Tử Phong vừa mới nói xong, vị tướng quân cầm đao vung tay một cái, sống đao trực tiếp bổ vào ngang người hắn với tốc độ nhanh đến mức khủng khiếp khiến hắn không kịp phản ứng mà ăn trọn cú quật đó vào giữa ngực, cả người giống như sao băng văng ngược ra sau, cơ thể trực tiếp đập vào bức tường đằng sau phát ra một tiếng nổ lớn, đá vụn cùng với khói bụi văng ra mù mịt.
‘Tử Phong!!!” ba người Cao Tiến đồng thanh hô lớn, mỗi người ngay lập tức rút vũ khí của mình ra, chực chờ lao lên quyết chiến.
“Ngươi nói đúng, nhưng điều đó không quan trọng, đã vào được đến đây thì chắc chắn bọn ngươi không phải là võ giả tầm thường, tiếp theo sẽ có ba khảo nghiệm dành cho tất cả các ngươi, chỉ cần vượt qua ba khảo nghiệm thì sẽ có thưởng.” Vị tướng quân cầm đao giơ tay lên chỉ về phía đám nhân loại trước mắt, giọng nói sang sảng vang lên khiến người khác muốn điếc tai.
Mặt tường nơi Tử Phong bị đánh văng vào chợt rung lên sau đó xuất hiện vô số vết nứt lan tràn, sau đó thì “ầm” một tiếng, đất đá băng tung ra ngoài giống như có bộc phá nổ bên trong bức tường, Tử Phong một thân giáp trụ không một vết xước lao thẳng ra ngoài, đằng sau lưng hắn là hai đôi cánh một lớn một nhỏ với khung kim loại màu bạc làm cốt cách, một ngọn lửa màu bạc tương tự bốc cháy ngùn ngụt trên bốn chiếc cánh đó, bọn chúng vỗ nhè nhẹ nhưng tạo ra vừa đủ lực lượng để hắn có thể lơ lửng trên không trung trước mặt hai tên tướng quân cùng vị hoàng đế.
Tử Phong không giận dữ với việc bị trúng đòn, dù sao thì một đòn vừa rồi trông thì nhanh nhưng lực đạo lại không có quá nhiều, với cơ thể hắn hiện tại thì chỉ như gãi ngứa, hơn nữa một đòn vừa rồi thuần túy chỉ là thăm dò không hề mang theo sát ý, chứng tỏ đúng với lời mà vị tướng quân kia nói, đó là khảo nghiệm!
“Khảo nghiệm như thế nào??” Tử Phong lành lạnh nói.
Bệ đá nơi ba tên kị sĩ đang đứng kia liền dịch chuyển trên không trung về phía sau, vị tướng quân cầm phương thiên họa kích phất tay một cái, đám kị sĩ ở bên dưới liền ầm ầm di chuyển, khí thể của hơn một vạn kĩ sĩ mang theo thực lực không hề thua kém Thánh câp cường giả vô cùng khủng bố, nếu cỗ lực lượng này mà lọt ra thế giới bên ngoài thì sẽ là đại loạn cho cả đại lục.
Đám kị sĩ đó di chuyển vô cùng có nề nếp, tất cả tách ra thành từng đoàn nhỏ sau đó thì bắt đầu leo lên các cánh cửa tò vò trên tường bằng cầu thang bố trí dọc trên tường. Sau khi thấy đám kị sĩ chui hết vào cửa tò vò, vị tướng quân cầm kích vỗ tay một cái, những bức tường xung quanh giống như là có sự sống liên tục dao động theo từng tiết tấu kì lạ rồi ầm ầm rung chuyển, vô số gạch đá phóng ra bên ngoài rồi tự động lắp ráp lại với nhau, đến khi khói bụi tan hết đi thì dọc theo bức tường đã xuất hiện từng tầng từng tầng lan can bố trí từ trên cao xuống thấp giống như là hàng ghế khán giả ở những diễn võ trường của La Mã cổ đại.
Trước mặt cánh cửa tò vò nơi ba người Hàn Nhất Nguyên đang đứng cũng xuất hiện một tầng khán đài y như vậy, thậm chí đám kị sĩ còn từ bên trong những cánh cửa đi ra tụ tập chen chúc trên khán đài giống như khán giả xem bóng đá, loáng thoáng còn nghe thấy những tiếng reo hò có phần máy móc vang lên, toàn bộ không gian biến thành một trường giác đấu lớn.
Tử Phong vẫn lơ lửng trên không trung vỗ cánh, hắn biết rằng tất cả những điều này là để chuẩn bị cho cái gọi là khảo nghiệm sắp tới, chỉ là biến toàn bộ quảng trường thành một cái trường giác đấu khổng lồ, chẳng lẽ nói rằng khảo nghiệm thực chất chính là phải đánh bại cả ba tên kị sĩ trên bình đài lơ lửng kia nhé.
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi cảm thấy một trận hoang đường, đích thị là thực lực của hắn rất mạnh, so sánh ra thì đám Thánh Giả hắn đánh còn không cần dùng đến nửa thực lực, may ra ném một tên Thánh Hoàng ra đây thì hắn mới phải liều mạng, nhưng mà ba tên kị sĩ khổng lồ cao tới hơn mét kia, trên người bọn chúng không hề tỏa ra khí tức gì nhưng bản năng của hắn mách bảo rằng ba tên này cực mạnh, thực lực sâu không thể đong đếm được, thậm chí ẩn ẩn hắn còn có một cảm giác rằng nếu ba tên này muốn mình chết thì chỉ cần một ý niệm là đủ chôn vùi cái sinh mệnh nhỏ nhoi này rồi.
“Cảm giác này giống như là khi đối diện với…..”
Bốn chữ “Chúa Tế Hư Không” xuất hiện trong đầu Tử Phong khiến hắn không khỏi rùng mình, chẳng lẽ ba tên kị sĩ này chính là tồn tại ngang hàng với “Chúa Tể Hư Không”, một vị thần linh toàn năng chân chính ư?? Vậy thì tại sao bọn hắn lại xuất hiện ở đây, hơn nữa bộ dạng giống như là bị ép buộc phải ở trong bí cảnh chờ người hữu duyên đến để khảo nghiệm??
Vừa rồi Tử Phong sử dụng Chân Dạng – Phân Tích Nhãn đã phát hiện được ba tên kị sĩ này thực chất chỉ là một đạo linh hồn cư ngụ ở bên trong cơ thể nhân tạo bên ngoài, hơn nữa giống như là bọn hắn đang bị giam cầm ở bên trong chứ không phải là tự nguyện, ba tên này cho hắn cảm giác giống như là khi đối mặt với Chúa Tể Hư Không, một vị thần, phải là bậc đại năng như thế nào mới có thể đem nhốt linh hồn của ba vị thần vào trong khôi lỗi rồi ép làm việc như thế này cơ chứ.
“Luật lệ rất đơn giản, bốn người bọn ngươi không cần biết làm cách gì, chỉ cần thắng ba người bọn ta trong ba lĩnh vực mà chúng ta đề ra làm khảo nghiệm là các ngươi sẽ thắng, yên tâm, mặc dù thực lực của bọn ngươi chỉ như mấy con kiến nhưng ta có thể dùng linh hồn của mình đến thề rằng mọi thứ sẽ tuyệt đối công bằng, cả hai bên ai cũng đều có phần thắng.” Vị tướng quân cầm đại đao mở miệng nói, thanh âm lần này mang theo một tia thần uy nhè nhẹ nhưng giống như sét đánh ngay mang tai, giọng nói vốn vô cùng lớn nay lại càng trở nên khủng bố hơn gấp bội.
Miệng vừa nói xong, vị tướng quân cầm đao từ trên bệ đá lơ lửng nhảy xuống bên dưới, thân hình cao hơn năm mét không biết nặng bao nhiêu tấn nhưng hiển nhiên là một con số không nhỏ giống như đạn đại bác rơi xuống mặt đất, trực tiếp phát ra một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.
“Quân nhân thì không dài dòng, khảo nghiệm ngay lập tức bắt đầu, đề mục đầu tiên, vũ lực!! Là một tướng quân chinh chiến nơi sa trường, thứ đầu tiên ngươi cần đến đó là chân thực lực mà không phải là thân phận của bản thân hay là những thứ vũ kĩ cùng vũ khí hoa mỹ. Không dùng đến ngoại lực trợ giúp như vũ kĩ, Bảo khí hay những thứ tương tự, cả Lĩnh Vực cũng không được, hãy sử dụng thực lực chân chính của bản thân tới đánh bại ta. Còn nữa, ta là phó tướng Gainey, Gainey Kẻ Hủy Diệt Hành Tinh, hãy nhớ lấy danh hiệu của kẻ sẽ đánh bại ngươi!!” Vị tướng quân cầm đại đao, không đúng, hiện tại phải gọi là Gainey nói một tràng dài sau đó cầm thanh đao trên tay phóng đi, thanh đao hóa thành một đạo quang mang cắt đứt không gian rồi trực tiếp đục thủng một cãi lỗ trên tường, không biết đã bay đi dâu.
Ba người Hàn Nhất Nguyên quay sang nhìn nhau mà không biết phải bắt đầu từ đâu, bọn hắn cũng giống như Tử Phong, tuy không thể cảm nhận rõ ràng thần tuy đến từ ba người kia nhưng bọn hắn cũng biết được thực lực của đối phương siêu việt mình rất nhiều lần, kể cả khi Gainey nói rằng mọi thứ đều công bằng nhưng kể cả như thế thì cũng có công bằng cái rắm.
Giống như là cho một người trưởng thành đánh với một đứa trẻ, cả hai đều không dùng vũ khí, người lớn còn chấp trước một tay bị trói ra đằng sau nhưng hiển nhiên ai là người thắng không cần nói cũng rõ, đây là sự khác biệt về chất, không phải chỉ với một vài sự thay đổi nho nhỏ là có thể lấp đầy được khoảng cách cự đại này được.
“Chúng ta có thể rút lui hay không??” Tống Mặc Hinh nhìn cơ thể khổng lồ như cự nhân của Gainey mà nuốt nước bọt, miệng khẽ nói.
Chỉ là tai của Gainey còn thính hơn cả bướm đêm Galleria Mellonella vốn thính hơn tai con người khoảng lần, ở bên dưới mặt đất cách chỗ Tống Mặc Hinh đang đứng đến mấy trăm mét vẫn có thể nghe rõ tiếng lẩm bẩm không rõ ngôn từ trong cuống họng của nàng, hắn lạnh lùng nói: “Không được phép rút lui, chưa đánh đã hàng thì ngươi không phải là một quân nhân chân chính, đối với loại người đó thì chỉ có cái chết mới cứu vớt được phẩm giá thối nát của bọn chúng.”
Nghe câu trả lời của Gainey, cả ba người không khỏi dựng cả tóc gáy lên, con mẹ nó đứng ở ngay cạnh nghe còn không rõ, không hiểu cái tên này làm thế nào để có thể nghe thấy những lời Tống Mặc Hinh lầm bầm trong cuống họng nữa.
“Chúng ta có thể hợp lực vây công ngươi hay không??” kiến nhiều thì cắn chết voi, thêm một người thì thêm một phần lực, dù chỉ tăng thêm một chút xíu tỉ lệ thằng thì vẫn là tăng lên, Cao Tiến ngay lập tức nghĩ đến khả năng này, vội vàng lên tiếng hỏi.
“Ta đã nói rồi, chỉ cần tuân thủ theo luật lệ ta đã nói, còn lại những thứ luật lệ không nhắc đến, cứ thoải mái, chiến tranh không phải là cuộc chiến của một người, là một vị tướng thân kinh bách chiến như ta mà còn sợ bị vây công ư?” Gainey hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm quan tâm có bị vây công hay không.
Ba người Hàn Nhất Nguyên nghe vậy liền giống như là tìm ra được một cách hay, cả ba chụm đầu lại với nhau bắt đầu thương thảo, trong khi đó Tử Phong nghe thấy những lời Gainey nói thì không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
Gainey tên này chăc chắn là một vị thần không thể sai được, chỉ là không biết hiện tại thực lực của hắn còn lại được bao nhiêu phần, chỉ sợ rằng một phần vạn của thần cấp cũng không phải là thứ mà mình có thể đối phó được ấy chứ. Hơn nữa cái tên Gainey này một câu quân nhân hai câu quân nhân, xem ra bản thân y là một vị tướng dong duổi nơi sa trường đã trở thành thói quen ăn vào máu tủy của hắn rồi, không thể nào mà dứt ra được.
Tử Phong chợt nhớ lại trước kia có một tên giáo quan già của tổ chức, lão ta vốn là cựu quân nhân của Mỹ đã từng tham gia chiến tranh Việt Nam, sau khi trở về thì bị dính phải “Hội chứng Chiến tranh Việt Nam” khiến thực lực bản thân suy giảm, cũng không biết lí do gì mà lại trở thành giáo quan chuyên huấn luyện chiến thuật cùng tâm lí học cho mọi người trong tổ chức.
“Đối với một quân nhân chân chính, không gì có thể khiến hắn kình phục ngươi hơn ngoại trừ đánh bại hắn ngay trên chiến trường, thậm chí kể cả sử dụng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào cũng được, chiến tranh không có công bằng, thắng làm vua thua làm giặc, một quân nhân chân chính phải hiểu được điều cốt lõi đó. Bọn ngươi là sát thủ có lẽ sẽ không cần đến thứ đó, nhưng mà không thể đảm bảo mai sau các ngươi không đối đầu với mục tiêu vốn là quân nhân, các ngươi có thể lợi dụng điểm này để huẩn bị trước kế hoạch tác chiến.”
Đó là những lời mà lão già đó nói, đây là những kinh nghiệm mà lão rút ra được từ sau chiến tranh Việt Nam cách đấy mấy chục năm, hồi đó quân đội Mỹ vốn có không biết bao nhiêu lợi thế về lực lượng vũ trang cùng với khí tài quân sự tiên tiến nhưng vẫn phải gục ngã trên đất nước nhỏ bé ở Đông Dương bởi vì cái mà lão già đó gọi là “không từ thủ đoạn”, thắng làm vua thua làm giặc, chính bởi quân đội Việt Nam yếu thế hơn nên mới có thể nghĩ ra những phương thức tác chiến không ai có thể ngờ tới được mà đẩy lui quân Mỹ.
Cơ mà nói về lịch sử thế đủ rồi, Tử Phong hắn còn đếch biết mình là người nước nào, hơn nữa tinh thần tự tôn dân tộc của hắn gần như là con số âm tuyệt đối, mấy cái này hắn còn chẳng thèm đọc từ trong sách lịch sử, hầu hết đều là do lão già kia nhàm chán ngồi kể lại nên là cũng bị ảnh hưởng một phần cách nhìn của lão, nhưng mà riêng cái câu mà lão nhận xét về một người quân nhân chân chính kia, nó hoàn toàn đúng.
Khi Gainey nói rằng không sử dụng ngoại lực, thậm chí đến cả Lĩnh Vực cũng không được sử dụng, Tử Phong đã lờ mờ đoán được ý của đối phương là gì, sau đó hắn lại nhớ tới phù văn trận kì lạ trên người đám kị sĩ, không thể nghi ngờ gì nữa, ý của Gainey đó là hãy sử dụng lực lượng nhục thể để đánh bại hắn ta đi!
Tử Phong thầm thở dài một tiếng, xem ra hắn lại phải sắm vai nhân vật chính đi làm hết cả phần việc của người khác rồi, ở trong này thì lực lượng nhục thể của hắn còn lớn hơn cả ba người kia cộng lại với hai đầu yêu thú rồi nhân thêm vài lần nữa, cuối cùng thì cũng chỉ đến lượt hắn xuất lực mà thôi.
“Trận này, để ta lên đi!!” Tử Phong hạ độ cao của mình xuống ngang tầm với ba người còn lại, miệng nhàn nhạt nói sau đó thu cánh lại, từ trên không trung lao thẳng xuống đấu trường bên dưới.