“Biểu ca, chúng ta bị bao vây rồi!” Nạp Lan Yên Nhiên dựa sát vào lưng Trần Duệ, gấp giọng nói.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên bị bao vây bởi hơn mười đệ tử, tu vi mỗi người đều không kém hai người là bao, yếu nhất là Vương cấp thất phẩm, mạnh nhất là Vương cấp cửu phẩm, tình thế vô cùng khó khăn.
“Đừng lo lắng, cứ làm theo những gì sư phụ đã dạy, không được mất bình tĩnh!” Trần Duệ đảo mắt nhìn xung quanh, miệng khẽ nói.
“Nể mặt thập thất trưởng lão, nếu hai người từ bỏ bây giờ thì còn kịp đấy.” Một đệ tử có tu vi Vương cấp cửu phẩm ngạo nghễ nói.
Thường ngày Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không xuất hiện nhiều ở bên ngoài, mà kể cả có đi ra ngoài thì bởi vì uý kỵ sư phụ của hai người nên đa phần đệ tử của Thanh Long phong vẫn luôn có quan hệ hữu hảo với hai người.
Nhưng điều đó cũng không đại biểu rằng tất cả đều như vậy, cũng có một bộ phận đệ tử cực kỳ ghen tị với vận khí của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, có thể trở thành đệ tử chân truyền của trưởng lão nội môn là điều khiến nhiều đệ tử nội môn ao ước.
Hơn chục đệ tử đang bao vây hai người đáng buồn thay lại nằm trong số ít kể trên, bọn hắn ai nấy đều là những tinh anh trong hàng ngũ đệ tử nội môn, ngày thường cũng có tiếng tăm đáng kể, nhưng cuối cùng lại “thua” bởi hai võ giả quê mùa, đối với lòng tự tôn của mỗi người là một sự đả kích trầm trọng.
Con người có lẽ là sinh vật duy nhất biết đến chuyện ghen ăn tức ở, bản thân mình không được thì cũng phải dìm người khác xuống theo, bọn hắn tuy không có thù oán, thậm chí còn chả gọi là quen biết hai người Trần Duệ nhưng lòng ghen tị lúc này đã biến thành sự thù địch.
“Chính bởi vì không muốn sư phụ mất mặt, cho nên dù chết thì bọn ta cũng phải chiến tới cùng!” Trần Duệ cười lạnh.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Tên đệ tử đó cười gằn một tiếng, thanh kiếm trong tay giơ lên toả ra ánh hào quang chói lọi.
“Chính là lúc này!!” Trần Duệ truyền âm cho Nạp Lan Yên Nhiên, sau đó cả người hoá thành một cái bóng mờ, linh lực trong người bùng phát, khí tức Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn hoàn toàn không che giấu lộ rõ ra bên ngoài.
Tên đệ tử kia còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Trần Duệ xuất hiện trước mặt, một nắm đấm lấy tốc độ không thể tưởng tượng được thụi vào bụng mình, kèm theo đó là một luồng lực lượng bài sơn đào hải truyền tới, khiến cả người hắn giống như diều đứt dây văng ra khỏi lôi đài, trên đường đi để lại một vòi máu trên không trung.
“Quy tắc thứ sáu trong chiến đấu, vũ kỹ cấp thấp nhưng nếu sử dụng đúng cách thì sẽ có uy lực hơn hẳn vũ kỹ cấp cao nhưng dùng sai!” Trong đầu Trần Duệ vang lên tiếng nói của Tử Phong, hắn nhằm ngay lúc đối phương đang thi triển vũ kỹ mà tấn công, chỉ đơn giản sử dụng một vũ kỹ gia tăng tốc độ đơn giản để áp sát đối phương mà thôi.
Vũ kỹ thân pháp giống như “Phù Quang Di Ảnh” của Tử Phong về cơ bản rất hiếm, nhưng những vũ kỹ gia tăng tốc độ di chuyển ở một mức độ nào đó thì không quá hiếm, thứ Trần Duệ vừa dùng cũng tương tự như vậy.
Nạp Lan Yên Nhiên hành động cùng lúc với Trần Duệ, hai tay nàng kết thành ấn quyết kì dị, linh lực trong người dao động, hoá thành một lớp màng chắn mờ ảo như có như không bao bọc lấy quanh người, trên tay nàng xuất hiện một mặt thuẫn khá lớn, tay còn lại cầm theo một thanh kiếm bản rộng trông như một thanh đại kiếm thu nhỏ.
“Thiên Giai vũ kỹ - Đại Địa Cương Giáp!!”
Khi huấn luyện Nạp Lan Yên Nhiên, Tử Phong phát hiện ra một chuyện, trái ngược với vẻ ngoài mỏng manh yếu ớt của mình, nàng rất có thiên phú trong khoản phòng ngự.
Thổ linh căn võ giả đa phần đều có ưu thế khi nói về năng lực phòng ngự, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên còn hơn cả như vậy.
Nàng sở hữu một bản năng phòng thủ vô cùng tốt, tránh né, hoá giải công kích, dù có thất bại thì cơ thể nàng cũng tồn tại những phản xạ tự nhiên hiếm có khiến những đòn công kích hướng tới nàng chỉ va chạm với những vùng không quan trọng, tránh chỗ hiểm yếu.
Nhận ra thế mạnh của nàng, Tử Phong quyết định sẽ huấn luyện Nạp Lan Yên Nhiên theo hướng phòng ngự đặt lên hàng đầu.
Một nữ tử xinh đẹp có phần mảnh mai như Nạp Lan Yên Nhiên nhưng khi chiến đấu lại giống như một pháo đài di động cản lại mọi công kích đánh tới sẽ khiến đối thủ bất ngờ, chỉ nghĩ đến đây thôi Tử Phong cũng muốn bật cười khoái trá.
Thuẫn và kiếm không phải là thứ vũ khí hiếm lạ gì, nhưng kết hợp cả hai trong chiến đấu thì kì lạ một điều đó là Tử Phong không thấy có mấy võ giả sử dụng cùng lúc cả hai, chuyện này có liên quan gì đến phong tục tập quán hay là thói quen của võ giả ở Huyền Linh đại lục thì hắn không biết, nhưng cũng không quan trọng.
Tốc độ của Nạp Lan Yên Nhiên không quá nhanh, những đệ tử bao vây xung quanh thấy nàng di chuyển liền ngay lập tức phóng ra công kích, nhưng những công kích đó đánh vào người nàng đều bị bật ngược trở lại giống như đánh vào một tảng đá vô kiên bất tồi, chỗ còn lại đều bị Nạp Lan Yên Nhiên tránh né hoặc dùng thuẫn bài gạt bỏ.
“Kiếm Sơn Thuẫn!!”
Lợi dụng khoảnh khắc mọi người sững sờ vì công kích không có tác dụng, nàng xông tới, thuẫn bài trong tay phát ra ánh sáng tối màu, sau đó trên mặt khiên xuất hiện hàng loạt gai nhọn dày đặc dài khoảng mấy tấc, khiến chiếc thuẫn bài trông có vẻ cực kỳ dữ tợn.
“Bạt Khiên!!”
Nạp Lan Yên Nhiên trong thoáng chốc liền tiếp cận một tên đệ tử, thuẫn bài trong tay vung mạnh một cái đập thẳng vào người đối phương, trực tiếp thổi bay tên đệ tử lên không trung.
Không dừng lại tại đó, hai chân nàng khẽ bật, tung người lên đón lấy tên đệ tử đó, chiếc khiên từ trên cao nện mạnh xuống
“Thái Sơn Thuẫn!!”
Thuẫn bài thu lại mũi nhọn của mình, nhưng trong một sát na đó, xung quanh rìa thuẫn xuất hiện một tầng năng lượng kéo dài, khiến bề mặt thuẫn gần như rộng ra gấp đôi, cực kỳ mạnh mẽ va chạm vào người tên đệ tử xui xẻo đó.
Chỉ nghe một âm thanh xương gãy giòn vang, cả người tên đệ tử kia giống như đạn pháo từ trên trời giáng thẳng xuống mặt đất, tạo ra sóng xung kích khủng bố thổi bay những đệ tử khác xung quanh.
Nạp Lan Yên Nhiên thuận đà lao xuống, thân hình mảnh mai xoay tròn mấy vòng, thuẫn bài trong tay lại một lần nữa biến đổi, kích cỡ trở về ban đầu nhưng hình dạng đã thay đổi, từ một chiếc thuẫn dài biến trở thành thuẫn tròn gắn vào cánh tay, rìa thuẫn xuất hiện hàng loạt kim nhận bén ngọt, nương theo chuyển động của nàng mà hoá thành những đường kiếm mang có sát thương kinh người.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!!”
“Ahhhh!!”
Tiếng kim loại cứa vào da thịt vang lên, kèm theo đó là những tiếng rú đau đớn của đám đệ tử bị cuốn vào trong cơn lốc kim loại khủng bố đó, máu tươi văng lên không trung trông vô cùng bắt mắt.
Ở phía bên kia, không hề có một màn chiến đấu cực kỳ hung tàn mạnh mẽ như Nạp Lan Yên Nhiên, Trần Duệ giống như một con cá chạch trơn trượt, liên tục né tránh công kích đánh tới người mình, mỗi khi tiếp cận được đối phương thì chỉ dùng những công kích thông thường và gọn gàng nhất có thể để hạ gục kẻ địch.
Trần Duệ rút ra một thanh kiếm dài khoảng .m, chiều dài này đối với một thanh kiếm thông thường có chút quá khổ, hơn nữa thanh kiếm của hắn có chiều rộng tương đối lớn, trên bề mặt thanh kiếm có rất nhiều vết nứt hình răng cưa đều đặn kéo dài từ đầu mũi kiếm tới cán, tổng thể mà nói thì thanh kiếm này có hình dạng khá kỳ lạ.
“Cốt Xà Kiếm – Toái!!” Trần Duệ khẽ hô.
Theo hiệu lệnh của hắn, thanh kiếm kì dị phát ra từng tiếng răng rắc lạch cạch giống như tiếng xương gãy va chạm vào với nhau, sau đó nương theo những vết nứt hình răng cưa hằn sâu trên bản kiếm, thanh kiếm đột ngột tách ra thành mảnh kiếm nhỏ hơn lơ lửng trên không trung.
Trần Duệ vung tay một cái, những mảnh kiếm nhỏ đó giống như có linh tính, tự thân bay lượn trong không khí sau đó lao thẳng về phía đám đệ tử trước mặt, mỗi lưỡi kiếm hoạt động một cách riêng rẽ không ngừng tạo ra công kích lăng lệ, khiến những đệ tử bị làm mục tiêu có cảm giác như mình đang phải chiến đấu với nhiều người cùng lúc.
Không chỉ những đệ tử ban đầu vây công hai người Trần Duệ, lúc này những đệ tử khác cũng đã nhận ra kẻ địch lợi hại nhất ở đây chính là hai người, không hẹn mà cùng tạm ngừng giao đấu, dồn toàn lực chú ý tới bọn họ, dường như việc loại bỏ cả hai ra khỏi lôi đài chính là tối cần thiết.
Những mảnh kiếm nhỏ bay lượn khắp không trung, tuỳ ý công kích kẻ địch, một bộ phận bay lượn xung quanh người Trần Duệ để phòng ngự, nhưng trước số lượng đệ tử đang nhắm tới mình ngày một đông hơn, những mảnh kiếm nhỏ đấy tỏ ra lép vế, không đủ để có thể phòng thủ nữa.
“Cốt Xà Kiếm – Thực!!”
Trần Duệ cũng không nao núng, tay hắn nắm chặt cán kiếm, miệng khẽ lẩm bẩm chú lệnh, thanh kiếm trong tay hắn vốn chỉ còn lại mỗi phần cán chợt rung lên, sau đó từ phần cán kiếm xuất hiện hai chiếc gai nhọn bẻ ngược về phía sau, trực tiếp cắm thẳng vào bàn tay hắn rồi rút lấy máu tươi.
Trong nháy mắt, từ chuôi kiếm không có gì xuất hiện một lưỡi kiếm màu đỏ tươi kéo dài, không phải là một lưỡi kiếm làm bằng vật chất mà là một lưỡi kiếm được cấu thành hoàn toàn bởi năng lượng.
Mười ba mảnh Cốt Xà Kiếm bay trên không trung một cách ngẫu nhiên, toàn bộ xông lên công kích các đệ tử đang vây quanh hắn, bản thân Trần Duệ thì vung thanh kiếm vừa mới được tạo nên mà phòng thủ, hắn giống như là đội quân một người liên tục tả xung hữu đột khắp nơi, số lượng đệ tử bị chém gục càng ngày càng nhiều.
Ở phía bên kia lôi đài, Nạp Lan Yên Nhiên cũng rơi vào cảnh bị vây công, nhưng nàng giống như một pháo đài di động bất khả xâm phạm, bất kể là công kích cận thân hay là từ xa đánh tới đều bị nàng tránh né hoặc đánh bật lại, vũ khí chém lên người nàng giống như chém thẳng vào một khối thiết bản, đến nửa phần tác dụng cũng không có, viễn trình công kích lại càng không có tác dụng, chẳng khác gì cầm cung tên bắn vào xe tăng, tên thì gãy mà xe tăng không có lấy một vệt xước.
Nạp Lan Yên Nhiên cứ như một quả núi lớn mà xông tới, một một cú vung khiên là một tên đệ tử bị đập văng ra ngoài, một kiếm bổ xuống giống như thái sơn áp đỉnh không ai cản nổi.
Cục diện hỗn chiến bỗng chốc trở thành toàn bộ vây công hai người, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại thấy cảnh ngược lại, phải nói là hai người đánh cho tất cả mọi người tan tác mới đúng.
Khản giả xung quanh trong đó có cả các trưởng lão nhìn thấy một màn này không khỏi há hốc mồm, đến cả tiếng reo hò cũng im bặt, chỉ còn lại âm thanh chiến đấu vang dội ở trên lôi đài.
“Đây con mẹ nó là như thế nào?? Hai người đó là đệ tử của ai?” Một vị trưởng lão của Thanh Long phong quay sang bên cạnh nói.
“Ngài hỏi ta thì ta biết hỏi ai, ta cũng chỉ biết đấy chính là hai đệ tử của thập thất mới thu nhận gần đây thôi!” Vị trưởng lão bị hỏi cũng không biết phải trả lời ra sao nữa.
“Có vẻ như Thanh Long phong chúng ta về sau sẽ xuất hiện thập thất thứ hai và thứ ba rồi.” Một nữ trưởng lão cười khổ nói.
Cả một đám trưởng lão nhìn nhau không nói lên lời, trong lòng đều chung một ý nghĩ thầy nào trò nấy, biến thái như nhau cả!!
Tử Phong ở trên không trung vẫn một bộ dạng khí định thần nhàn, dường như tràng cảnh ở dưới lôi đài không hề có ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng thực tế thì hắn đang cực kỳ cố gắng kiềm chế để không ôm bụng cười lăn lộn trước mặt mọi người.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên có tu vi Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn, được hắn truyền dạy cho rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu theo kiểu không giống ai, tuyệt đối hơn xa những đệ tử thông thường khác.
Hơn nữa không chỉ có vậy, để đảm bảo cả hai lọt vào thập cường, hắn còn đi xa tới mức cho cả hai trợ giúp về ngoại lực.
Tỉ thí tông môn nghiêm cấm sử dụng vật ngoài thân như phù lục hay cấm khí, nhưng vũ khí của bản thân thì không hề có giới hạn.
Như những gì mọi người thấy thì hiển nhiên là vũ khí của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên sở hữu năng lực đặc biệt.
Vũ khí có năng lực đặc biệt tự thân thì chỉ có Bảo Khí trở lên mới có, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Vương cấp rất khó để có thể sử dụng những năng lực đặc biệt đó, đơn giản bởi vì linh lực dùng để kích hoạt năng lực quá lớn, hơn nữa để duy trì năng lực liên tục như hai người đang làm còn tiêu hao linh lực nhiều hơn nữa, chỉ có Tôn cấp võ giả có thể trực tiếp điều động linh khí thiên địa đem ra sử dụng mới có thể chèo chống tiêu hao kinh người đó.
Chính vì lẽ đó mà mọi người đều có chung một thắc mắc đó là làm thế nào mà Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên có thể sử dụng Bảo Khí dễ dàng như vậy.
Trên thực tế thì chính Tử Phong cũng biết đến đặc điểm này, năm xưa khi hắn ở cảnh giới Vương cấp có lượng linh lực vượt trội hơn cảnh giới thực không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không đủ để thôi động Bảo Khí, như Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên lại càng không thể.
Nhưng mà vũ khí trong tay hai người không phải là Bảo Khí, mà là Đế Khí.
Đế Khí về cơ bản mà nói thì không có tệ đoan như vậy, bản thân Đế Khí rất khó chọn chủ, chỉ có một vài người cực kỳ phù hợp với chúng mới có thể sử dụng, đa phần võ giả đều không sử dụng Đế Khí chính là vì lí do như vậy.
Nhưng cũng đồng thời, Đế Khí tất cả đều có những năng lực đặc biệt mạnh mẽ không kém gì Bảo Khí, một khi được Đế Khí nhận chủ thì việc sử dụng những năng lực đặc biệt đó mạnh hay yếu chỉ phụ thuộc vào tu vi hiện tại của người sử dụng mà thôi, không hề có chuyện tiêu hao lớn như Bảo Khí.
Chuyện này không phải là thứ gì bí ẩn, nhưng số lượng người sử dụng Đế Khí thực sự quá ít, nên gần như chẳng có mấy ai biết đến, kể cả những cường giả Thánh Giai cũng như vậy mà thôi, chung quy lại cũng chỉ vì Đế Khi còn có tên gọi khác đó là "gân gà", cuối cùng chỉ có những người thực sự sử dụng Đế Khí như Tử Phong mới rõ sự thật này.
Trong cửa hàng hối đoái của hệ thống không có Đế Khí, nhưng Tử Phong hắn mấy năm nay đi ăn trộm, đánh cướp không biết bao nhiêu là võ giả cao giai cùng với tông môn nhất lưu, số lượng tài sản của hắn cũng nhiều không đếm xuể, trong đó ngẫu nhiên cũng có vài ba kiện Đế Khí.
Hắn đã chọn ra mấy kiện Đế Khí phù hợp với cách chiến đấu của Nạp Lan Yên Nhiên và Trần Duệ để sử dụng, còn về vấn đề nhận chủ thì không cần phải lo.
Theo cách xử lí mà trước kia Hắc Tử Phong đã bày cho hắn, Tử Phong chỉ việc lấy tinh huyết của hai đệ tử mình, hoà lẫn với Thần Huyết rồi ngâm Đế Khí vào, cưỡng ép bọn chúng phải nhận chủ.
Quả nhiên đúng như những gì Hắc Tử Phong đã nói, Đế Khí đứng trước Thần Huyết của Chúa Tể Hư Không giống như con cháu gặp tổ tiên, dù không muốn cũng phải nhận Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên làm chủ nhân.
Tu vi cao, Đế Khí tuỳ thân, kinh nghiệm chiến đấu dồi dào, lại còn thêm việc Tử Phong không tiếc của cho bọn họ tu luyện Thiên Giai vũ kỹ, nếu Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không làm được như thế này thì tốt nhất là đập đầu vào vách tường tự sát cho đỡ xấu hổ.