Nghe câu nói đầy sát khí của Tử Phong, Mặc Thủy không khỏi rùng mình lùi lại phía sau. Ôn Vân Sơn ở ngay bên cạnh thấy thế đành phải cười giảng hòa: “Ha ha, thôi nào, Mặc Thủy cũng chỉ muốn chạm vào nó một chút thôi, làm gì mà phải nóng giận vậy chứ.” Nói rồi liếc mắt cho Mặc Thủy ra hiệu.
Mặc Thủy hắn tính cách bộp chộp không suy nghĩ không có nghĩa là hắn ngốc, thấy ánh mắt của Ôn Vân Sơn, hắn cũng thuận nước đưa thuyền, cười giả lả nói: “Phải đấy phải đấy, tôi cũng chỉ muốn chạm vào nó thôi, huynh đệ căng thẳng quá, nó là sủng vật của cậu, tôi nào dám làm gì nó a!”
Tiểu hồ ly giống như nghe hiểu tiếng người, thấy Mặc Thủy cười làm lành, liền không tỏ ra sợ hãi nữa, bò ra ngoài, lấy chân cào cào vào tay Tử Phong. Sau khi Tử Phong đưa tay bế tiểu hồ ly lên ôm vào ngực, lúc này nó mới có vẻ thỏa mãn lim dim mắt lại mà ngủ. Mặc dù Tử Phong nói hắn nhặt được tiểu hồ ly từ hôm qua, nhưng mọi người không ai tin, cứ nhìn vào biểu hiện thân mật của nó với Tử Phong mà xem, không nuôi từ lúc nhỏ thì ai mà tin được. Cơ mà Tử Phong làm thế nào để giấu nó suốt quãng đường đi thì không ai biết, cuối cùng mọi người cũng không biết đâu mới là thật nữa.
Đối với biểu hiện thân mật của tiểu hồ ly với mình, Tử Phong cũng vô cùng nghi hoặc, thường nói yêu thú luôn có địch ý với nhân loại, tiểu hồ ly này tốt xấu gì cũng là yêu thú nhị giai, không có lí nào lại ưa thích nhân loại cả. Hơn nữa, tiểu hồ ly này giống như là nghe hiểu được tiếng người vậy, thấy Mặc Thủy đòi đem nó đi bán thì chạy trốn, lúc hắn cất lời đe dọa Mặc Thủy thì giống như là vô cùng thỏa mãn, còn cọ cọ đầu vào lòng hắn làm nũng, tất cả đều khiến hắn liên tưởng tới một………..con người chứ không phải là yêu thú.
“Không phải là ta bắt được một con hồ ly tinh chứ?” lắc lắc đầu, hắn không khỏi tự giễu, hồ ly tinh căn bản không tồn tại ở thế giới này, tuy vậy yêu thú hóa hình thì có đấy. Nhưng yêu thú hóa hình bét nhất cũng là Thất giai yêu thú, tương đương Thánh cấp nhân loại. Ngươi nghĩ một con yêu thú Thánh cấp sẽ dễ dàng để ngươi đem ôm vào lòng nựng nựng như sủng vật ư, mơ đi.
Vả lại Tử Phong cũng đã dùng Phân tích nhãn ngó qua thuộc tính của tiểu hồ ly rồi, nhị giai cao cấp yêu thú, không sai vào đâu được, hắn chỉ có thể mặc định coi tiểu hồ ly hiểu tiếng người mà đối xử thôi. Đoàn chừng thân thiết với hắn cũng chỉ là vì hắn đã cứu mạng nó, thay vì nhân lúc nó bị thương thì một dao xiên chết, rồi lột da đem bán, bộ da lông của nó chắc cũng đáng giá lắm đó.
Giữa trưa, hành trình của cả đoàn đến bây giờ vẫn an toàn, để tiết kiệm thời gian, mọi người không dừng lại ăn trưa mà vừa đi vừa dùng tạm lương khô, nhìn mọi người ăn lương khô cùng thịt khô, Tử Phong không khỏi nhíu mày, hắn cũng không ngại gặm củi, à nhầm lương khô, nhưng tiểu hồ ly trong lòng hắn cũng phải ăn chứ, nó đang bị thương mà, hắn định rời đội đi săn chút dã thú. Đưa tiểu hồ ly cho Vương Bảo Nhi nhờ chăm sóc hộ, Tử Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống, tiến tới bên cạnh Ôn Vân Sơn, nói ra ý định của mình. Ôn Vân Sơn nghe vậy thì nhíu mày lại nói:
“Rời đội một chút thì cũng được thôi, lấy thực lực của cậu hẳn không là vấn đề, nhưng nếu cậu đi xa quá thì sao có thể đuổi theo bọn ta được, trong Lam Linh sơn mạch rất dễ bị mất phương hướng a.”
“Không vấn đề, khả năng truy tung của ta rất tốt, căn bản không thể lạc khỏi mọi người được!” Tử Phong trả lời.
Thấy Tử Phong nói chắc như đinh đóng cột, Ôn Vân Sơn thoáng ngập ngừng một chút, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, vậy cậu đi rồi nhanh chóng quay trở lại, mọi người có thể chờ cậu một lát, tranh thủ nghỉ trưa luôn cũng được.”
“Không cần phải đợi ta đâu, cứ tiếp tục di chuyển đi…” còn chưa dứt lời, thân ảnh của Tử Phong đã biến mất trước mắt Ôn Vân Sơn. Ngó xung quanh không thấy Tử Phong đâu, Ôn Vân Sơn cuối cùng vẫn quyết định bảo mọi người dừng lại nghỉ trưa, mặc dù đang ở trong rừng, nhưng thời tiết nắng nóng oi bức buổi trưa cũng dễ khiến mọi người mệt mỏi.
Dùng Phù Quang Di Ảnh lấy tốc độ nhanh nhất lao vụt vào trong rừng, trong đầu thầm nói: “Tiểu Linh, liệu cái thiết bị định vị đó có dùng được không, ta không muốn để mất tiểu hồ ly đó đâu a.”
“Ui xời yên tâm đi, Tiểu Linh lấy danh dự và nhân phẩm của bản thân ra để thề rằng nó hoạt động tốt, vả lại, nó là sản phẩm của hệ thống mà, đương nhiên hoạt động tốt chứ.” Tiểu Linh dùng một giọng tự hào để nói.
Thực ra thuật truy tung của hắn tuy là tốt, nhưng dưới điều kiện Thiên Ma Nhãn có thể hoạt động, cơ mà đám người Ôn Vân Sơn toàn dùng ngựa hoặc đi bộ để di chuyển, có thánh mới truy được, hắn nói vậy là bởi vì lúc nãy, thông qua Tiểu Linh giúp đỡ, hắn đã hối đoái được một thiết bị định vị từ hệ thống với cái giá là năm ngàn điểm tích lũy, loáng cái biến số điểm tích lũy còn lại của hắn xuống còn hơn một vạn năm ngàn điểm.
Theo như Tiểu Linh nói, gắn thiết bị này lên đối tượng, trong vòng bán kính km hắn có thể xác định được vị trí chính xác của đối tượng, khá là tiện lợi, hắn cũng không định đi xa khỏi đội ngũ, vậy nên km phải nói là quá thừa, hắn liền đeo thiết bị lên người tiểu hồ ly. Đeo lên người tiểu hồ ly mà không phải bất kì người nào khác của dong binh đoàn đương nhiên là bởi vì trong mắt hắn, tiểu hồ ly còn quan trọng hơn so với mọi người a, không tìm được thương đoàn thì cùng lắm nhiệm vụ thất bại, nhưng để mất tiểu hồ ly này thì thì hắn tiếc đứt ruột mất.
Sử dụng Phù Quang Di Ảnh, kèm theo Ngụy trang và Liễm tức, đây chính là “combo” tủ của Tử Phong rồi, dùng mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng có hiệu quả, thất bại thì cũng có vài lần, nhưng hầu hết đều là vì đối thủ có thực lực quá mạnh, vụ này thì hắn chịu a, chỉ có thể đổ tại số đen. Một đường lao nhanh vào trong rừng, hắn không ngừng nhìn ngó xung quanh tìm kiếm con mồi, mục đích của hắn là kiếm thức ăn cho tiểu hồ ly là chính, vậy nên chỉ cần là dã thú là được, đương nhiên, nếu là yêu thú thì còn tốt hơn, trong thịt yêu thú có chứa năng lượng, vô cùng có ích đối với cả võ giả lẫn yêu thú, chắc hẳn tiểu hồ ly sẽ rất thích.
Vòng vèo một lúc, Tử Phong cuối cùng cũng tìm thấy được một “đám” mục tiêu, đó là một con Hắc Vân Hổ. Nói là một “đám” mục tiêu đơn giản bỏi vì Hắc Vân Hổ không phải là mục tiêu duy nhất, bao vây xung quanh nó là một nhóm tám người cầm vũ khí. Hắc Vân Hổ là tam giai yêu thú, cơ thể khổng lồ dài hơn mét, toàn thân màu trắng có các đường vân màu đen nên mới được gọi là Hắc Vân Hổ, lúc này vây quanh nó là một nhóm tám người, Phân tích nhãn lóe lên, tám người này tất cả đều có tu vi Sư cấp, bét nhất là Sư cấp nhị phẩm, mạnh nhất là một tên Sư cấp cửu phẩm, còn lại chỉ sàn sàn nhau tầm Sư cấp tứ tới thất phẩm.
Nhìn đoàn đội này, Tử Phong cười khổ, chẳng lẽ gia tộc thế tục có sự cách biệt lớn đến như vậy với giang hồ sao, còn nhớ hồi ở Diệp phủ, Sĩ cấp đã được làm hộ vệ chính thức, Sư cấp là đội trưởng, cũng được coi là người có tiền có quyền, vậy mà ở đây, tùy tiện đi trong rừng cũng gặp một lúc tám tên Sư cấp, khiến Tử Phong có cảm giác Sư cấp không đáng tiền lắm.
Tám người này đều mặc một bộ đồ màu xanh lục, trên ngực có thêu hình đầu một con sói màu đỏ, ngược lại khiến trang phục của bọn hắn có chút lòe loẹt, Tử Phong lắc đầu, không biết là người ở thế giới này là cố tình không để ý hay là không biết nữa, di chuyển trong rừng, kị nhất là mặc đồ có màu rực rỡ, mặc màu xanh lục như mấy tên này là đúng, tự nhiên thêm cái đầu sói màu đỏ làm gì, nhìn vô cùng nổi bật, khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu.
Hắc Vân Hổ có thục lực tam giai cao cấp, tương đương với Sư cấp bát-cửu phẩm võ giả, hơn nữa yêu thú trời sinh có lực lượng mạnh mẽ, phòng ngự tốt cùng sự bền bỉ dẻo dai đến biến thái, lấy thực lực tám tên Sư cấp mà chỉ có thể giằng co với nó mà thôi. Thực tế, đi săn yêu thú không có dễ như Tử Phong vẫn làm, hầu hết là hắn đánh lén, nhằm chỗ yếu hại mà ra tay, nhất kích tất sát, không cho yêu thú cơ hội phản kích, bằng không thì hắn cũng không thể giải quyết nhẹ nhàng như thế được, bình thường mọi người luôn phải tổ đội như này để đi săn.
Tên Sư cấp cửu phẩm có vẻ là lão đại, lúc này đang chỉ huy mọi người: “Tần Lập dẫn theo hai người lôi kéo sự chú ý của Hắc Vân Hổ, ba người khác chuẩn bị ám khí tẩm độc, ta cùng đệ đệ sẽ chịu trách nhiệm kết liễu nó, nào, làm thôi!”
Dứt lời, một tên Sư cấp lục phẩm lao lên, có vẻ như hắn là người gọi là Tần Lập kia, theo sau là hai người nữa, tu vi Sư cấp ngũ phẩm, cũng không kém cạnh là bao. Ba người có thực lực yếu nhất lúc này rút ra kẽo giãn khoảng cách, trong tay lập lòe phi tiêu cùng phi đao, chắc hẳn là đã tẩm độc. Tên lão đại Sư cấp cửu phẩm cùng đệ đệ của hắn có tu vi Sư cấp thất phẩm lúc này cũng lao lên, dùng khí thế kinh người bắt đầu tấn công Hắc Vân Hổ, lúc này đã bị đám người Tần Lập lôi kéo sự chú ý.
Tám người phối hợp ăn ý, hiển nhiên là không phải lần đầu đi săn, Tử Phong đứng ngoài mà quan sát, không hề có ý định rời khỏi hay động thủ, còn hắn nghĩ gì trong đầu lúc này thì chỉ có trời biết.
Hắc Vân Hổ lúc này rất buồn bực, nó chỉ đang ngủ một giấc trong vùng lãnh địa của mình mà thôi, tự nhiên có tám tên nhân loại nhảy vào trong lãnh địa của nó, đáng giận hơn nữa, bọn chúng còn hướng nó công kích. Đầu hổ này ở khu vực xung quanh nơi hầu hết chỉ có yêu thú nhất nhị giai, kể cả có tam giai cũng yếu hơn nó, đã sớm có thói quen như vương giả không ngai, nay một đám nhân loại hèn mọn lại dám vuốt râu hùm, bảo sao nó không tức giận muốn cắn chết mấy tên này được.
Tần Lập hành động vô cùng điên cuồng, tay cầm trường thương nhưng lại áp sát lại sáp là cà với Hắc Vân Hổ, mục đích chính là thu hút sự chú ý của nó, hắn rất cố gắng a, bởi vì hai tên đồng đội ăn hại của hắn, vốn phải hỗ trợ thì ban nãy trong lúc bất cẩn, bị Hắc Vân Hổ tát bay ra ngoài bị thương, không còn lanh lợi như bình thường nữa, nếu để bọn họ tiếp tục lôi kéo sự chú ý của Hắc Vân Hổ, chết là cái chắc, tốt nhất là lui ra ngoài để một mình hắn làm việc cho xong.
Cũng phải nói là Tần Lập rất điêu luyện trong việc này, Hắc Vân Hổ nhìn con cào cào đang múa may trước mặt kia, không ngừng gầm thét mà hướng hắn công kích, thường những lúc như thế này, tên đầu lĩnh cùng đệ đệ của hắn liến lao lên công kích, tuy không thể gây vết thương trí mạng lên người Hắc Vân Hổ có lớp lông cứng như thép, nhưng gây vết thương nhỏ thì có thể, đánh lâu thì Hắc Vân Hổ đảm bảo sẽ gặp nguy.