Nhẹ nhàng bẻ gãy cổ hai tên lính canh, đây đã là lần thứ bảy Tử Phong ra tay từ lúc rời khỏi Ngự nữ phòng rồi, đã có hơn mạng người ngã xuống dưới tay hắn, nhưng mà hắn vẫn chưa thỏa mãn, máu huyết cả người hắn vẫn sục sôi, khẽ thở dốc, cái cảm giác uất nghẹn lên đến tận cổ này khiến hắn cực kì khó chịu. Trước kia không phải là hắn chưa từng giết người trong trạng thái tức giận, nhưng chưa lần nào hắn cảm thấy khó kiểm soát sát ý của mình như lúc này, giống như là có một giọng nói trong đầu hắn đang thúc giục hắn giết chóc, thỏa mãn cơn khát của bản thân.
Lắc lắc đầu, Tử Phong cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, mặc dù cảm thấy trạng thái của mình lúc này không được ổn cho lắm, nhưng một khi hắn đã quyết định một việc gì, thì hắn sẽ làm tới cùng, hắn đã quyết định phải lật tung cái phủ thành chủ này lên, hắn sẽ không ngừng lại giữa chừng. Nhớ lại đường đi trong phủ mà hắn đã đi lúc tìm kiếm Mạc thiếu chủ, Tử Phong mặc kệ xác hai tên lính canh, sử dụng Ngụy trang rồi bỏ đi, tiếp tục tìm kiếm con mồi. Từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn không hề có ý định phi tang những cái xác, mặc dù không để bọn chúng ở giữa đường, nhưng cũng không quá khó để bị phát hiện, hắn có thể tưởng tượng việc phủ thành chủ điên cuồng lên sau khi biết Mạc thiếu gia bị giết chết, kèm theo là một đống lính canh, máu tươi rải rác khắp phủ, nghĩ đến đây hắn không khỏi cảm thấy thống khoái.
Một đường vô thanh vô tức di chuyển, Tử Phong đi qua năm dãy nhà lớn, “tiện tay” mượn luôn cái mạng của một nhóm lính canh mười mấy người, càng giết, cái cảm giác kì lạ hắn cảm thấy lúc nãy lại càng rõ ràng hơn, tự nhủ có lẽ là do bản thân quá tức giận khi phải tự tay kết thúc tính mạng những nữ tử trong phòng giam, hắn tiếp tục công việc gặt hái tính mạng con người một cách thầm lặng……
Nội phủ, một trạm gác so với những trạm gác khác thì vô cùng khác biệt, không chỉ là kích thước của căn phòng này lớn hơn nhiều, mà cả cách bài trí cũng tỏ ra hào nhoáng hơn rất nhiều so với những trạm gác thông thường ở nội phủ. Bên trong trạm gác đủ cho cả chục người vẫn còn dư, lúc này chỉ có hai người đang ngồi, một trung niên tầm tuổi, cơ thể to lớn, lưng hùm vai gấu, dựng bên cạnh đấy là một thành đại kiếm dài gần hai mét, lưỡi kiếm rộng đến gần cm, kết hợp với vóc người của trung niên nhân trông vô cùng tương xứng, vô cùng…….khổng lồ. Người thứ hai ngược lại lại có bộ dáng văn nhược, một thân bạch y tiêu sái, gương mặt trẻ trung anh tuấn, tay cầm quạt phe phẩy, đúng chuẩn bộ dạng của một thư sinh.
Nhìn thoáng qua, bất kì ai cũng nghĩ trong đầu rằng, chỉ cần một quyền của trung niên nhân thôi cũng đủ để đập bẹp thư sinh văn nhược kia, nhưng đừng để hình tượng của một tên thư sinh đánh lừa. Dân bản địa Thiên Ưng thành không ai là không biết hắn, một thư sinh có ngoại hiệu Tiếu diện lang quân Y Mộng Lăng, bởi hắn có một khuôn mặt anh tuấn đến mức khó tin, lúc nào cũng treo một nụ cười tươi mát như gió xuân, nhưng ít ai biết được, đằng sau khuôn mặt tươi cười đó, là một cường giả Vương cấp tứ phẩm hàng thật giá thật. Phải, hắn chính là một trong sáu Vương cấp dưới trướng Mạc Thương Lan thành chủ, năm xưa từng theo thành chủ chinh chiến nơi sa trường, đừng nhìn hắn trông chỉ mới - tuổi, thực tế hắn đã sống hơn năm rồi, so với Mạc Thương Lan còn lớn hơn tuổi, không ai biết hắn làm thế nào để giữ được dung nhan trẻ mãi không già của mình.
Sáu Vương cấp dưới trướng thành chủ, phụng mệnh và làm việc cho thành chủ, mỗi người có một công việc khác nhau, Y Mộng Lăng hắn được phân phó đảm nhiệm an ninh cho phủ thành chủ, có thể nói hắn được Mạc Thương Lan vô cùng tín nhiệm, mới có thể giao cho trọng trách cao cả đến mức này. Trung niên cao lớn kia, trên thực tế là một đại đội trưởng làm việc cho Y Mộng Lăng, tên Đỗ Bất Quy, một Tướng cấp bát phẩm, so với một Vương cấp cách nhau đến cả ngàn dặm, nhưng đối với võ giả thông thường thì đích thị là một cao thủ.
Lúc này Đỗ Bất Quy đang báo cáo tình hình canh gác đêm nay cho Y Mộng Lăng:
“Chúng ta ngày hôm nay có tổng cộng lính canh tuần tra khắp phủ, chia làm nhiều tiểu đội khác nhau do đội trưởng kiểm soát, tổ đội ít thì - người, nhiều thì hơn người, tất cả các trạm gác đã được bố trí dày đặc như ngài phân phó, cho đến giờ vẫn chưa có gì bất thường xảy ra…”
Thao thao bất tuyệt một hồi, Đỗ Bất Quy ngập ngừng một chút sau đó mới nghi hoặc hỏi: “Thứ cho thuộc hạ hỏi có chút đường đột, nhưng bình thường chúng ta dùng còn chưa đến một phần tư số binh lính của ngày hôm nay để canh phòng, sao tự nhiên hôm nay lại phải dùng nhiều như vậy?”
Y Mộng Lăng nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trên tay, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết là ngày hôm qua thiếu chủ thiếu chút nữa mất mạng, hiện tại là lúc nên đề cao cảnh giác nhất, chung quy chúng ta vẫn chưa tìm thấy tên sát nhân muốn lấy mạng thiếu chủ ngày hôm qua.”
Nghe vậy, Đỗ Bất Quy nhíu mày: “Kể cả như vậy thì cũng đâu cần nhiều người đến thế, thiếu chủ ở trong nội phủ vô cùng an toàn, ai dám xông vào cơ chứ, nói hơi khó nghe chứ trước giờ ngài cũng biết số lần thiếu chủ bị sát thủ hỏi thăm cũng khá nhiều, chúng ta chả phải cũng vẫn dễ dàng bảo vệ thiếu gia đó sao.”
“Nào có đơn giản như thế, bởi người muốn mạng của thiếu gia lần này…….một lời khó nói lắm, ngươi không tận mắt nhìn thấy như ta nên có nói ngươi cũng không hiểu, ta chỉ có một từ để miêu tả tên sát nhân đó thôi, đó là hai chữ quái vật. Thực lực của người thần bí đó cũng bình thường thôi, cỡ Tướng cấp nhất nhị phẩm, nhưng sự quỷ dị của hắn thì ta khó mà hình dung được, ngươi đã bao giờ thấy một người, trái tim bị phá nát, bụng thủng một lỗ lớn, nội tạng bên trong bị đánh thành bùn nhão, một tay bị cắt đứt, hai chân gãy lìa, mà vẫn còn sống, không chỉ còn sống, mà còn dùng một quyền đập tên Tướng cấp tứ phẩm hộ vệ cho thiếu chủ nát ra thành thịt vụn sau đó bỏ trốn, chỉ một quyền thôi đó, ngươi đã gặp bao giờ chưa?” Y Mộng Lăng tiếp tục phe phẩy chiếc quạt không nhanh không chậm nói.
Đỗ Bất Quy chợt hít một hơi khí lạnh thật sâu, hắn không nhìn thấy tràng cảnh lúc đó, nhưng nghe Y Mộng Lăng kể lại, hắn cũng có thể tưởng tượng được phần nào, đúng là…..quái vật thật, không biết ai lại có bản lĩnh đến như vậy. Bỗng cửa phòng bật ra, một tên lính canh hớt hải chạy vào, thở hồng hộc mà nói ra mấy câu đứt quãng: “Không…không hay rồi!”
“Cái gì mà không hay? Thở đi rồi nói ra!” Đỗ Bất Quy đứng dậy, khẽ quát.
Tên lính canh ngồi bệt xuống đất, thở dốc vài hơi, sau đó mới nói: “Có biến xảy ra, tiểu đội của thuộc hạ phát hiện rất nhiều lính gác bị giết chết dọc đường từ dãy nhà phía đông tới vòng ngoài khu vực trung tâm nội phủ, ước chừng phải có đến gần cái xác, có thể còn hơn nữa, tiểu đội của thuộc hạ đang tiếp tục đi dọc theo những cái xác trong khi thuộc hạ tới đây báo tin.”
“Đến rồi, hắn ta đến thật rồi, cũng chỉ có hắn mới đủ đảm lượng xông vào phủ thành chủ mà thôi!” Y Mộng Lăng có vẻ kích động đứng lên, “soạt” một tiếng, trên chiếc bàn trước mặt hắn chợt xuất hiện một tấm bản đồ chi tiết, vẽ lại cấu trúc bên trong phủ thành chủ, hắn kéo tên lính báo tin tới trước tấm bản đồ, đưa tay vạch một đường vòng cung, miệng hỏi: “Ngươi nói nơi tìm thấy những cái xác là ở chỗ này đúng không?”
Sau khi thấy tên lính canh gật đầu xác nhận, hắn ngay lập tức quay sang Đỗ Bất Quy, tay chỉ vào rìa bên ngoài của trung tâm nội phủ trên bản đồ, phân phó: “Ngươi ngay lập tức mang theo người, tốt nhất là một đám khoảng gần mười người, thực lực yếu ớt một chút, tới chỗ này, để bọn lính làm mồi nhử, một khi thấy mục tiêu thì hạ sát ngay lập tức, à mà nhớ kĩ, nếu hắn là một người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ tu la, không được giết, phải tìm cách bắt sống hắn đưa tới chỗ thành chủ đại nhân, ngài ấy hình như có hứng thú với hắn”
Đỗ Bất Quy ôm quyền hô một tiếng “Tuân lệnh” sau đó nghi hoặc hỏi: “ Vậy còn thống lĩnh ngài đi đâu?”
“Ngu ngốc, mặc dù mục tiêu di chuyển theo một lộ tuyến nhất định, nhưng ai mà biết được hắn bắt đầu giết chóc từ chỗ nào, vạn nhất chỗ ngươi phục kích lại là nơi hắn xuất phát thì sao, vì vậy ta sẽ đích thân chặn đầu còn lại. được rồi, cứ vậy mà làm đi, chúng ta không có thời gian.” Nói đoạn, Y Mộng Lăng tiện tay túm cổ tên lính đưa tin như tóm một chú gà con, thân hình hóa thành một bóng trắng lao ra ngoài.
Mặc dù hơi khó hiểu trước mệnh lệnh của thống lĩnh đại nhân, nhưng trước kia đã từng phục vụ trong quân đội dưới quyền của Y Mộng Lăng, phong thái quân nhân đã ăn sâu vào máu huyết của Đỗ Bất Quy rồi, mặc kệ ra sao, hắn cứ tuân lệnh thượng cấp cái đã rồi tính sau.....
Tử Phong cảm thấy không ổn một chút nào, cơ thể hắn lúc này nóng rực lên như lửa đốt, hắn giết người để phát tiết sự tức giận trong lòng, nhưng dường như điều đó lại đang phản tác dụng, càng ra tay hạ sát, huyết dịch trong người hắn lại càng sôi trào lên, tâm trí càng trở nên khó kiểm soát, sát khí vốn được đè nén thì nay lại giống như nước tràn bờ đê, không ngừng tỏa ra ngoài khiến khả năng ẩn thân của hắn giống như mất đi tác dụng. Hắn có thể cảm nhận được sự bất thường của bản thân, nhưng hắn lại không có cách gì để khắc phục, cái cảm giác ham muốn được giết chóc dâng trào trong cơ thể hắn, nào có dễ áp chế được.
Lí trí dần bị xóa nhòa, hắn lúc này hành động theo bản năng, không ngừng tìm kiếm mục tiêu. Một điều bất thường đó là những hành động của Tử Phong dần trở nên vô cùng mạo hiểm, khác hẳn với bản tính thường ngày, nhưng Tiểu Linh lại không hề ngăn cản, thậm chí đến một câu cũng không nói, thật là kì lạ.
Thầm lặng lướt đi trên con đường đá bao xung quanh khu vực trung tâm nội phủ, khung cảnh xung quanh im lặng tới mức đáng ngờ, nếu còn tỉnh táo, Tử Phong hẳn sẽ trở nên đề phòng, nhưng đấy chỉ là “nếu”. Phớt lờ đi sự bất thường xung quanh, hắn tiếp tục đi tới một đoạn, hai mắt hắn bỗng sáng lên, tìm thấy mục tiêu rồi. Chỉ thấy trước mắt hắn lúc này là một đám lính canh tầm hơn mười người, đang xúm lại bê vác một vật nào đó. Thông qua Phân tích nhãn, bọn lính trước mắt toàn là Sĩ cấp, một mục tiêu dễ dàng, Tử Phong cười lạnh một tiếng, hắc bạch song kiếm đã cầm nơi tay.
Hơn mười tên lính, xúm lại một chỗ khiêng một cái cáng lớn, bên trên là một khối đá lớn xù xì, có trời mới biết để làm gì, bỗng một bóng đen đột ngộ xuất hiện đằng sau lưng một tên lính canh. Một tia sáng lóe lên, mọi người còn chưa cảm nhận được cái gì đã thấy tên lính canh đó đã bị chia làm hai nửa, bóng đen lúc nãy đã biến mất. Một tiếng hô lớn vang lên: “Có kẻ đột nhập vào phủ!”, tất cả mọi người không hẹn mà cùng ném luôn cái cáng xuống đất, rút kiếm đeo trên hông ra. Cái cáng nặng nề đập xuống đất vang lên “rầm” một tiếng đinh tai nhức óc, đúng lúc này, thân ảnh Tử Phong lại xuất hiện lần nữa, lần này không phải là đánh lén, mà hắn trực tiếp dùng Thuấn bộ, thân hình nhanh như điện lao tới bọn lính, một đám Sĩ cấp mà thôi, hắn không để vào mắt, không cần thiết phải phí công đánh lén.
Cả người Tử Phong hóa thành một làn khói đen mờ ảo dưới ánh trăng, di chuyển nhanh thoăn thoắt, mỗi lần vung kiếm là một mạng người ra đi, nhất thời tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng. Tử Phong giết đến phát nghiện, không thèm quan tâm đến việc tiếng kêu la của đám lính sẽ khiến hắn bị lộ tẩy, hắn lúc này không còn nghĩ được gì nữa, thứ duy nhất hắn biết đó là phải giết hết đám lính trước mắt.
Đang lúc hăng máu, bỗng một tiếng quát lớn vang lên: “Lão tử chờ ngươi lâu lắm rồi!”. Tử Phong đang trên đà lao tới, liền thấy một lưỡi kiếm khổng lồ quét tới, hắn phản ứng cực nhanh, đan chéo hai thanh đoản kiếm trước ngực, một tiếng “keng” chát chúa vang lên, thân hình Tử Phong liền bắn ngược lại phía sau. Lăn vài vòng triệt tiêu lực phản chấn, Tử Phong đứng dậy, lúc này hắn mới nhìn rõ người vừa mới đánh văng mình ra ngoài. Chỉ thấy một trung niên nhân râu rậm đứng đó, thân hình sừng sững cao lớn như cây cột, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm một thanh đại kiếm khổng lồ cũng không kém người hắn là bao, một toán lính mấy chục người lao từ trong các căn phòng xung quanh ra ngoài, dần dần vây chặt Tử Phong. Hai tay Tử Phong tê rần, bị cắt ngang cơn cuồng sát khiến hắn tỉnh táo lại đôi chút, nhìn thanh đại kiếm, hắn không khỏi thầm mắng, con mẹ nó võ giả tên nào cũng trời sinh thần lực à, thanh đại kiếm kia nhẹ nhất cũng mấy ngàn cân, vậy mà trung niên nhân kia cầm lấy bằng một tay, nhẹ nhàng như cầm cái que vậy.