nhảm của Tử Phong đương nhiên không thể khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên, khiến mọi người phải trố mắt ra nhìn đó là ngay khi hắn vừa dứt lời, một dòng chảy từ bên dưới mặt biển từ từ vươn lên không trung ngay bên cạnh hắn, dần dần tạo thành một nhân hình. Nước biển ào ào rơi xuống, thân ảnh đằng sau màn nước được hiển lộ ra ngoài, không ngờ lại có diện mạo giống y hệt với Tử Phong đến từng chân tơ kẽ tóc, chỉ khác một chỗ đó là đôi mắt của hắn có một đôi đồng tử màu lam đậm, biểu tượng thập thất trưởng lão Thanh Long phong sau lưng cũng đã được thay bằng một chữ “Thủy” lớn.
Còn nhớ một thời gian trước, Tử Phong đau đầu vì không thể lĩnh ngộ được cái gì mà pháp tắc, lại càng không thể nào lĩnh ngộ được Lĩnh Vực của ba loại thuộc tính mà mình đã có, bất kể bản thân là một Thánh giai cường giả. Cuối cùng thì cơn lười trỗi dậy khiến hắn trực tiếp ném cái nhiệm vụ gian khổ này cho các phân thân của mình, còn bản thân thì chuồn ra ngoài ngoại môn đi “hẹn hò” với Hồ Phi Nguyệt.
Vấn đề ở chỗ đó là tuy những phân thân của hắn sở hữu tư duy cùng suy nghĩ riêng biệt tách hẳn khỏi bản thể là hắn nhưng chung quy tất cả vẫn chỉ là một người, Tử Phong hắn có lối suy nghĩ ra sao thì các phân thân cũng sẽ tương tự như thế, ba phân thân hay ba mươi phân thân thì cũng như thế cả. Vì lí do đó, nên là mặc dù cả ba phân thân cùng lúc mặc xác bản thể ở bên ngoài quậy phá mà chỉ chuyên tâm ở trong tu luyện thất tĩnh tâm lĩnh ngộ nhưng kết quả vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Phải đến lúc sau khi hắn được thả ra vài ngày, Tử Phong mới nghiêm túc nghĩ lại xem tại sao mình lại không thể lĩnh ngộ được một chút da lông của Lĩnh Vực bất kể bản thân đã cố gắng ra sao. Hắn cố gắng nhớ lại mọi thứ mình đã làm, mọi tri thức liên quan đến Lĩnh Vực cùng pháp tắc.
Pháp tắc có thể nói chính là quy tắc vận hành của thế giới này, lửa cháy, giọt nước rơi tự do luôn hướng xuống mặt đất, gió trời, ánh nắng nóng bỏng, trọng lực, lực hấp dẫn của các vì sao, mọi thứ đã và đang diễn ra trên thế giới này đều chịu sự ảnh hưởng của những quy tắc này. Không ai đi hỏi rằng lại sao lửa lại “cháy”, tại sao lại xuất hiện trọng lực, tại sao những ngôi sao lại có lực hấp dẫn, đúng hơn là tại sao những thứ đó lại vận hành theo một cách như vậy mà không phải ngược lại, đó chính là pháp tắc, là quy tắc của vũ trụ.
Đó chính là những kiến thức thông thường mà bất kì võ giả cao giai nào cần phải biết về pháp tắc cũng như là Lĩnh Vực, nhưng ở trong trường hợp của Tử Phong thì những tri thức này lại hại hắn. Đối với người của Huyền Linh đại lục, bọn họ không hề biết tại sao những hiện tượng vật lí này lại có thể xảy ra, cũng chẳng có ai rảnh rỗi tới mức đi tìm hiểu nghiên cứu về nó cả, hệ thống tri thức của Huyền Linh đại lục tất cả đều xoay quanh cái thứ kì diệu của tạo hóa đó là linh khí thiên địa, thành thử ra những hiện tượng này được gọi chung là pháp tắc.
Nhưng Tử Phong thân là một thanh niên sống ở cái thời đại khoa học kĩ thuật phát triển tới mức dọa người thế kỉ Địa Cầu, bản thân hắn cũng là sản phẩm của khoa học diệu kì, những hiện tượng mà người ở Huyền Linh đại lục không thể giải thích thì đã được các nhà khoa học ở tiền kiếp nghiên cứu chặt chẽ với vô vàn giả thuyết được đưa ra, vô hình chung lại khiến thế giới quan của Tử Phong hình thành một mốc cố định ở trong tiềm thức. Không như những võ giả ở thế giới này không hề biết đến cái gì gọi là vật lí, bọn họ chỉ thuần túy sử dụng lực lĩnh ngộ của mình mà hòa mình vào thiên nhiên, tự thân cảm nhận cái gọi là pháp tắc, từ đó lĩnh ngộ rồi tạo ra Lĩnh Vực của riêng mình, Tử Phong dù cố đến mức nào cũng không thể cảm nhận được cái gọi là pháp tắc khi mà trong tiềm thức của hắn biết rằng những thứ huyền diệu này chỉ là hiện tượng vật lí thông thường.
Nhưng mà Chúa Tể Hư Không cũng không đưa cho Tử Phong mượn một chút của sự Toàn Trí của mình để chơi, trong lúc Tử Phong đang điên đầu, biểu tượng Toàn Trí xuất hiện trên thanh trạng thái của hắn, tỏa sáng hơn bao giờ hết. Trong một sát na đó, Tử Phong dường như cảm thấy đại não của mình bành trướng không ngừng nghỉ, từng luồng từng luồng suy nghĩ trở nên thông thoáng hơn bao giờ hết, hai mắt của hắn không còn nhìn thấy những gì trước mắt nữa mà thay vào đó là hư ảnh của một vũ trụ tinh không vô cùng vô tận, chỉ trong vòng nửa giây đồng hồ nhưng hắn có cảm giác như là mình đã bỏ ra hàng trăm triệu năm chu du khắp vũ trụ hồng hoang.
Toàn Trí chỉ xuất hiện đúng một giây đồng hồ rồi lại biến mất, nhưng Tử Phong sau khi tỉnh lại thì có cảm giác như mình vừa trải qua trăm vạn kiếp làm người, những suy nghĩ trong đầu trở nên thông suốt giống như chưa từng gặp khúc mắc gì cả. Bất kể như thế nào, hắn lúc nào đã nhận ra được một điều, thứ mà hắn vẫn coi là pháp tắc, vốn dĩ đã thuộc về hắn từ lâu rồi mà chẳng qua hắn chưa biết mà thôi.
Những phân thân của hắn, dưới diệu dụng của Hỗn Độn Quyết có khả năng điều khiển nguyên tố trùng với nguyên tố mà phân thân đó đại diện, lúc trước Tử Phong chỉ nghĩ đơn thuần năng lực này giống như là thêm một tầng sức mạnh cho các phân thân, bình thường hắn luôn để phân thân tự chiến đấu theo khả năng nên cũng chẳng bao giờ để ý tới năng lực này, nhưng lúc này theo sự giúp đỡ của Toàn Trí, hắn nhận ra tầng năng lực này không phải là đơn giản như thế.
Điều khiển nguyên tố theo ý thích của mình, chẳng phải đấy chính là một cách nói khác của Lĩnh Vực hay sao, ở bên trong Lĩnh Vực, võ giả chính là thần minh, bản thân mỗi võ giả có quyền kiểm soát tuyệt đối với nguyên tố của Lĩnh Vực của mình, xét theo góc nhìn khác thì không khác gì năng lực của những phân thân Tử Phong là bao. Tử Phong sau khi được thay đổi cách nhìn của mình, lấy thiên phú không hề tệ của hắn, rất nhanh hắn đã lợi dụng được các phân thân của mình mà tạo ra được Lĩnh Vực chân chính, chỉ khuyết thiếu một thứ đó là hắn chưa có kinh nghiệm thực chiến để sử dụng Lĩnh Vực của mình mà thôi.
Giống như là nữ thần may mắn tỏa ra quang mang chói lọi trên đầu hắn, đúng lúc hắn đang loay hoay không tìm được người để có thể thực chất chiến đấu với mình thì Trần Mộ lại đưa đến tận cửa, chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đó cũng chính là lí do vì sao hắn chấp nhận lời thách đấu của đối phương mà không cần thắc mắc như thế. Còn về lí do mà hắn phải làm màu làm mè cho phân thân của mình xuất hiện thì cũng đơn giản thôi.
Thiên Ngoại Hóa Thân là một kĩ năng không hề tồn tại trên Huyền Linh đại lục, trong chiến đấu sau này của hắn lẽ dĩ nhiên sẽ còn phải dùng đến năng lực này nhiều, việc một năng lực chưa từng xuất hiện nay lại được hắn sử dụng sẽ thu hút những sự chú ý không cần thiết, đó là điều mà Tử Phong không muốn. Nhưng nếu ngụy trang dưới dạng phân thân được tạo ra bởi Lĩnh Vực của bản thân thì lại khác, phải biết Lĩnh Vực có muôn hình vạn trạng, cái Thủy Lĩnh Vực thì sẽ có cái năng lực đặc thù khác nhau, Lĩnh Vực của hắn có thể tạo ra được phân thân thì cũng chỉ là lẽ thường, sẽ chẳng ai chú ý tới điều đó cả.
Sự xuất hiện của Tử Phong cùng phân thân của mình cũng chỉ khiến mọi người ngạc nhiên một lúc, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại, nghĩ rằng đấy là phân thân do Lĩnh Vực tạo nên, một chút tiểu xảo của hắn hoạt động một cách hoàn hảo.
"Thì ra đây là Lĩnh Vực của ngươi, xem ra ngươi là một Thủy thuộc tính võ giả." Trần Mộ nhìn xung quanh một chút, sau đó mới nhàn nhạt nói.
Tử Phong đứng dậy, không nói gì àm chỉ nhún vai một cái coi như là đồng ý, không ai biết được đằng sau chiếc mặt nạ của hắn đang là một nụ cười: "Chỉ là Thủy thuộc tính ư?? Đúng và không đúng."
"Xem chiêu!!" Trần Mộ quát lên một tiếng, sau đó lắc mình một cái, trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Tử Phong, thanh kiếm trong tay rung lên liền đâm ra mấy chục nhát thẳng vào lồng ngực Tử Phong.
Cả Tử Phong lẫn Thủy phân thân đều đứng yên không nhúc nhích giống như là không kịp làm ra phản ứng, nhưng ngay khi mũi kiếm của Trần Mộ đâm tới, mặt biển dưới chân của hắn chợt bùng nổ, vô số dòng nước xoáy chỉ to bằng ngón tay phóng lên, vô cùng chuẩn xác tiếp lấy từng chiêu kiếm của Trần Mộ, trực tiếp hóa giải lực lượng của nó, bảo vệ cho Tử Phong cùng Thủy phân thân ở đằng sau.
"Quả nhiên là thế." Trần Mộ hai mắt bắn ra tinh quang, công kích của mình bị đẩy lui nhưng không hề nao núng, chỉ thấy hắn lộn ngược người ra sau tránh né mấy tia nước xoáy chuẩn bị đâm vào người mình, trường kiếm trong tay được ném lên không trung, một tay hắn giơ lên.
Những quang điểm khổng lồ trên đầu Trần Mộ chợt dị động, một quang điểm giống như lưu tinh mà lao về phía hắn, biến thành một thanh cự kiếm khổng lồ dài mấy chục mét được hắn cầm vào tay. Trần Mộ cách không cầm lấy thanh kiếm khủng bố đó, miệng cười lớn: "Đỡ cái này đi!!" nói đoạn liền trực tiếp chém thanh kiếm khổng lồ đó xuống đầu Tử Phong.
Tử Phong vẫn đứng yên một chỗ, trong khi đó thì Thủy phân thân đã làm ra hành động, chỉ thấy hắn giơ hai tay lên sau đó chắp vào nhau, hai lòng bàn tay kéo ra liền tạo thành một khối nước lớn hình chữ nhật, từ trong khối nước đó bắn ra một cột nước cự đại, càng đi xa càng bành trướng, trực tiếp biến thành một cái xoáy nước với kích cỡ không hề thua kém với cự kiếm của Trần Mộ. Xoáy nước xoay tròn với tốc độ cao, xoắn nát không gian phụ cận pahit sụp đổ, trực tiếp nuốt chửng lấy thanh cự kiếm của Trần Mộ vào trong.
Cả người Trần Mộ bởi lực nước xoáy liền xoay tròn theo thanh kiếm của mình, nhưng ngay sau đó, thân hình hắn dừng lại, từ trên thân kiếm bên trong xoáy nước vang lên một tiếng "ông" giống như tiếng ống đồng va chạm vào nhau, xoáy nước tưởng chừng như liên tu bất tận kia không ngờ lại trực tiếp nổ tung, biến thành một cơn mưa rào rơi xuống mặt biển.
Trần Mộ giơ tay còn lại lên, lại thêm một quang điểm hóa thành một thanh cự kiếm được hắn cùng cánh tay còn lại cách không cầm lấy, một thân hình nhỏ xíu nhưng lại đang điều khiển hai thanh siêu cấp cự kiếm to như tòa nhà tạo thành một cảnh quan vô cùng bắt mắt.
"Lĩnh Vực của ngươi còn kém một chút hỏa hầu, để ta cho ngươi biết như thế nào mới là Lĩnh Vực chân chính!!" Trần Mộ quát lớn, hai tay liền vung vào nhau. Hai thanh cự kiếm dưới sự điều khiển của hắn liền đập vào nhau, tạo thành một âm thanh kim loại đinh tai nhức óc tới cực điểm, một luồng sóng âm vô hình ngay lập tức lao thẳng tới chỗ Tử Phong cùng phân thân đang đứng.
Đến lúc này thì Tử Phong cũng không thể đứng yên mà để Thủy phân thân làm hết mọi việc nữa, trong mắt hắn lóe lên quang mang màu lam nhạt hơi khác một chút với Thủy phân thân, dòng nước dưới chân hắn liền dị động, trong một cái tích tắc liền đồng loạt bay lên trời cao, tạo thành một bức tường nước cao tới mấy trăm mét, chiều rộng kéo dài đến hết cả cái võ trường, thanh thế có thể so sánh cùng sóng thần ở kiếp trước.
Sóng âm va chạm với bức tường nước liền trực tiếp tiêu biến, nhưng dư ba lực lượng thì khủng khiếp đến mức chẻ đôi cả cơn sóng thần được tạo nên từ Thủy chi pháp tắc đó, thậm chí còn tách đôi cả mặt biển dưới chân Tử Phong, để lộ ra mặt đất võ đài cứng rắn nhưng lúc này cũng đã xuất hiện một vết rạch sâu không thấy đáy.
Nước biển vô cùng vô tận được tạo ra từ Lĩnh Vực của Tử Phong ngay lập tức liền lấp đầy vết rạch đó, đồng thời lan tràn ra xung quanh, không ngờ lại khiến mực nước dâng lên cao hơn hẳn so với lúc nãy. Trần Mộ cũng không hề nghĩ rằng một chút công kích mang theo Lĩnh Vực lực của mình có thể làm khó một người như Tử Phong, ngay khi nhận thấy công kích của mình không thành công, hắn liền biến chiêu muốn tiếp tục công kích, chỉ là hắn chợt nhận ra một điều: "Phân thân của Tử Phong đâu rồi??"
Như để trả lời cho câu hỏi trong đầu hắn, một màn sương lượn lờ trên không trung sau đó vòng ra sau lưng Trần Mộ, màn sương nhanh chóng tụ tập lại với nhau, trong nháy mắt liền chuyển sang dạng lỏng rồi biến thành Thủy phân thân, trên tay hắn lúc này là một cây giáo được tạo nên từ Thủy lực tinh túy, ngay lập tức đâm vào lưng đối phương.