Cuồng Huyết Thiên Ma

chương 495: đế quân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lông tóc trên người Tử Phong dựng đứng hết cả lên, hắn có cảm giác giống như đang bị ánh mắt của một đầu thượng cổ hung thú nhìn chằm chằm vào, trực giác báo hiệu cho hắn về một mối nguy hiểm cực kỳ khủng khiếp.

Hắn cố bình tâm lại, vô cùng lễ phép quay về phía trung niên nhân, hành lễ nói

“Đã để cho ngài chê cười rồi, ta tên Tử Phong, là Thanh Long thập thất trưởng lão của Lăng Hư Cung, về tuổi tác thì cũng chỉ là bậc tiểu bối, còn phải học tập Thánh Địa các ngài nhiều lắm.”

Nhìn bộ dáng hành lễ nhưng không kiêu ngạo cũng không xu nịnh của Tử Phong, ánh mắt của trung niên nhân trở nên nghiền ngẫm, một lát sau mới quay sang nói

“Tiểu tử Lâm Chấn Hạo, xem ra ngươi cũng có con mắt nhìn người đấy, nhân tài như thế này kể cả trong Thánh Địa cũng hiếm có, tương lai của Lăng Hư Cung cũng tươi sáng đấy chứ.”

“Cảm tạ Diễm Quang Đế Quân đã khen ngợi, thập thất trưởng lão tuổi đời còn trẻ, nếu có làm ra hành động gì thất lễ thì cũng mong Đế Quân lượng thứ cho.” Lâm Chấn Hạo cười nói.

Tử Phong ở một bên không khỏi giật mình, có thể thẳng thừng gọi tông chủ của một nhất lưu thế lực như Lăng Hư Cung hai chữ “tiểu tử” mà người bị gọi là Lâm Chấn Hạo đến cả một chút phật ý cũng không có, thậm chí trong lời nói còn ẩn ẩn có cảm giác như là đang lấy lòng đối phương, xem ra thân phận của trung niên nhân này không đơn giản chỉ là cao tầng của Thái Diễn Thánh Địa.

Một điều nữa đó là Lâm Chấn Hạo gọi trung niên nhân là Diễm Quang Đế Quân chứ không gọi tên họ như bình thường, Tử Phong biết rằng một võ giả bình thường chẳng bao giờ có danh hiệu, còn nếu sở hữu một danh hiệu thì người đó phải là tồn tại huyền thoại, giống như Ảnh Ma Tôn Giả Lâm Tiêu Dương, nhưng danh hiệu Đế Quân chỉ để dành cho bậc đế vương, mà hiển nhiên đế vương nhân gian không có chút phân lượng nào đối với võ giả cả, có thể có được danh hiệu Đế Quân chứng tỏ trung niên nhân này không chỉ có tu vi thông thiên mà thân phận cũng cực kỳ cao quý.

“Ha ha, trông ta giống một người hẹp hòi như thế hay không, ta cũng như tiểu tử nhà người cũng đều đã từng trải qua thời kì tuổi trẻ mông muội, chuyện đó thì ta có thể thông cảm được mà.” Diễm Quang Đế Quân cười nói.

“Đế Quân cứ nói đùa, sao ta lại dám mang bản thân mình ra so sánh với ngài được cơ chứ.

Tử Phong còn không cảm tạ Đế Quân rộng lượng đi chứ.” Lâm Chấn Hạo nói.

“Cảm tạ này nọ thì không cần, nhưng mà tiểu tử nhà ngươi cũng thú vị đấy, mau lấy ghế mà ngồi xuống đi, cứ đứng mãi như vậy thì sao được.” Diễm Quang Đế Quân ngả người ra tựa lưng vào ghế ngồi, dùng một ánh mắt thú vị nhìn Tử Phong.

Thấy cái thái độ giống như đây là hậu hoa viên nhà mình tuỳ ý ra lệnh, hơn nữa những người xung quanh tuyệt nhiên không có một chút phản ứng nào, Tử Phong âm thầm cảnh giác, ngoài mặt vẫn nói lời cảm tạ như bình thường.

Còn đang nhìn thử xem còn chỗ nào khả dĩ có thể ngồi xuống hay không, hắn nhìn thấy Mai Tôn Giả đang vẫy tay với mình, sau đó chỉ vào cái ghế không ngay bên cạnh nàng.

Tử Phong bước tới ngồi xuống ghế, còn chưa kịp ngồi yên vị thì đã thấy một bàn tay chọc chọc vào sau lưng mình.

Khẽ cảm nhận một chút, hắn nhận ra bàn tay đó là của Mai Tôn Giả, đang lợi dụng khóc khuất tầm nhìn của mấy người Thái Diễn Thánh Địa mà chọc vào lưng hắn.

Mai Tôn Giả có thể nói là Tôn Giả duy nhất thực sự thân cận với hắn, Tử Phong chớp mắt mấy cái sau đó rất tự nhiên đưa tay ra sau lưng nắm lấy bàn tay nàng, ngón tay vẽ loạn lên lòng bàn tay mềm mại đó.

Sắc mặt Mai Tôn Giả chợt trở nên cổ quái, ánh mắt hơi có chút nhìn ngang liếc dọc, nhưng vẫn để yên cho Tử Phong nắm lấy tay của mình.

Đừng hiểu lầm, không phải hai người đang dở trò chim chuột gì một cách bí mật, chỉ đơn giản là Tử Phong đang viết lên trên lòng bàn tay của Mai Tôn Giả mà thôi, dù sao thì ở đây cũng toàn là cường giả nhất lưu, với cái tu vi không đầu không đuôi của hắn mà truyền âm thì chẳng khác gì trực tiếp mở miệng ra nói, hoàn toàn không có chút bí mật.

“Mai Tôn Giả, những người kia có thân phận chi tiết là gì?” Tử Phong hỏi.

“Như tông chủ đã nói, bọn họ đều đến từ Thái Diễn Thánh Địa, chi tiết thì không tiện nói, kia là Đổng lão, một thái thượng trưởng lão của Thánh Địa, tu vi Thánh Tôn cao giai sơ đoạn, hơn ta một tiểu cảnh giới.

Còn kia là cháu gái của lão Đổng Thiến Thiến, là một cường giả trẻ tuổi của Thái Diễn Thánh Địa khá nổi danh, tu vi Thánh Hoàng trung giai.

Ta không biết trước kia cậu có xích mích gì với bọn họ, nhưng tốt nhất là không nên gây thù chuốc oán với Thánh Địa, không một thế lực nào trong thiên hạ muốn làm kẻ địch của Thánh Địa cả.” Mai Tôn Giả trả lời.

Qua lời nói và hành động của mọi người thì Tử Phong cũng có thể đại khái đoán được Thái Diễn Thánh Địa về mặt cấp bập mà nói còn cao hơn cả Lăng Hư Cung, đối với cảnh báo của Mai Tôn Giả thì không có gì phải ngạc nhiên hết, hắn tiếp tục viết lên tay nàng.

“Thế còn người còn lại, Diễm Quang Đế Quân là ai, tại sao lại có danh hiệu Đế Quân?”

Mai Tôn Giả chỉ đơn giản viết vào lòng bàn tay của Tử Phong bốn chữ, nhưng bốn chữ này trực tiếp khiến mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm lưng áo hắn

“Linh Đế cường giả!”

Vẫn nói Thánh cấp là chí cường giả trong thiên hạ, nhưng Thánh Giai không phải là cảnh giới cuối cùng, ở trên Thánh Giai vẫn còn thêm ba đại cảnh giới nữa, đó là Thiên Tôn – Linh Đế - Bán Thần.

Tử Phong tự thân là một Thánh Giai cường giả, tuy mới chỉ là Thánh Hoàng, tiểu cảnh giới thứ hai trong số bốn tiểu cảnh giới của Thánh Giai, nhưng hắn cũng có thể hiểu được sự cường đại của Thánh cấp võ giả.

Chỉ chênh lệch một tiểu cảnh giới ở tầng thứ này cũng là cách biệt giữa trời với đất, một Thánh Tôn cường giả dù vừa mới đột phá cũng có thể miểu sát bất kỳ Thánh Hoàng võ giả nào không chút khó khăn, chỉ là bốn tầng thứ cấp Thánh đã tồn tại khoảng cách lớn như vậy, hắn chẳng thể tưởng tượng được chênh lệch giữa Thánh Giai và Thiên Tôn chí cường giả ra sao nữa.

Nhưng nếu so sánh một Thánh Giai với Linh Đế cường giả thì sao? Phép so sánh như vậy không ai nghĩ tới cả, bởi vì vốn dĩ cả hai không bao giờ được dùng để so sánh với nhau cả.

Không một ai đem Thánh Giai và Linh Đế lên cùng một bàn cân cả, chênh lệch quá lớn giống như đặt một cọng tóc đối trọng với một quả núi khổng lồ chọc trời, khi sự cách biệt đã không còn có thể đong đếm nữa thì không ai nghĩ đến việc so sánh hai thứ đó cả.

Nếu một Thiên Tôn cường giả có thể dùng một hơi thở khiến nhân vật huyền thoại như Ảnh Ma Tôn Giả Lâm Tiêu Dương chết đến hơn mười lần, thì đối với Linh Đế cường giả, Thiên Tôn võ giả cũng chỉ tương đương một con kiến, đến tư cách lọt vào mắt cũng không có.

Lão tổ Lăng Hư Cung là một Thiên Tôn cường giả, chuyện này đối với cao tầng Lăng Hư Cung không phải là bí mật gì, Tử Phong cũng biết rõ chuyện này.

Nhưng lão đầu tử đó so với trung niên nhân trước mặt thì không khác gì lấy trứng chọi đá, chỉ cần Diễm Quang Đế Quân đó lật tay một cái là thừa đủ để san cả cái Lăng Hư Cung này thành bình địa, không một ai có thể sống sót.

Hiểu được điều này, Tử Phong cuối cùng cũng rõ tại sao Lâm Chấn Hạo lại có vẻ lép vế trước mặt trung niên nhân đến như thế, không nói đến cả Thái Diễn Thánh Địa, chỉ riêng một mình Diễm Quang Đế Quân đang ngồi ở kia cũng đủ để diệt Lăng Hư Cung mười bảy mười tám lần có dư rồi.

Nghĩ đến đây, Tử Phong lại càng lo lắng, tuy mấy người trước mặt trông không có vẻ gì là đến đây với mục đích xấu, nhưng biết mặt không biết lòng, nếu như bọn chúng mở miệng ra muốn đòi mạng của hắn thì đảm bảo mười phần là dù Lăng Hư Cung có không cam lòng thì cũng sẽ giao nộp hắn ra, tương lai hắn sẽ trở thành trợ lực cực mạnh cho tông môn cũng không bằng việc uy hiếp diệt tông ngay trước mắt.

“Mà thôi, lằng nhằng mất thời gian qua, Lâm Chấn Hạo, dẫn ta đi gặp lão tổ của ngươi, ta có việc cần tìm hắn, cũng không biết tên nhóc đó mấy năm nay có mạnh hơn được chút nào hay không nữa.” Diễm Quang Đế Quân đứng dậy vươn vai một cái, sau đó hời hợt nói, cũng không để Lâm Chấn Hạo kịp trả lời, dứt câu cái đã trực tiếp quay người bước ra bên ngoài.

Lâm Chấn Hạo cũng không để ý tới hình tượng tông chủ cao cao tại thượng của mình, vội vàng lật đật chạy đuổi theo, để lại một đám Tôn Giả nhìn nhau một cách ngượng nghịu, không khí đột nhiên trở nên kì quặc một cách khó hiểu.

“Đổng lão đã cất công đến đây rồi, chi bằng hãy để ta làm tròn nhiệm vụ của chủ nhà, không biết ngài có hứng thú muốn đi tham quan xung quanh một chút hay không?” Vị Tôn Giả có tu vi cao nhất, cũng là người lớn tuổi nhất khẽ hắng giọng một cái sau đó lên tiếng.

“Được như vậy thì còn gì bằng, lão hủ cũng đã nhiều năm rồi không ghé qua nơi đây, không biết cảnh sắc có còn được như xưa hay không nữa.” Đổng lão gật đầu cười nói.

“Thiến nhi, con có muốn đi cùng với gia gia không?” Đổng lão quay sang hỏi lục y nữ tử.

“Được, con cũng muốn xem Lăng Hư Cung danh chấn thiên hạ này có gì đặc biệt hơn người.” Đổng Thiến Thiến đứng dậy nói, vẫn không quên dùng một ánh mắt hình viên đạn nhìn qua Tử Phong.

Đối với việc này Tử Phong trực tiếp sử dụng tuyệt kỹ “ba không” của mình, không biết – không nghe – không thấy, giả vờ đăm chiêu nhìn lên trên….trần nhà, coi đối phương giống như không khí mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến.

“Hừ…..Gia gia, chúng ta đi thôi!” Đổng Thiến Thiến hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang kéo tay Đổng lão.

Đổng lão không khỏi cười khổ một tiếng, miệng nói với vị Tôn Giả đang ở trước mặt

“Xin mời ngài dẫn đường!”

Sau mấy câu khách sáo qua lại, mấy Tôn Giả kéo theo hai ông cháu Đổng lão đi mất dạng, chỉ còn lại Tử Phong và Mai Tôn Giả vẫn còn ngồi lại tại đại điện.

“Này, rốt cuộc trước kia cậu đã làm gì đắc tội với mấy người này hả?” Mai Tôn Giả vỗ vai Tử Phong hỏi.

“Cũng không có gì nhiều, ta suýt lỡ tay giết con bé ngu ngốc kia thôi.” Tử Phong nhún vai nói.

“Cái gì??! Mau kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho ta nghe!” Mai Tôn Giả trực tiếp nắm lấy cổ áo Tử Phong, thiếu chút nữa là gào lên nói.

Tử Phong đành phải đem mọi chuyện kể lại từ đầu tới cuối, việc hắn vì sao lại tìm đến Thiên Nguyên Cổ Giáo, tình cờ gặp gỡ Đổng Thiến Thiến, sau đó thiếu chút nữa tiễn cô ta về với đất mẹ, rồi thì Đổng lão xuất hiện, tất cả đều được hắn nói hết ra không giữ lại chút gì cả, đương nhiên trong lúc kể chuyện hắn cũng không quên thêm chút gia vị, miêu tả Đổng Thiến Thiến theo một cách tiêu cực nhất có thể.

Mai Tôn Giả yên lặng nghe hắn nói, lông mày nhíu lại, một hồi lâu sau mới lên tiếng

“Chuyện này nói lớn thì không lớn mà nói nhỏ thì cũng không phải, Đổng lão trông thế thôi chứ cực kỳ bao che khuyết điểm, tuy không đến mức sẽ trực tiếp lấy mạng cậu nhưng có gây khó dễ cũng không có gì ngạc nhiên, cậu cần phải cẩn thận hết mức có thể.”

“Ta còn phải cẩn thận đến mức nào nữa mới được ấy chứ, chung quy thì ta cũng chỉ là một Thánh Hoàng nhỏ nhoi, nếu lão già đó muốn gây khó dễ thì ta cũng chịu a, hay là ngài đứng ra bảo vệ ta đi.” Tử Phong cười khổ nói.

“Muốn ta bảo vệ cậu thì không phải là không được, dù sao thì đây cũng chỉ là ân oán cá nhân của cậu với nha đầu họ Đổng kia, tin rằng người có thân phận như Diễm Quang Đế Quân cũng không tiện nhúng tay vào.

Nhưng mà cậu có chắc là muốn được ta bảo vệ chứ?” Mai Tôn Giả khẽ liếm đôi môi đỏ mọng của mình một cái, dùng khuôn mặt đầy vẻ mờ ám nhìn hắn.

“Ta nghĩ lại rồi, vẫn cứ để tự ta xử lý mọi chuyện đi.” Tử Phong ngay lập tức nói.

Mai Tôn Giả bật cười khanh khách, giọng nói bỗng trở nên quyến rũ khó tả

“Sao lại từ chối nhanh thế, được một Thánh Tôn như ta bảo vệ không phải là tốt hơn à?”

“Để ngài bảo vệ ta xem ra còn nguy hiểm hơn, thà để ta rút kiếm liều mạng với lão già đó cho xong.” Tử Phong lắc đầu nguầy nguậy nói.

Mai Tôn Giả bật cười, nhưng sau đó liền nghiêm mặt nói

“Chuyện này đáng lẽ ra cậu không được biết, nhưng Thái Diễn Thánh Địa, đúng hơn là Diễm Quang Đế Quân tự nhiên đến đây hẳn là có lí do cực kỳ đặc biệt, không chỉ đơn giản là thăm người quen cũ như lão tổ tông đâu, thời gian này tốt nhất cậu nên chú ý hành động của mình, ta có cảm giác không ổn cho lắm.”

“Ta đã biết, cảm tạ ngài đã nhắc nhở.” Tử Phong nghiêm mặt nói.

“Ngươi biết thì tốt, giờ thì trở về đi, ta nghĩ hiện tại ngươi nên lo lắng cho lời đánh cuộc giữa chúng ta hơn đấy.” Mai Tôn Giả gật đầu nói.

“Ta thắng chắc!!”

Tử Phong đứng dậy, tự tin nở một nụ cười đắc thắng, sau đó bước ra bên ngoài, tung mình lên không trung bay đi.

Đúng lúc này, Tử Phong chợt cảm thấy có mấy đôi mắt đang dõi theo mình khiến hắn phải dừng lại một chút, nhưng rồi hắn không nghĩ nhiều nữa, đoán rằng đó là những lực lượng ngầm của Lăng Hư Cung đang quan sát, hắn liền bay trở về sơn phong của mình.

Mai Tôn Giả cũng theo Tử Phong rời đi, để lại một đại sảnh im lìm không một bóng người.

Bỗng nhiên không gian dao động, từ bên trong góc đại điện vốn trống không chợt xuất hiện bốn thân ảnh mặc áo choàng màu xám kín mít trông cực kỳ thần bí.

“Ngươi chắc chứ?”

“Không thể sai được, người chúng ta đang tìm chính là hắn! Mặc dù có thể mục tiêu đã không còn ở đây nữa nhưng thông qua đầu mối lần này hẳn chúng ta cũng có thể biết thêm được thông tin.”

“Nếu ngươi đã chắc chắn, vậy thì để ta bẩm báo lại cho Đế Quân, chúng ta phải bằng mọi giá lấy lại được đồ vật đó!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio