Triệu Yển Nhạn là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí có chút ngượng ngùng này, nàng đứng lên, vô cùng trang trọng cúi đầu hành lễ với Tử Phong, miệng nói
“Tuy lão tổ tông đã có lời, nhưng một lần nữa xin cảm tạ Nguyệt tiền bối đã cứu mạng.”
Tử Phong chăm chú quan sát tiểu nha đầu trước mặt, với năng lực của Tà Vương Chân Nhãn thì hắn đại khái có thể nhìn ra được rất nhiều thứ, Triệu Yển Nhạn là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng vấn đề chính là nằm ở đấy, tiểu nha đầu này năm nay còn chưa tới tuổi, kể cả nàng có là siêu cấp thiên tài trí tuệ vượt xa tuổi tác, rồi tính cả việc trẻ con ở Huyền Linh đại lục trưởng thành sớm thì cũng vô cùng kỳ lạ.
Phải biết rằng trí tuệ là một chuyện, nhưng nếu chỉ có trí tuệ đơn thuần nhưng không có cái gọi là kinh nghiệm lăn lộn đường đời thì không thể nào có được phong thái giống như Triệu Yển Nhạn cả, nói một cách khoa học thì IQ và EQ là hai thứ tách biệt với nhau, IQ có thể thông qua học tập và bẩm sinh để nâng cao, nhưng EQ thì phải thông qua trải nghiệm.
Nhưng Triệu Yển Nhạn ngoại trừ vẻ bề ngoài là một tiểu cô nương ra thì mọi thứ đều giống như một người trưởng thành, cử chỉ, động tác, cách nói chuyện, biểu cảm trên khuôn mặt, ánh mắt hay thậm chí là lời nói, tất cả đều không có vẻ gì giống như là của một đứa trẻ.
Đừng hiểu nhầm, đôi lúc nàng vẫn lộ ra vẻ ngây thơ non nớt của mình, nhưng hắn có cảm giác giống như là nàng đang cố tình tỏ ra như vậy, bề ngoài thì có vẻ tự nhiên nhưng lại có cảm giác gượng ép.
Chỉ là khi Tử Phong dùng Tà Vương Chân Nhãn để dò xét nàng thì lại thu về kết quả bình thường vượt quá dự liệu, bất kể là cơ thể, linh hồn đều hoàn chỉnh một khối, cũng không có xuất hiện trạng thái bất thường nào cả, phải biết rằng năm xưa hắn chỉ dùng Phân Tích Nhãn cũng đã có thể nhìn ra được Trần Duệ là nhân sĩ xuyên việt, vậy mà hiện tại với Tà Vương Chân Nhãn lại không thể nhìn ra được manh mối gì, kết quả như vậy khiến phán đoán của hắn trực tiếp bị vứt bỏ.
Trên thực tế thì sự nghi ngờ của Tử Phong là vô cùng chính xác, Triệu Yển Nhạn xác thực không có bình thường, nhưng mà hắn vẫn luôn bị kẹt trong tư tưởng “người xuyên việt”, luôn cho rằng nếu một nhân vật ở dị giới có biểu hiện bất thường thì chỉ có thể kết luận rằng đó là xuyên việt giả, vậy nên hắn mới không tính đến trường hợp có chút đặc thù của Triệu Yển Nhạn, đó là nàng đầu thai chuyển thế nhưng vẫn giữ nguyên ký ức cũ.
Thực sự thì đối với Triệu Yển Nhạn, Tử Phong không hiểu sao lại có cảm giác kiêng dè khó hiểu, giống như là tiểu cô nương này có khả năng uy hiếp đến hắn vậy, nhưng mà dù xét trên góc độ nào thì nàng cũng không thể làm được điều đó, tu vi của nàng trong mắt hắn chỉ như con kiến, tài trí hơn người nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng, sự lo lắng của hắn có chút không rõ lí do.
“Không có gì cả, như ta đã nói, chỉ là một cái phất tay mà thôi, đừng có câu nệ nhiều như vậy.” Tử Phong gật đầu nhàn nhạt nói.
Triệu Yển Nhạn thấy vậy liền không dây dưa nữa, tuy rằng lúc trước Long Trường Sinh đã thay nàng nói lời cảm ơn đến Tử Phong, nhưng được người khác thay mặt cảm tạ nó khác với chính mình nói ra, dù sao thì lão tổ tông đã dặn dò không được chọc giận vị tiền bối này, mình có tỏ ra lễ phép hơn một chút cũng không có vấn đề gì lớn cả.
“Nguyệt tiền bối, có một chuyện mà ta nghĩ mình nên hỏi xin ý kiến của ngài.” Triệu Thanh Thanh đột nhiên nói.
“Có chuyện gì?” Tử Phong nhướn mày hỏi.
“Ngài cũng biết rằng việc ta quay trở lại hoàng cung vẫn là bí mật, có lẽ mấy đại gia tộc kia đã đại khái nắm được một chút manh mối, nhưng mặt bằng chung vẫn cho rằng ta không ở tại nơi đây.
Ta nghĩ là đã đến lúc bản thân lộ diện rồi, không biết ngài nghĩ sao?” Triệu Thanh Thanh chậm rãi nói, trong lòng có chút tư vị hỗn tạp, mình hành động phải nghe theo lời lão tổ tông thì không nói, vậy mà hiện tại bản thân chỉ muốn lộ diện cũng phải hỏi ý kiến người khác, từ lúc nào nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc lại thảm đến vậy.
Tử Phong nghe vậy liền thoáng trầm ngâm, hắn đại khái có thể hiểu được ý của Triệu Thanh Thanh, việc nàng xuất đầu lộ diện chẳng khác nào nói rằng sự ám sát của Nhị Thân Vương đã thất bại, đây chính là một tín hiệu không mấy khả quan đối với Nhị Thân Vương.
Bản thân việc ám sát Triệu Thanh Thanh đã tồn tại phong hiểm cực lớn, bởi vì mặc dù hoàng vị có bị lung lay, nhưng nàng vẫn là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc hàng thật giá thật, nếu việc này bị lộ ra thì Nhị Thân Vương cũng không được yên ổn.
Từ đó có thể kết luận rằng cơ hội lần trước để ám sát Triệu Thanh Thanh không phải chỉ là chủ ý của Nhị Thân Vương, đằng sau rất có thể còn có sự ủng hộ của hai nhà Mạnh-Lý nữa, thậm chí có thể còn có trưởng lão theo phe y nhúng tay vào tác động, việc ám sát chỉ có thể thành, không thể bại.
Nhưng trên thực tế thì mọi thứ đã thất bại, hẳn là hiện tại bên phía Nhị Thân Vương cũng đã biết rằng mấy người Lã tướng quân đã vong mạng, chỉ là tâm lí vẫn còn tồn tại một chút may mắn, đến tận bây giờ mà Triệu Thanh Thanh vẫn chưa trở về, phải chăng là đã lương bại câu thương rồi?
Nhưng chỉ cần Triệu Thanh Thanh lộ diện thì sẽ là bằng chứng cho mọi thứ đã thất bại thảm hại,nàng có thể lợi dụng sự kiện này để lôi kéo những trưởng lão ở phe trung lập trong gia tộc hay không, dù sao thì ám sát nữ hoàng đương nhiệm là một việc rất nghiêm trọng, rất có thể dễ dàng kéo mấy người này xuống nước.
Việc thất bại này có thể sẽ khiến hai nhà Mạnh-Lý không còn toàn tâm toàn lực ủng hộ Nhị Thân Vương nữa, một cơ hội ám sát rõ ràng có tỉ lệ thành công lớn có một không hai như vậy mà vẫn thất bại, bọn họ sẽ phải đánh giá lại thực lực mà Triệu Thanh Thanh đang nắm giữ, đạo lý trứng chim không bỏ cùng một ổ ai cũng biết, khi mà Nhị Thân Vương đã không còn cầm chắc chiến thắng nữa thì bọn họ cần phải tính toán đến đường lui.
Đồng thời hai nhà Đường-Quân vốn nửa nạc nửa mỡ đang tạm coi như là ủng hộ Triệu Thanh Thanh sẽ càng kiên định hơn với lựa chọn của mình.
Đây là chính trị, tuy rằng rất là lằng nhằng rắc rối, nhưng đó là sự thật, chỉ một biến động nho nhỏ cũng có thể khiến mặt nước xuất hiện từng đợt gợn sóng, chỉ cần Triệu Thanh Thanh xuất hiện, dù nàng có ngồi im không làm gì cũng có thể khiến phe Nhị Thân Vương xuất hiện vài vết rạn nứt.
Mà Nhị Thân Vương không phải người ngu, hắn đương nhiên sẽ biết đến khả năng này, để giữ được sự ủng hộ của hai đại gia tộc kia, hắn có lẽ sẽ liều mạng phát cuồng mà dùng đến một vài biện pháp không hay ho cho lắm.
Triệu Thanh Thanh là đương nhiệm gia chủ, trong tay cũng có một chút lực lượng để sử dụng, Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối đương nhiên cũng sở hữu một cỗ lực lượng ngầm, đủ cường đại để khiến đại đa số trưởng lão nắm quyền trong gia tộc ủng hộ hắn.
Nếu đến cả việc ám sát nữ hoàng đương nhiệm cũng có thể làm được, vậy thì chẳng có gì ngăn cản Triệu Vô Hối tiền lên một bước nữa cả, lần trước là Thánh Hoàng cường giả vây công ám sát, lần sau sẽ là Thánh Tôn, Thánh Quân hay thậm chí là Thiên Tôn cường giả xuất động? Điều này Triệu Thanh Thanh không nắm chắc, nếu là cường giả Thánh Giai thì có lẽ nàng còn có thể bố trí một chút kế sách, chứ nếu là Thiên Tôn đại lão động thủ, lực lượng trong tay nàng còn chưa cường đại đến mức thế.
Thậm chí nàng còn nghĩ đến trường hợp Triệu Vô Hối lên cơn điên, giữa thanh thiên bạch nhật phái ra mấy vị Thiên Tôn cường giả trực tiếp xuất thủ, nếu là như vậy thì đương nhiên cường giả của Triệu gia sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ là người nắm thế chủ động là phe Nhị Thân Vương, đợi đến khi gia tộc kịp phản ứng thì mình đã chui vào quan tài nằm yên giấc ngàn thu rồi, đến lúc đó thì gia tộc xử lý Triệu Vô Hối ra sao đâu còn là chuyện mình phải quan tâm nữa.
Tử Phong hiểu được băn khoăn của Triệu Thanh Thanh, nói tóm lại thì nàng cần một bảo tiêu đủ cường đại để có thể giữ an toàn được cho bản thân mình lộ diện, tránh trường hợp vừa mới thò đầu ra còn chưa kịp làm gì thì đã vong mạng, người tính không bằng trời tính, ai mà biết được cái tên Triệu Vô Hối kia có uống nhầm thuốc mà lên cơn điên hay không.
Thực ra Triệu Thanh Thanh cũng không phải tự ý ra quyết định, vốn ban đầu Long Trường Sinh đã nói với nàng đến lúc phải xuất đầu lộ diện rồi, nàng biết điều đấy là cần thiết, nhưng trong thâm tâm vẫn lo lắng cho an toàn của bản thân mình, sau khi hội ý với lão tổ tông thì Long Trường Sinh đưa ra quyết định, nếu hắn có thể xác nhận được Tử Phong không có ý đồ xấu hoặc ít nhất không phải là một mối nguy hại thì nàng có thể thử yêu cầu hắn bảo vệ cho mình.
“Ta hiểu rồi, bệ hạ cứ tin vào ta, ngài chỉ cần xuất hiện, mọi việc còn lại cứ để ta lo!” Tử Phong nhàn nhạt nói.
Tử Phong bàn chuyện cùng với hai tỷ muội Triệu Thanh Thanh một hồi lâu, cuối cùng khi bầu trời đã chuyển sang màu tối đen thì hai nàng mới ra về, để lại một mình hắn vẫn đang trầm ngâm ngồi trong phòng.
Từ đầu tới cuối rõ ràng Nhiếp Tiểu Thiến đang ngồi ngay trên chiếc giường không xa đả tọa tu luyện, vậy mà không chỉ Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn, đến cả Long Trường Sinh cũng không hề để ý tới nàng, hai mắt rõ ràng có nhìn thấy nhưng không hiểu sao tâm trí lại giống như là tận lực không để ý đến vậy.
Đó là sự cường đại của Tà Vương Chân Nhãn, loại đồng thuật này khiến tinh thần lực của Tử Phong trở nên cực kỳ biến thái, nâng cao tinh thần lực chỉ là tác dụng bên lề, quan trọng đó là tinh thần lực của hắn lúc này cực kỳ tinh thuần, hoàn toàn không có chút tạp chất nào.
Tinh thần lực hoàn hảo mà cường đại, kết hợp với Tà Vương Chân Nhãn quỷ dị khó lường, đúng là không khó để Tử Phong có thể “nhìn” ra được đám người Long Trường Sinh đang tiến đến, đồng thời cũng hoàn toàn không chút khó khăn để tạo ra một cái ám thị mờ ảo, che giấu đi sự tồn tại của Nhiếp Tiểu Thiến.
Ngay khi hai người Triệu Thanh Thanh rời đi, cái bóng bên dưới chân Tử Phong đột nhiên kéo dài sau đó sôi lên ùng ục, một thân ảnh chậm rãi từ bên dưới mặt đất trồi lên giống như bước ra khỏi đầm lầy, bóng tối hóa thành thực chất giống như những giọt chất lỏng chảy từ trên người y xuống, để lộ y phục màu trắng bên trong.
“Hmm, vừa rồi con rắn mối kia làm cái gì vậy nhỉ?” Thân ảnh bạch y đó sau khi hoàn toàn hiện thân, dùng một giọng nói tràn ngập sự khó hiểu mà nhìn ra phía bên ngoài, đồng thời cánh tay vung lên một cái.
Tử Phong đang ngồi trên ghế đột nhiên biến dạng sau đó tan chảy ra giống như sáp nến bị hơ nóng, da thịt quần áo trên người dần dần chuyển thành một đám chất lỏng màu đen rơi xuống mặt đất, sau đó theo cái vung tay của Tử Phong mà chui vào trong cái bóng của hắn.
Kỹ năng Thiên Ngoại Hóa Thân sau khi Tử Phong dung hợp với hai nhân cách Hắc-Bạch của mình thì đã biến mất không thể sử dụng được nữa, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn không thể sử dụng năng lực phân thân nữa, đúng hơn mà nói thì năng lực phân thân của hắn hiện tại là hiệu ứng của kỹ năng khác.
Bá Vương Bóng Đêm cho phép hắn tùy ý điều khiển bóng tối xung quanh theo ý muốn của mình, nhấn mạnh hai chữ “tùy ý”.
Độ đa dụng của kỹ năng này gần như chỉ bị giới hạn bởi trí tưởng tượng của người sử dụng, vậy với Tử Phong thì sao?
Bóng tối xung quanh hắn có thể thực thể hóa thành bất kỳ thứ gì, hắn chỉ cần đơn giản tạo ra bản sao của mình là được.
Bản sao này của hắn thực chất không thể so sánh với kỹ năng Thiên Ngoại Hóa Thân, không chỉ thực lực còn chẳng đạt đến một thành của hắn, hơn nữa tự thân bản sao cũng không có ý thức riêng, hoàn toàn phải dựa vào chính hắn điều khiển nhất cử nhất động.
Nhưng không phải là nó không có chút ưu điểm nào, thứ nhất đó là tạo ra một bản sao hoàn toàn không tốn bao nhiêu là công sức cả, khác với Thiên Ngoại Hóa Thân, hắn muốn tạo ra bao nhiêu bản sao cũng được, tiền đề là hắn có đủ năng lượng để duy trì cho những bản sao đó, đồng thời hắn cũng phải đích thân điều khiển bọn chúng.
Cũng may là sau khi dung hợp với Hắc và Bạch, bản lĩnh nhất tâm đa dụng của hắn đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, có cùng lúc điều khiển mấy trăm phân thân như thế này cũng không phải là vấn đề.
Thực chất Long Trường Sinh là điển hình của việc tự mình dọa sợ chính mình, hắn có thể cảm nhận thấy nhiệt độ, sinh khí cũng như là mạch đập của Tử Phong bởi vì đó vốn là một bản sao hoàn chỉnh không khác gì người bình thường, ít nhất là ở bề ngoài, có đầy đủ đặc điểm của một sinh vật sống không phải là chuyện lạ.
Nhưng bản chất của nó cũng chỉ là một con rối được tạo nên từ một thứ hư vô mờ mịt như là bóng tối, vốn dĩ ở bên trong rỗng tuếch không có cái gì cả, tinh thần lực của Long Trường Sinh có mạnh hơn gấp mười lần thì khi xâm nhập vào bên trong cũng chẳng thể cảm nhận thấy cái gì cả, hơn nữa bởi vì “Tử Phong” lúc đó ngồi trước mặt hắn căn bản không tồn tại, Long Trường Sinh có cảm giác như ở trước mặt mình không có thứ gì cả cũng là chuyện thường tình, chỉ là hắn lại suy một ra mười, nghĩ rằng đấy là biểu hiện của chí cường giả, cuối cùng khẳng định Tử Phong là một cường giả thông thiên còn mạnh hơn cả bản thân mình.
Tử Phong rất thông minh, hắn đồng dạng cũng thắc mắc tại sao cái con rắn mối màu xanh kia hôm nay lại hành động kỳ quặc như vậy, nhưng có để hắn nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể nào đoán ra được sự thực.
Thực tế thì hắn dùng phân thân để tiếp đón cũng chỉ là vì cẩn thận, hắn không biết được tại sao Long Trường Sinh lại tự mình đến đây, chẳng may nếu đối phương có ý đồ không tốt thì còn biết đường mà chạy.
Giả dụ nếu hắn biết được Long Trường Sinh sở hữu trí tưởng tượng “cực phẩm” đến như vậy thì chắc chắn hắn sẽ vứt luôn cái vai diễn thế ngoại cao nhân của mình mà quỳ xuống dập đầu đủ mười hai cái, nhân tài như thế này đáng lý ra không nên tồn tại ở Huyền Linh đại lục, nếu sinh ra ở Trái Đất thì chắc giờ này Long Trường Sinh đã là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng khắp thế giới rồi.
Cơ mà hắn cũng không phải không để ý thấy thái độ của mấy người này thay đổi, ngoại trừ Long Trường Sinh có biểu hiện kỳ quái ra thì hai tỷ muội Triệu gia kia giống như là cực kỳ tôn kình mình, không phải trước kia hai người không như thế, nhưng hiện tại cái trình độ tôn kính này hơn trước đến cả trăm lần, Tử Phong không cho rằng tất cả chỉ là bởi vì mình phô diễn thực lực, hẳn là có lí do nào đó ẩn phía sau.
Nhưng bất kể lí do đó là gì, trạng thái hiện tại rất là đúng với ý muốn của Tử Phong, khóe miệng hắn không khỏi mỉm cười, sắp tới sẽ rất thú vị đây.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, sau một thoáng trầm ngâm liền chặc lưỡi, miệng lẩm bẩm
“Có lẽ cũng đã đến lúc rồi….”
---------------------------------
Ở một phương trời xa xôi nào đó cách nơi Tử Phong đang ở hàng trăm vạn dặm, tại một ngôi nhà hẻo lánh nằm sâu bên trong một tòa thành trì có phần cũ kỹ ảm đạm, một thân ảnh nữ tính đang đả tọa trên giường tu luyện một cách lặng lẽ.
Nữ nhân này tuyệt đối là một mỹ nữ hại nước ương dân, gương mặt thành thục xinh đẹp nhưng vẫn có những nét trẻ trung hòa lẫn với nhau một cách hoàn mỹ, đôi môi hơi mỏng màu hồng phơn phớt trông cực kỳ ướt át kiều diễm khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn vào cũng có cảm giác xung động tâm hồn.
Trên người nàng là một kiện đồ ngủ mỏng như cánh ve, cơ thể lồi lõm mê người ẩn hiện đằng sau lớp vải như có như không càng tăng thêm sức hấp dẫn của nàng, nổi bật nhất có lẽ là cặp đùi thon dài mềm mại cùng với vòng eo nhỏ nhắn tương phản với kiều đồn cong lên của nàng.
Chỉ là vị mỹ nữ này đang tu luyện bình thường thì đột nhiên giật mình thét lên một tiếng, cả người lăn từ trên giường xuống đất, quần áo trên người xộc xệch mất trật tự.
Không hề để ý tới cảnh xuân của mình bị lộ ra, lồng ngực nàng phập phồng hít thở từng hơi khó khăn, nàng dùng một tay chống xuống đất, một bàn tay giơ lên ôm lấy đầu giống như đang bị đau, nhưng ánh mắt của nàng lại lóe lên từng tia sáng cuồng nhiệt, khóe mắt lấp lánh lệ quang, trong hơi thở hỗn loạn của nàng xen lẫn với giọng nói nỉ non khe khẽ
“Chủ nhân……”