Theo sau tiếng hét của hai người, linh khí xung quanh bạo động một cách mất kiểm soát, cả hai bay lên không trung, lấy cơ thể của bọn họ làm trung tâm, linh khí thiên địa không ngừng tụ tập lại sau đó ngưng kết thành thực chất, chỉ trong một cái nháy mắt đã hóa thành hai cự nhân đầu đội nhật nguyên cước đạp đại địa, uy áp hủy thiên diệt địa phát tán ra tứ phương tán hướng.
Nếu như lúc trước Thiên Tôn Pháp Tướng của Đỗ Sơn Khôi, cường giả Thiên Tôn của Thái Diễn Thánh Địa chỉ cao khoảng trăm mét, thì Thiên Tôn Pháp Tướng của Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương có kích cỡ gấp bội, một cự nhân thân cao đến hơn bốn trăm mét, người khác còn khoa trương hơn, chiều cao phải lên đến bảy trăm mét có dư, kết hợp cùng với uy áp khủng khiếp giống như hai ma thần hàng lâm.
Linh áp hóa thành cương phong cuồng bạo như gió lốc đập thẳng tới chỗ Tử Phong đang lơ lửng trên không trung nhưng dường như đối với hắn đó cũng chỉ là như một cơn gió mát, sắc mặt của hắn vẫn bình thản như thường, khóe miệng còn hơi nhếch lên cười mỉm.
“Một Kim hệ một Lôi hệ, cũng thú vị đó.” Tử Phong lẩm bẩm.
Lý Khinh Vân là võ giả Kim hệ, Pháp Tướng của hắn là một cự nhân có dáng người không được cao to cho lắm, chân tay đều ngắn, phần bụng lồi lên giống như mấy tên trung niên nát rượu, bề mặt Pháp Tướng ánh lên quang mang chói lọi giống như kim loại, có vẻ như hình thái này của lão thiên về phòng ngự hơn là tấn công.
Trong khi đó thì Pháp Tướng của Mạnh Kim Lương lại cao lớn một cách bất ngờ, tuy tu vi của lão cao hơn Lý Khinh Vân nhưng kích cỡ của Pháp Tướng tỉ lệ với tu vi cũng chỉ là tương đối, Pháp Tướng cao hơn bảy trăm mét căn bản chính là dị loại.
Trên thực tế thì Pháp Tướng của Mạnh Kim Lương còn không hề mang hình người, ít nhất thì không giống người bình thường, toàn thân Pháp Tướng lôi điện lập lòe, phía trên có đến tận hai cái đầu, một cái ngũ quan hiền từ một cái dữ tợn, cơ thể bên dưới có đến tận bốn cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm theo một loại vũ khí khác nhau lần lượt là chùy gai, lang nha bổng, kim cương chử và cuối cùng là một cây thiết phủ, sau lưng còn có một đôi cánh lôi điện che trời vô cùng uy vũ.
Theo quan điểm của Tử Phong thì đáng lẽ ra hình dạng Pháp Tướng của hai người phải đổi với nhau mới phải, ít nhất thì cái thể loại hai mặt bốn tay cầm đủ loại vũ khí như thế kia sẽ hợp với màu vàng hơn, nhưng đấy cũng chỉ là ý nghĩ vẩn vơ của hắn mà thôi, lúc này căn bản không phải là lúc chơi đùa.
Theo lý luận của võ giả Huyền Linh đại lục, Thiên Tôn Pháp Tướng có đẳng cấp cao hơn nhiều so với Lĩnh Vực, dù sao thì bản thân Pháp Tướng cũng là pháp tắc chi lực ngưng đọng và thực thể hóa, chính Pháp Tướng đã là một Lĩnh Vực hoàn chỉnh, nhưng khiến Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương cảm thấy kinh hãi đó là cả hai đã triệu hoán Pháp Tướng của bản thân ra nhưng không thể áp chế nổi Lĩnh Vực của đối phương, thậm chí còn có thể cảm nhận được áp lực hùng hậu đè nặng lên Pháp Tướng của mình, chỉ cần mất tập trung một chút thôi thì Pháp Tướng cũng có thể sụp đổ, trong khi đó thì đối phương căn bản không hề hấn gì cả, hiển nhiên là chưa tận lực.
Ý thức được đối phương không hề giống như biểu hiện bên ngoài đó là Nhất Bộ Thiên Tôn, Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương không khỏi quay sang nhìn nhau, sắc mặt thập phần ngưng trọng.
“Ngươi có nhận ra rằng mình đang đối đầu với ai hay không?” Lý Khinh Vân thân hóa Pháp Tướng, trầm giọng nói, âm thanh vang vọng khắp thiên không giống như tiếng trời, Thiên Tôn cảnh giới quả nhiên không giống như bình thường.
Mặc dù trong lời nói còn ẩn chứa chút hương vị uy hiếp, nhưng chỉ cần là người thông minh cũng đều có thể nghe ra được hàm ý cầu hòa ở trong đó, Mạnh Kim Lương không nói gì nhưng cũng cùng một ý, lão thật sự không muốn đánh trận này chút nào.
Thực chất không phải hai người nhát gan bị hù dọa một chút đã sợ, cả hai tốt xấu gì cũng là cường giả Thiên Tôn cổ lão, đã trải qua biết bao trận chiến vào sinh ra tử, dù bây giờ đã già nhưng nếu luận về chiến ý bọn hắn tự nhận không thua bất kỳ một ai cả.
Nhưng mà chiến ý là một chuyện, đánh một trận vô nghĩa là một chuyện khác, đối phương bày ra ngoài chỉ có thực lực cỡ Nhất Bộ Thiên Tôn đến Nhị Bộ Thiên Tôn, nhưng một cái Lĩnh Vực đã có thể ép cho hai người phải triệu hoán Pháp Tướng cũng chịu không nổi, không phải bọn hắn không có át chủ bài ẩn giấu, nhưng bọn hắn có thì đối phương cũng có, đối phương đã có gan dụ cả hai ra đây thì bản thân đã nắm chắc có thể đối phó được, mạo hiểm chiến một trận có đến tám phần là sẽ thua không đáng chút nào.
“Cũng chỉ là Mạnh gia và Lý gia mà thôi, ngươi nghĩ rằng lôi hậu trường ra sẽ khiến ta từ bỏ ý định chăng?” Tử Phong nghiêng đầu, cười cười.
“Hừ, đừng tưởng rằng dụ được chúng ta ra đây thì đã nắm chắc phần thắng, nơi này cách kinh thành không quá xa, chỉ cần ngươi ở đây dám đánh một trận với chúng ta thì cường giả của gia tộc bọn ta sẽ nhanh chóng đuổi tới, ngươi cho rằng mình có thể chống đỡ được cơn thịnh nộ của cường giả cấp bậc Linh Đế hay sao?” Mạnh Kim Lương hừ lạnh một tiếng nói.
Xác thực những gì mà lão nói không sai chút nào, tuy rằng Linh Đế cường giả không nhiều như rau cải trắng, nhưng Mạnh gia của hắn cũng có đến hai vị, Lý gia có đến tận ba vị, ngày thường luôn bế quan không hỏi sự đời, nhưng nếu ở đây phát sinh chiến đấu, không khó để cho mấy vị đại lão đó nhận ra được khí tức của hai người Mạnh Kim Lương và Lý Khinh Vân mà đuổi tới đây.
Lý Khinh Vân cũng gật đầu đồng tình, lão và Mạnh Kim Lương ẩn ẩn có cảm giác mình không phải là đối thủ của bạch y nam tử trước mắt, nhưng trong lòng cũng không quá mức lo lắng cho an nguy của bản thân, lúc trước sợ hãi là bởi vì biểu hiện ngoài sức tưởng tượng của đối phương, hiện tại bình ổn tâm tình lại thì cũng thấy đối phương không có đáng sợ đến mức như vậy.
“Chống đỡ được hay không, cũng phải đánh đã rồi mới biết!!” Tử Phong cất tiếng cười ha hả, đôi cánh sau lưng hơi vỗ nhẹ một cái, cả người hắn phóng vụt lên không trung, một cánh tay vươn ra sau đó chỉ thẳng về phía đối phương.
Không gian xung quanh đột nhiên biến đổi ầm ầm, cuồng phong bạo vũ xuất hiện, biển cả cuồn cuộn dậy sóng, dung nham nóng bỏng phun lên tận trời cao, lôi điện cuồng loạn như muốn xé rách thiên không.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, từ khắp các “khu vực” xung quanh xuất hiện vô số loại hình công kích phóng thẳng tới chỗ hai cự nhân, lôi điện, phong nhận, thủy thương, hỏa cầu, công kích vô cùng vô tận giống như muốn nhấn chìm hai người Mạnh Kim Lương trong thiên uy không thể kháng cự.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạnh Kim Lương và Lý Khinh Vân chỉ nhìn thấy đối phương giơ tay một cái, sau đó thì công kích điên cuồng nhắm thẳng hai người bọn họ mà xông tới như trẻ che, uy mãnh tuyệt luân.
Cảm nhận từng đạo công kích đều mang theo pháp tắc chi lực ảo diệu mà mạnh mẽ đến cực điểm, cả hai hú dài một tiếng sau đó khu động Pháp Tướng.
Hai Pháp Tướng khổng lồ nhưng tốc độ không hề chậm chút nào, ngược lại hành động cực kỳ tự nhiên giống như người bình thường, liên tục khoa tay múa chân đánh bạt công kích đang lao tới.
Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy hai cự nhân đang không ngừng di động, hết tránh né rồi ngạnh kháng, không chống đỡ thì cũng gạt công kích sang một bên, trong khi đó thì một thân ảnh nhỏ bé đứng giữa thiên không đang chỉ tay về phía trước, dường như toàn bộ thiên địa xung quanh đều nghe theo mệnh lệnh của hắn, công kích cuồng loạn giống như tận thế hàng lâm không ngừng giáng xuống, tạo thành một bức tranh hoành tráng khiến người khác kích động, chỉ tiếc là không có một ai khác ở đây có thể chứng kiến cảnh này.
Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương trong lòng kêu khổ không ngừng, đừng nhìn bọn hắn có vẻ như không hề hấn gì mà tưởng lầm, trên thực tế thì dưới công kích điên cuồng của đối phương, Pháp Tướng của cả hai liên tục chịu tổn thương thảm trọng, nếu không phải tu vi của bọn hắn cường hãn, lực lượng vô cùng vô tận không ngừng bổ cứu thì chỉ cần vài giây đứng dưới mưa bom bão đạn của đối phương cũng đủ để bọn hắn sụp đổ.
Gầm lên một tiếng, Mạnh Kim Lương huy động Pháp Tướng của mình, bốn cánh tay khổng lồ vung mạnh một cái, trực tiếp nghiền nát không gian trong bán kính mấy ngàn mét, chặn đứng công kích của Tử Phong không tiến tới được.
Lợi dụng một khoảnh khắc nhỏ này để thở dốc, Mạnh Kim Lương hai tay bắt vào nhau tạo thành ấn quyết, lôi điện lực kinh khủng từ trong thể nội Pháp Tướng bắn ra, thực thể hóa thành hàng trăm đầu Thiên Long gào thét xuyên phá không gian, thẳng tiến tới chỗ Tử Phong.
Tử Phong cũng không bất ngờ, đối phương dù gì cũng là Thiên Tôn đại lão, ở trong trạng thái bản thân xuất ra còn chưa đến một phần ba thực lực căn bản không thể nào dễ dàng trấn áp được.
Hàng trăm đầu Thiên Long tỏa ra uy áp bức người, không ngờ ẩn ẩn còn sở hữu chút long uy, kết hợp với lôi chi pháp tắc cương mãnh gần như che kín bầu trời mà trút thẳng xuống đầu hắn.
Cánh tay Tử Phong giơ lên, hai ngón tay duỗi ra chập vào nhau, hắn làm ra một động tác quét ngang nhẹ nhàng, chỉ thấy không gian nơi hắn đang đứng dường như bị chia thành hai nửa trên trời dưới đất, hình ảnh bị lệch lạc hoàn toàn giống như một vật thể ngâm trong nước bị mặt nước chia cắt hình ảnh, nửa trên của cơ thể hắn xuất hiện ở cách xa mấy chục dặm, trong khi đó thì nửa dưới cơ thể của hắn lại chìm vào trong khu vực dung nham.
Không chỉ mỗi cơ thể hắn bị ảnh hưởng bởi không gian lực, toàn bộ khung cảnh xung quanh cũng tán loạn hết cả lên, nơi vốn là hoang mạc khô căn bỗng nhiên xuất hiện từng mảng biển khơi dậy sóng, khu rừng ẩm ướt lại xuất hiện hàng loạn lôi trì cương mãnh, có thể nói là toàn bộ không gian xung quanh đều bị xáo trộn lên không biết đường nào mà lần.
Hàng trăm đầu Thiên Long dường như không bị ảnh hưởng, trực tiếp nhắm thẳng vào đầu Tử Phong mà đâm xuống, chỉ là mắt thấy rõ ràng bọn chúng đã chạm vào mục tiêu, nhưng lại trực tiếp xuyên qua một cách kỳ lạ, sau đó liền hư không tiêu thất, chỉ để một tích tắc sau xuất hiện lại ở giữa lôi trì cách đấy hàng chục dặm, ngay lập tức bị lôi trì đánh tan không còn một mảnh.
Nói thì chậm mà mọi thứ diễn ra lại nhanh không tưởng, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mấy cái chớp mắt, Mạnh Kim Lương còn chưa kịp làm ra đối sách kế tiếp thì đã thấy thân ảnh bị chia cắt của Tử Phong hợp lại thành một, một ngón tay giơ lên chỉ thẳng về phía mình, lão dường như nghe thấy tiếng nói âm u phát ra từ đâu đó.
“Hắc Thiểm!!”
Không gian bỗng nhiên nứt vỡ, xuất hiện hàng loạt hắc động đen ngòm xung quanh Pháp Tướng của Mạnh Kim Lương, từ bên trong những hắc động đó xuất hiện hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn tia sáng màu đen tuyền mang theo khí tức hủy diệt vô cùng tinh thuần, căn bản không thèm đếm xỉa gì đến khả năng phòng ngự của Thiên Tôn Pháp Tướng và trực tiếp đâm xuyên qua như đậu hũ, trong nháy mắt liền biến Pháp Tướng khổng lồ của Mạnh Kim Lương thành một cái sàng thủng lỗ chỗ.
Pháp Tướng cũng có thể coi như là một bộ phận của cơ thể Thiên Tôn cường giả, Pháp Tướng bị đục thủng trăm ngàn lỗ khiến Mạnh Kim Lương phụt ra một vòi máu, da thịt khô cằn của lão xuất hiện vô số vết nứt, thất khiếu của hắn đổ máu như mưa, đôi mắt đục ngầu trợn lên như muốn lồi ra ngoài.
Thương thế này không hề giả, Mạnh Kim Lương lúc này đã bị thương không hề nhẹ, bình thường thì dù có là đối thủ ở cùng cấp bậc Thiên Tôn ra tay, Pháp Tướng bị thương tổn cũng chỉ có mức độ nhất định, chữa lành không dễ nhưng cũng không quá khó khăn, nhưng mà những tia sáng đen ngòm vừa rồi thật sự quá mức kinh khủng.
Mạnh Kim Lương có thể cảm nhận được sức hủy diệt kinh khủng mà những tia sáng đó mang tới, có chút giống với pháp tắc chi lực nhưng lại cũng không giống, bất kể phòng ngự nào gặp phải nó cũng hoàn toàn tan rã, sinh cơ thì bị đoạn tuyệt, lực lượng hủy diệt kỳ quái đó không ngừng tàn phá Pháp Tướng của lão, khiến bản thân lão cũng thụ thương nghiêm trọng.
Lý Khinh Vân thân kinh bách chiến, tuy rằng tu vi kém hơn Mạnh Kim Lương rất nhiều nhưng cũng không phải là dạng ăn chay, lợi dụng một khoảnh khắc Tử Phong tập trung tấn công Mạnh Kim Lương, Pháp Tướng của lão hơi lắc mình một cái liền xông thẳng tới chỗ đối phương, kim chi pháp tắc diễn hóa tạo thành một thanh cự kiếm khổng lồ, Pháp Tướng cầm lấy thanh cự kiếm bổ thẳng xuống đầu đối phương.
Tử Phong chỉ cảm nhận thấy không gian xung quanh mình bị một khí tràng kỳ dị đông cứng lại, trên đầu truyền tới uy thế như thái sơn áp đỉnh, hắn ngẩng đầu lên liền thấy một thanh cự kiếm che trời đang chém xuống, nếu ăn phải một kích này thì dù không chết cũng phải trọng thương.
Lý Khinh Vân không dùng tới vũ kỹ, đạt tới tầng thứ của bọn hắn thì vũ kỹ cũng chỉ là vật ngoài thân, lực lượng pháp tắc mới là căn bản, bất kể loại vũ kỹ nào cũng không thể so sánh được với pháp tắc chi lực cường đại.
Tử Phong đương nhiên nhận ra thanh cự kiếm kia hoàn toàn chỉ là kim chi pháp tắc diễn hóa thành, không có vũ kỹ gia trì, cũng không có bí pháp, thuần túy là pháp tắc lực công kích.
“So pháp tắc chi lực với ta, các ngươi ngại mình sống quá lâu à??” Tử Phong cười khảy, tâm niệm khẽ động.
Dung nham bên dưới chân hắn bỗng nổ tung, đồng thời mặt đất xung quanh cũng trỗi dậy, đất đá cùng với dung nham hóa quyện vào với nhau tạo thành một bàn tay khổng lồ từ dưới vươn lên, sinh sinh chặn đứng thanh cự kiếm, cú va chạm khiến không gian xung quanh sụp đổ, sóng xung kích phóng ra thổi bay tất cả mọi thứ trên đường đi.
Bàn tay khổng lồ hơi chùng xuống sau đó đẩy ngược lên một cái, trực tiếp hất văng Pháp Tướng của Lý Khinh Vân lên không trung, ngay trong khoảnh khắc đó, một linh khí cự thủ từ trên tinh không giáng xuống, đập thẳng vào Pháp Tướng của Lý Khinh Vân.
Pháp Tướng cao đến bốn trăm mét có dư của Lý Khinh Vân so với linh khí cự thủ kia chính là tiểu vu gặp đại vu, trông không khác gì một con ruồi nhỏ bị một bàn tay đập xuống.
“Ầm!!!!”
Trời long đất lở, không gian tan vỡ, Lý Khinh Vân bị cự thủ kia vỗ một chưởng liền bắn thẳng xuống đất, thân hình vừa mới chạm đất thì cự thủ kia đã theo đà đập lên, cú va chạm khiến đại địa chấn động, mặt đất như là sóng biển cuồn cuộn bốc lên, sóng xung kích lan tràn tứ phương tám hướng tán phá hết thảy mọi thứ trong khuôn viên hàng trăm dặm, trông không khác gì khung cảnh ngày tận thế.
Mọi thứ diễn ra trong nháy mắt, đến khi nhìn lại thì đã thấy linh khí cự thủ tiêu tán, Pháp Tướng của Lý Khinh Vân tràn ngập vết rách chằng chịt nằm trên mặt đất, bản thân Lý Khinh Vân khắp người phún huyết, hơi thở nặng nhọc, hiển nhiên là bị thương không hề nhẹ chút nào.
“Ngươi đã muốn dùng pháp tắc chi lực, vậy thì để ta dạy dỗ ngươi một bài học, pháp tắc chi lực chân chính là như thế nào!!”
Tử Phong hư không dậm chân một cái, khung cảnh xung quanh hắn sôi trào mất kiểm soát, hàng loạt âm thanh kim loại va chạm vang lên, đặc biệt một chỗ đó là những âm thanh này tuân theo một tiết tấu rất đặc biệt, nếu để chính hắn miêu tả thì cái thứ âm thanh này không khác gì nhạc rock là mấy, nói cách khác thì hiện tại hắn cũng có nhạc nền như bao nhân vật chính khác.
Đương nhiên đó không phải là cảm nhận của Lý Khinh Vân lúc này, bởi vì khi lão vừa mới gượng người dậy, đón chào chính là một bầu trời được bao phủ bởi hàng trăm vạn lưỡi kiếm được thực thể hóa bởi pháp tắc chi lực, nhìn cảnh tượng trước mặt khiến lão không khỏi nuốt ngược lại ngụm máu đang trào lên cổ họng.
Pháp tắc chi lực thực thể hóa thành vũ khí, đừng nói là Thiên Tôn cường giả, đến cả Thánh Giai cũng có thể làm được, nhưng quan trọng ở đây không phải số lượng mà là chất lượng.
Khiến Lý Khinh Vân kinh hãi đó là hàng trăm vạn thanh kiếm treo lơ lửng trên trời kia, mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa kim chi pháp tắc không hề kém cạnh gì so với cự kiếm lúc nãy của lão, nói cách khác, bất kể là về chất hay lượng, mỗi một thanh tiểu kiếm kia đều tương đương với thanh cự kiếm của lão, mà ở đây có đến hàng trăm vạn thanh kiếm.
Thử tưởng tượng bản thân phải tự đối mặt với hàng trăm vạn đòn công kích cùng cấp bậc với bản thân cùng một lúc, Lý Khinh Vân thiếu chút nữa muốn bĩnh ra quần, con mẹ nó chuyện này là như thế nào?
Ở phía bên kia, Tử Phong cũng không quản Lý Khinh Vân đang muốn phóng uế ra quần, hắn nhẹ nhàng hất đầu một cái, hàng trăm vạn lưỡi kiếm đang lơ lửng trên không trung bỗng nhiên rít gào cắt đứt không gian mà đâm xuống, cơ thể đồ sộ của Pháp Tướng đột nhiên trở thành một cái bia dễ ngắm đến mức tận cùng.
“Ầm ầm ầm ầm……..”
Thử tưởng tượng một cơn mưa rào mùa hạ mang theo những giọt nước lớn đập xuống mặt đất, hiện tại Lý Khinh Vân chính là mặt đất, nhưng đây căn bản không phải mưa rào, mà là một cơn mưa thiên thạch cuồng bạo.
Lý Khinh Vân chỉ cảm thấy Pháp Tướng của mình bị kim chi pháp tắc tàn phá tơi tả, cùng là kim chi pháp tắc nhưng cấp bậc của đối phương cao tới mức dọa người, nếu nói kim chi lực của lão giống như sắt thép tinh luyện của phàm nhân thì con mẹ nó kim chi lực của đối phương chính là Thiên Ngoại Cương Thiết, cái thứ vật liệu đến cả Thánh Khí cũng chém không đứt, chênh lệch lớn đến thế là cùng.
Khiến Lý Khinh Vân tuyệt vọng hơn nữa đó là sức lực của đối phương giống như vô cùng vô tận, trên lí thuyết thì Thiên Tôn cường giả sở hữu năng lượng vô biên vô tận, nhưng mà đấy chỉ là nói khoa trương một chút mà thôi, pháp tắc chi lực thực thể hóa là một quá trình tiêu tốn rất nhiều linh lực, tuy rằng đa phần công lao vẫn phải dựa vào tạo nghệ của bản thân đối với pháp tắc chi lực, nhưng tiêu tốn một lượng linh lực lớn là không giả.
Bản thân Lý Khinh Vân nếu muốn thì dốc toàn lực có thể tạo ra khoảng vài ngàn thanh kiếm giống như vậy, nhưng đó là trong trạng thái dùng đến cả chút khí lực bú sữa mẹ cuối cùng, trong khi đó thì đối phương một hơi tạo ra đến cả trăm vạn thanh kiếm mà nửa nhịp thở cũng không loạn, rốt cuộc cái tên này còn ẩn giấu bao nhiêu sức mạnh nữa?!
Pháp Tướng của Lý Khinh Vân căn bản không chịu nổi một đợt công kích đầu tiên đã tan rã, khiến Tử Phong định ném thêm mấy lượt nữa phải vội vàng dừng lại.
Thực tế thì quyết định đó của hắn vô cùng đúng, bởi vì nguyện vọng nguyên bản của hắn đó là giữ lại mạng của mấy người này, nhìn Lý Khinh Vân lúc này đang hấp hối nằm trên mặt đất, chỉ còn lại một hơi tàn mong manh như ngọn nến trước gió, đừng nói là thêm một lượt công kích nữa, Tử Phong thổi một hơi cũng đủ ép chết đối phương.
Mạnh Kim Lương thân bị trọng thương, vội vàng lấy ra mấy viên đan dược cấp cao mình đã cất giấu bao nhiêu năm không dám dùng, tất cả tống hết vào miệng, không cần nhai liền nuốt chửng, nỗ lực tiêu hóa dược lực ổn định thương thế, tranh thủ lúc cái tên quái thai kia đang vùi dập Lý Khinh Vân.
Trên thực tế nều là lúc bình thường, không nói đến quan hệ hai nhà, Lý Khinh Vân cũng có thể được coi là người quen cũ của lão, ra tay giúp đỡ cũng không vấn đề, chỉ là hiện tại đến chính lão còn không lo nổi cho mình, giúp đỡ cái rắm, tốt nhất là tên điên kia chơi chết Lý Khinh Vân đi để bản thân mình có cơ hội khôi phục chút nguyên khí để chạy trốn.
Dược lực cường hãn nhanh chóng lan ra tứ chi bách hải của Mạnh Kim Lương, cơ thể gầy đét dính đầy máu của hắn lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chuyển biến tốt đẹp, vết thương dần khép miệng, da thịt óng ánh hồng hào chứ không tái nhợt như lúc trước, không thể không nói sinh cơ của cường giả Thiên Tôn thực sự quá cường hãn.
Chỉ là Mạnh Kim Lương vừa mới khôi phục lại chút năng lực hoạt động, đã thấy chiến cuộc bên kia kết thúc, Lý Khinh Vân không chết nhưng cũng không cách cái chết bao xa, chỉ trong vòng vài chiêu có thể khiến một đại cao thủ Tam Bộ Thiên Tôn hấp hối, đến cả nửa phần chống cự cũng không làm được, đừng nói phản kháng, bao nhiêu thủ đoạn còn không có cơ hội để sử dụng, sức mạnh áp đảo của bạch y nam tử này thật quá mức tưởng tượng, đến chính lão cũng không tự tin có thể làm được điều tương tự.
“Khôi phục đủ rồi chứ?” Tử Phong bất ngờ quay người sang phía Mạnh Kim Lương, khóe miệng nở một nụ cười hiền lành.
Nhìn thấy nụ cười của Tử Phong, Mạnh Kim Lương cảm thấy lông tóc trên người đồng loạt dựng đứng hết cả lên, lão mở miệng hét lớn
“Lĩnh Vực – Cửu Tiêu Lôi Ngục!!”
Bình thường Thiên Tôn Pháp Tướng bản thân đã chính là Lĩnh Vực, thậm chí còn mạnh hơn cả Lĩnh Vực thông thường, khi một Thiên Tôn cường giả phải sử dụng đến cả Lĩnh Vực trong trạng thái đã triệu hoán Pháp Tướng chính là lúc võ giả đó ở trong trạng thái mạnh nhất, nhưng không phải là không có trả giá, nhược điểm đó là tiêu hao cực kỳ lớn.
Mạnh Kim Lương không phải không có vài thủ đoạn áp đáy hòm dùng để bảo mệnh, nhưng đó là thủ đoạn bảo mệnh, không phải để chiến đấu, Thiên Tôn Pháp Tướng cộng với Lĩnh Vực chính là trạng thái mạnh nhất của lão, uy lực tuyệt luân, chỉ là đi kèm với nó là tiêu hao vô cùng khủng bố, lấy tu vi Lục Bộ Thiên Tôn cực kỳ vững chắc của lão cũng chỉ có thể ở trong trạng thái này tối đa nửa khắc, không thể kéo dài, đó cũng là lí do vì sao Thiên Tôn cường giả ít khi sử dụng cả hai thủ đoạn này cùng một lúc.
Cơ mà ngay sau khi Mạnh Kim Lương hô lớn, không có gì bất thường xảy ra, khung cảnh hỗn loạn xung quanh vẫn cứ hỗn loạn như cũ, tinh không trên cao đến cả nửa phần nhúc nhích cũng không có, không thấy lôi minh, cũng chẳng thấy không gian vặn vẹo, hết thảy mọi thứ đều giữ nguyên như ban đầu.
Mạnh Kim Lương cũng sửng sốt, lão liên tục thúc giục pháp tắc chi lực, muốn tế ra Lĩnh Vực nhưng mỗi một lần muốn đem pháp tắc chi lực của bản thân cụ hiện ra bên ngoài liền thất bại, lôi chi pháp tắc của lão vừa mới thoát ra khỏi Pháp Tướng để cấu thành Lĩnh Vực đều ngay lập tức quay đầu trở lại cơ thể lão, biểu lộ giống như là một đầu tiểu cẩu vừa bước ra ngoài liền gặp thượng cổ hung thú đang nhìn chằm chằm phải cụp đuôi chạy vào nhà.
Thử đi thử lại mấy lần không được, Mạnh Kim Lương nghẹn ngào kêu lên
“Chuyện này là như thế nào?!”
“Đơn giản thôi, bởi vì lôi chi pháp tắc của ngươi sợ thứ này.” Tử Phong híp mắt lại cười cợt, khẽ búng tay một cái.
Tinh không trên trời bỗng nhiên bị hàng loạt mây mù kéo đến che đậy, những đám mây không có màu đen hay màu xám như bình thường mà lại là một màu xanh lục bích như ngọc thạch, tiếng lôi minh ẩn ẩn từ bên trong những đám mây kì dị đó vang lên.
Khóe mắt Mạnh Kim Lương co rút, sắc mặt vừa mới hồng hào một chút bởi tác dụng của đan dược liền trở nên tái nhợt không chút huyết sắc, khóe miệng lão giật giật liên hồi, một lúc lâu sau mới phun ra được mấy chữ
“Thiên……thiên….thiên kiếp, Thái Thanh Thần Lôi!!!!”
Như đã nói từ trước, Thiên Tôn Pháp Tướng bản thân chính là Lĩnh Vực, nhưng so với Lĩnh Vực lợi hại hơn là bởi vì pháp tắc chi lực cấu thành nên hai thứ đó khác nhau.
Tuy đều là pháp tắc chi lực nhưng Thiên Tôn Pháp Tướng hoàn toàn được tạo nên bởi pháp tắc chi lực tự bản thân Thiên Tôn cường giả diễn sinh ra khi chứng đạo, tức là khó có thể bị ảnh hưởng bởi ngoại lực, trong khi đó thì Lĩnh Vực chính là bản thân võ giả mượn dùng pháp tắc chi lực của thiên địa kết hợp với pháp tắc lực của bản thân mà tạo nên, nhưng chủ yếu vẫn là pháp tắc chi lực của thiên địa.
Nhưng mà pháp tắc chi lực của thiên địa cũng phân chia cao thấp, đó là điều hiển nhiên bởi vì Lĩnh Vực cùng một thuộc tính cũng có cái mạnh cái yếu, đó chính là do bản thân võ giả có thể lĩnh ngộ pháp tắc chi lực ở tầng thứ nào mang đến tính quyết định.
Mà nhắc đến lôi chi pháp tắc, trên đời còn có loại nào mạnh hơn chính thiên kiếp ư? Không cần biết lôi chi pháp tắc của Mạnh Kim Lương mạnh mẽ ra sao, tất cả đều lép vế trước lực lượng của thiên kiếp, không có ngoại lệ, trừ khi chính bản thân lão cũng lĩnh ngộ được lôi chi pháp tắc của thiên kiếp, mà hiển nhiên là lão không làm được.
Tử Phong ngược lại có thể, không hẳn là hắn lĩnh ngộ được lôi chi pháp tắc của thiên kiếp, nhưng ai nói rằng thứ hắn đang sử dụng chính là lôi chi pháp tắc của Huyền Linh đại lục? Là chủ nhân của một phương thế giới, hắn không chỉ có được lực lượng vô cùng vô tận của nó, mà ngay cả một vài năng lực thuộc về bản nguyên chân giới hắn cũng có thể sử dụng, Huyền Linh đại lục đạo tắc hỗn loạn không hoàn chỉnh cũng có thể tạo ra kiếp lôi, vậy cớ gì Thế Giới của hắn không thể?
Vả lại ở trong Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng, miễn là lực lượng có thể chèo chống, Tử Phong có thể thoải mái hiện thực hóa bất kể thứ gì, chỉ là mang lôi kiếp từ bên trong Thế Giới đem ra bên ngoài thì có gì là khó, uy lực giảm đi không biết bao nhiêu lần nhưng thiên kiếp thì vẫn là thiên kiếp a.
Nhất phương thế giới chống lưng, Tử Phong căn bản không thể rơi vào tình trạng kiệt lực, không phải không thể mà là quá khó để hắn có thể tiêu hao đến mức như vậy, vô địch đồng cấp thậm chí vượt cấp mà chiến không phải là chuyện đùa.
“Diệt!” Tử Phong thầm thì một tiếng.
Kiếp vân trên bầu trời phát ra một tiếng oanh lôi long trời lở đất, sau đó một đạo lôi điện màu xanh ngọc từ trên trời giáng xuống, đi đến đâu liền nghiền nát không gian tới đó, bên trong lôi điện ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy hằng hà sa số phù văn ảo diệu thâm thúy.
Nhưng phù văn này đối với chức nghiệp phù văn sư đã thất truyền chính là bảo bối không gì sánh được, chỉ là trong mắt Mạnh Kim Lương thì chẳng khác nào lưỡi hái tử thần đòi mạng, khí cơ của lão của kiếp lôi khóa kín, dù có trốn đi chân trời góc bể cũng không thể chạy thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần lôi giáng xuống.
“Ầm!!!!!”
Lôi điện cuồng loạn bùng nổ chấn cho toàn bộ không gian bên trong Lĩnh Vực của Tử Phong run rẩy điên cuồng, Pháp Tướng của Mạnh Kim Lương ăn phải một đạo thần lôi liền hôi phi yên diệt, đến cả chống cự một chút cũng không làm được.
Từ bên trong lôi điện, một đạo huyết quang lấy tốc độ không tưởng phóng ra bên ngoài, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được đó là thân hình tàn tạ của Mạnh Kim Lương, lúc này lão chỉ còn lại phần người tạm gọi là nguyên vẹn, hai chân đã biến mất, một cánh tay buông thõng lủng lẳng trên vai, thú duy nhất giữ nó chưa bị tách rời ra là một đám cơ gân mỏng manh, cánh tay còn lại của lão bị thiêu rụi phân nửa, cả người lão nám đen giống như than củi.
Tử Phong điềm nhiên như không nhìn huyết quang càng lúc càng xa, hắn tặc lưỡi trầm trồ
“Quả nhiên Huyết Độn Thuật cũng có cao có thấp, độn thuật bảo mệnh của lão già này nhanh hơn mấy người khác rất nhiều a.”
Mạnh Kim Lương điên cuồng bỏ chạy, đến cả tinh huyết cũng bị lão đem ra làm tế phẩm để thôi động độn thuật, nếu may mắn chạy thoát được lần này thì đừng nói là sống thêm được vài trăm năm, còn sống vài năm đã là không tệ rồi.
Trong lòng Mạnh Kim Lương không ngừng tính toán, khi trở về gia tộc chắc chắn phải vận dụng tất cả lực lượng điều tra lai lịch của đối phương! Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi lão không khỏi run rẩy, thực lực của người này viễn siêu hết thảy những gì lão có thể tưởng tượng, năng lực kinh khủng như thế này có thể so sánh với cường giả Linh Đế, không, thậm chí Linh Đế cũng chưa chắc đã lợi hại nhue thế này, chừng nào còn chưa điều tra được lai lịch đối phương thì lão chưa yên tâm, không thể để một mối nguy hại như thế này ẩn núp bên cạnh Mạnh gia được.
Đang suy nghĩ, Mạnh Kim Lương chợt nhận ra một chuyện, độn thuật của lão có tốc độ cực nhanh, dù có phá vỡ không gian đuổi theo cũng khó có thể tới kịp, nhưng mà từ nãy tới giờ đã qua một lúc, tại sao khung cảnh xung quanh lão vẫn một mảnh hỗn độn không thay đổi, kinh thành đâu, tộc địa Mạnh gia đâu? Hơn nữa địa điểm chiến đấu chỉ cách kinh thành vài ngàn dặm, lấy tốc độ viễn độn của mình thì chỉ mất vài giây là về tới nơi, vả lại tại sao đánh đến long trời lở đất như vậy mà vẫn không có một ai đến ứng cứu?
Trong lòng Mạnh Kim Lương bỗng trở nên băng hàn, lão đã hiểu tại sao đối phương không đuổi theo rồi, không phải là đuổi không được, mà là không cần đuổi a.
Dường như để chứng thực cho suy nghĩ của bản thân, một âm thanh giễu cợt vang lên ngay bên tai lão
“Ba ba đã ở trong rọ thì dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể nào thoát khỏi đâu!” sau đó thứ cuối cùng lão nhìn thấy trước khi mất ý thức là một đôi mắt đen tuyền với cặp đồng tử màu tím yêu dị đang nhìn thẳng vào mình.