Cuồng Huyết Thiên Ma

chương 577: vô đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thư phòng của hoàng đế, đương nhiệm nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc Triệu Thanh Thanh đang ngồi trên Long Ỷ, bên cạnh là muội muội Triệu Yển Nhạn và Thái Hậu Triệu Vương Mẫn.

Kể từ khi xảy ra sự cố tại lễ tế tổ đã là hơn nửa tháng, trải qua thẩm vấn tra khảo thì lão âm thi Phong Vạn Đạo cũng đã cung khai, mặc dù đã có suy đoán từ trước, nhưng khi nghe được lời thú nhận của đối phương rằng chính Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối là người đứng sau ra lệnh, toàn thể cao tầng Triệu gia đều chấn động.

Nếu cũng chỉ là tranh giành hoàng vị thì cũng thôi đi, dù sao cũng là chuyện mà cao tầng Triệu gia ngầm ủng hộ để tìm ra bậc đế vương tài giỏi chân chính, nhưng không ngờ Triệu Vô Hối vì vương vị mà phát rồ đến mức làm ra hành động đào mộ tổ khiến cao tầng Triệu gia phẫn nộ đến cực điểm.

Phải biết rằng bộ xương được Phong Vạn Đạo luyện thành Long Thi kia chính là được chôn ở trong khu vực mộ tổ, ở đó đều là những chiến sĩ đã vào sinh ra tử cùng với khai quốc hoàng đế Triệu Vô Cực, đều là bậc anh linh được toàn thể Triệu gia tôn thờ và sùng bái, việc đào long cốt cũng chẳng khác gì đào mộ của Triệu Vô Cực lên cả.

Hỏng bét hơn nữa đó là thứ bị đào lên là long cốt, đây không còn là chuyện riêng của Triệu gia nữa mà liên quan đến cả Long Đảo.

Long tộc luôn kiêu ngạo coi bản thân mình cao quý hơn tất cả các chủng tộc khác, trừ khi là chết mất xác ở bên ngoài, còn đâu hết thảy long cốt đều phải được đưa về Long Đảo an táng, đừng nói là đem long cốt luyện thành Long Thi, chỉ cần dùng mảnh vụn long cốt rơi vãi khắp thiên hạ để sử dụng thôi cũng có khả năng rước lấy sự giận dữ của Long tộc.

Cũng may là Long tộc hầu hết đều ở trên Long Đảo không nhập thế, vậy nên một vài kiện pháp khí có sử dụng long cốt làm vật liệu cũng vẫn được sử dụng, chỉ là chủ nhân của bọn chúng đều là bậc cường giả Chí Tôn, hoặc là sử dụng thủ đoạn đặc thù che đi hơi thở của long cốt.

Long Trường Sinh năm đó không biết vì lí do gì mà lại muốn chôn thi thể đồng bạn của mình ở đây mà không mang về Long Đảo, việc này đã khiến một số trưởng lão Long tộc bất mãn, hiện tại nếu để Long Đảo biết được tộc nhân của mình đến chết cũng không được yên bị luyện thành Long Thi, hơn nữa hiện tại đã là thi cốt vô tồn, lửa giận của Long Đảo không phải là thứ mà Triệu gia có thể gánh chịu.

Tuy nói Triệu gia chính là thế gia nhất lưu trên Huyền Linh đại lục, nhưng so sánh với thế lực kinh khủng như Long Đảo vốn có thể khiến cho các Thánh Địa kiêng kỵ thì không lên nổi mặt bàn.

Triệu Vô Hối ngày hôm đó sau khi biết được kế hoạch thất bại liền trực tiếp tiêu thất không để lại chút dấu vết nào cả, Triệu gia dùng toàn lực thanh trừ tất cả mọi nhân vật liên quan đến Triệu Vô Hối cũng không thể tìm ra được tung tích của hắn, chuyện này khiến cao tầng Triệu gia tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhất là mấy vị trưởng lão vốn ủng hộ Triệu Vô Hối ngày hôm đó cũng bị đối phương bỏ rơi thì lại càng hận, bầu không khí giữa đế đô trầm trọng đến cực điểm.

"Vẫn chưa tìm thấy tung tích của Triệu Vô Hối?" Thái Hậu Triệu Vương Mẫn cau mày hỏi.

Triệu Thanh Thanh lắc đầu

"Mẫu hậu đừng gấp, có như vậy cũng không giúp ích được gì, các thái thượng trưởng lão đã trực tiếp nhúng tay vào truy tìm Triệu Vô Hối, tuy chưa có dấu vết nào nhưng có thể khẳng định hắn vẫn chưa rời khỏi đế đô, tin rằng chẳng mấy chốc hắn sẽ lòi đuôi ngựa ra."

"Đúng vậy, mẫu hậu cũng đừng làm khó tỷ tỷ, cục diện rối rắm bấy lâu nay cũng chỉ vừa mới ổn định, thế lực tỷ tỷ nắm trong tay không đủ để có thể phân ra thêm nữa, việc này nếu các thái thượng trưởng lão đã đích thân tham gia thì chúng ta tốt nhất không nên nhúng mũi vào quá nhiều, việc trước mắt là tỷ tỷ phải giữ vững ngôi vị của mình, không thể để mấy lão già đó cảm thấy tỷ tỷ không xứng đáng mà bất kể mặt mũi nói ra nói vào được." Triệu Yển Nhạn ở một bên gật gù nói, giọng điệu già dặn tương phản với vẻ mặt non nớt của nàng.

"Ta biết rất rõ điều này, nhưng mà ta so với hai con hiểu rõ tên Triệu Vô Hối này hơn nhiều, hắn ta nói nhẹ thì là bậc kiêu hùng, nói nặng thì chính là một con độc xà lươn lẹo không từ thủ đoạn.

Một ngày vẫn để hắn nhởn nhơ bên ngoài ẩn nấp trong bóng tối thì ta vẫn không yên tâm, khó mà biết được liệu hắn còn thủ đoạn gì nhắm vào con hay không." Triệu Vương Mẫn có chút lo lắng nói.

"Mẫu hậu quá lo lắng rồi, Triệu Vô Hối lúc này như chuột chạy qua đường, thân mình còn lo chưa xong sao có thể để ý đến chuyện báo thù rửa hận.

Hơn nữa dù hắn có mưu đồ như thế nào, đứng trước thực lực tuyệt đối mọi mưu mô chỉ là rác rưởi, có Nguyệt tiền bối ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra cả." Triệu Thanh Thanh không cho là đúng cười nói.

Nói đến Tử Phong, Triệu Vương Mẫn lại không kìm được mà nhớ lại tràng diện ngày hôm đó ở mộ tổ, một con quái vật khổng lồ ghê tởm đến cực điểm quét sạch đám âm thi đông như kiến cỏ, dường như bên tai nàng vẫn còn văng vẳng tiếng xương cốt hòa lẫn máu thịt bị nhai nát, huyết dịch hôi thối chảy nhễu xuống mặt đất khiến đại địa trở nên lầy lội.

Cảm giác bụng dạ của mình truyền đến từng đợt khó chịu, nàng như có như không liếc mắt nhìn thoáng qua cái bóng dưới chân Triệu Thanh Thanh một cái, sau đó âm thầm truyền âm

"Nguyệt tiền bối có đang ở đây không?"

Triệu Thanh Thanh hơi ngẩn người, ngẫu nhiên ngó xuống đất một cái sau đó gật đầu

"Nguyệt tiền bối vẫn luôn để lại phân thân ở trong bóng của ta, mẫu hậu có chuyện gì cần tìm ngài ấy ư?"

Nghe thấy Triệu Thanh Thanh không hề truyền âm nhập mật mà trực tiếp nói lên tiếng, Triệu Vương Mẫn giống như có tật giật mình mà hơi quýnh lên

"Ta hỏi điều này có chút tế nhị, nhưng chẳng lẽ con để Nguyệt tiền bối kè kè bên cạnh người suốt như vậy à?"

"Đúng thế." Triệu Thanh Thanh gật đầu ngay lập tức.

"Kể cả lúc tắm rửa hay là ngủ nghỉ cũng như vậy?" Triệu Vương Mẫn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, dò hỏi một câu.

"Đương nhiên rồi, mẫu hậu sao lại hỏi vậy?" Triệu Thanh Thanh giống như đương nhiên mà nói ra, hoàn toàn không thèm để tâm ẩn ý trong đó.

Triệu Vương Mẫn cúi đầu bóp bóp trán, trong lòng thầm mắng con gái mình quá nhẹ dạ cả tin, để tiền bối thiếp thân bảo vệ thì cũng thôi đi, đằng này đến cả những lúc riêng tư như vậy cũng không rời khỏi, phải biết rằng Tử Phong cũng là nam nhân a, sao có thể đến cả lúc tắm rửa cũng kề sát bên người mình được, không biết là vị tiền bối này đã cho Triệu Thanh Thanh ăn bừa mê thuốc lú gì mà khiến con gái mình tin tưởng đến như vậy.

Trên thực tế thì Triệu Thanh Thanh không ngốc nghếch đến như vậy, Triệu Vương Mẫn bản thân trải qua quá nhiều nên đôi lúc khó tránh khỏi nghi kỵ không đâu, chứ bản thân nàng vô cùng minh bạch rằng Nguyệt tiền bối hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mình cả.

Trong suy nghĩ của nàng, lấy thực lực có thể khiến lão tổ tông Long Trường Sinh phải kiêng kỵ của Nguyệt tiền bối, nếu muốn thì ngài ấy có thể lật úp của cái Thiên Hành đế quốc này lên cũng không ai ngăn cản được, nếu thực sự ham muốn mỹ sắc của nàng thì trực tiếp đến lấy là được, cần gì phải lằng nhằng đến như vậy.

Ngẫm lại thì dù Nguyệt tiền bối quả thực muốn có được nàng, Triệu Thanh Thanh cũng nguyện ý a, dùng thân thể của mình để đổi lấy một cường giả Thương Hải Cảnh chính là phi vụ làm ăn một vốn bốn vạn lời, hơn nữa bản thân nàng đối với vị tiền bối này cũng là hảo cảm tràn đầy, thử hỏi một vị tiền bối tu vi thông thiên, lại còn anh tuấn tiêu sái như vậy, có đem thân mình hiến lên cũng là một chuyện vui vẻ, căn bản chẳng có chút hi sinh nào hết, người khác cầu còn chẳng được a.

"Bình thường phân thân của tiền bối sẽ không chủ động thăm dò ngoại giới, chỉ khi ta gặp nguy hiểm thì mới ra tay bảo hộ ta, mẫu hậu không cần lo lắng ngài ấy nghe lén đâu." Triệu Thanh Thanh trấn an nói.

"Mẫu hậu có vẻ vẫn còn kiêng dè đối với tiền bối nhỉ?" Triệu Yển Nhạn dùng ánh mắt già đời của hai kiếp làm người chăm chú nhìn Triệu Vương Mẫn, một lúc lâu sau mới nói.

"Tri nhân tri diện bất tri tâm, lòng người hiểm ác không phải đơn giản như vậy, các con còn trẻ tuy không phải dạng người khuyết thiếu trí tuệ, nhưng kinh nghiệm sống thiếu hụt vẫn dễ dẫn tới quyết định sai lầm." Triệu Vương Mẫn cười khổ.

Còn một chuyện nữa mà nàng không định nói ra, đó là hai cô con gái này của mình đến tám chín phần mười chính là trông mặt mà bắt hình dong, bị ngoại hình hoàn mỹ của vị tiền bối kia mê đến điên đảo, khó mà tỉnh táo được.

"Không như hai con, ta đối với vị tiền bối này lí giải không quá sâu, đừng nói là hiểu biết, toàn bộ những gì ta biết về ngài ấy cũng là thông qua lời kể của hai con mà thôi, cũng đừng trách mẫu hậu nhiều chuyện, nhưng mà quả thực tiền bối thực sự quá bí ẩn."

"Chuyện này chẳng phải dễ giải quyết hay sao, nếu chưa thân thuộc thì chỉ cần trở nên gần gũi hơn là được." Triệu Yển Nhạn cười cười nói.

Triệu Vương Mẫn nghe vậy không biết nghĩ đến tận đâu mà gương mặt chợt đỏ ửng, nàng trừng mắt nhìn đứa con gái nhỏ của mình, sẵng giọng

"Cái gì mà trở nên gần gũi, con đang bảo ta làm ra chuyện vô sỉ nào vậy?"

Nàng không tức giận không được, bản thân mình là đương kim Thái Hậu, trượng phu vẫn còn sống sờ sờ, hơn nữa chính mình cũng không có khúc mắc gì với phu quân, sao có thể làm ra chuyện gần gũi với nam tử khác được, mặc dù nam tử này lớn lên có chút anh tuấn, tu vi lại cao, tính tình ôn hòa, chính là tình nhân trong mộng của bất kỳ nữ nhân nào, nhưng mà vẫn không thể được a.

"Ngài tức giận cái gì, con chỉ muốn ngài tiếp xúc nói chuyện với Nguyệt tiền bối nhiều hơn mà thôi, đừng nhìn ngài ấy trông có vẻ lạnh lùng, trên thực tế rất dễ dàng tiếp cận, chỉ cần không mang theo ác ý thì có thể tùy ý mà làm a." Triệu Yển Nhạn cười mà như không cười, đôi mắt híp lại thành hình nguyệt nha, ẩn ý nhìn Triệu Vương Mẫn.

"Chủ ý của muội muội không tồi, dạo gần đây bộn bề công vụ không tới thăm tiền bối, hay là hôm nay chúng ta chủ động mời ngài ấy ra ngoài dạo chơi a." Triệu Thanh Thanh gật đầu nói.

Triệu Yển Nhạn thời gian gần đây bị nhốt trong thâm cung đến mức gần như ngạt thở, nghe thấy vậy liền đồng ý cả hai tay, Triệu Vương Mẫn suy nghĩ một chút cũng tán thành đề nghị của con gái, dù sao thì chỉ là dạo chơi một chút, hẳn là không có vấn đề gì.

"Cơ mà nói dạo chơi, nhưng chúng ta đi đâu để dạo chơi bây giờ, muội nhớ rằng ở kinh thành cũng không có gì thú vị để giải trí cả." Triệu Yển Nhạn nghiêng đầu lẩm bẩm.

Triệu Thanh Thanh phớt lờ muội muội của mình, trong đầu nghĩ đến một nơi, nàng vỗ tay mấy cái, sau đó cất giọng hô lớn

"Nguyệt tiền bối, thỉnh hiện thân ta có việc cần nói."

Vừa dứt lời, cái bóng phía dưới Long Ỷ kéo dài ra giữa ngự thư phòng, sau đó từ bên trong cái bóng, một thân ảnh dần dần trồi lên, bóng tối xung quanh thân ảnh đó tán đi, để lộ ra thân hình một nam tử.

Nhìn thấy Tử Phong xuất hiện, Triệu Thanh Thanh đang định mở miệng nói liền sững người tại chỗ.

Chỉ thấy Tử Phong lúc này trên thân vẫn là một bộ bạch y tiêu sái phất phơ, nhưng mái tóc bạc trắng bình thường vẫn để buông xõa đã được buộc lại tử tế, hai đạo tóc mai rủ xuống bên thùy thái dương, trên hông dắt theo một thanh kiếm dài hơi cong cong màu đen, một tay của hắn hững hờ đặt lên trên cán kiếm.

Ghi chú: Thanh kiếm Tử Phong đang đeo là Tachi, một loại katana dài, đương nhiên không tồn tại loại vũ khí này ở dị giới

Triệu Thanh Thanh có thể tinh tường cảm nhận được ngày hôm nay khí chất của Tử Phong dường như trở nên khác biệt, vẫn là diện mạo anh tuấn đến cực điểm mà nàng đã quen thuộc, nhưng lúc trước khí chất của hắn có chút lạnh lẽo tang thương lại phiêu miểu hờ hững, hiện tại cảm giác lạnh lẽo phiêu miểu vẫn còn, nhưng vẻ tang thương đã ít đi rất nhiều, không còn là sự hờ hững giống như không quan tâm hết thảy sự vật trên thế gian mà là một cảm giác phóng khoáng lẫn vào chút tà mị khó nói lên lời.

Nếu nói ngày trước Tử Phong tiên khí mười phần nhưng giống như trăng trong đáy nước không thể chạm tới, thậm chí còn có thể cảm thấy một tia tử khí ảm đạm không có sức sống, vậy thì thời điểm này trên người hắn tỏa ra sinh khí hừng hực giống như sau cơn mưa bầu trời lại có nắng ấm.

Triệu Vương Mẫn trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, tuy chỉ gặp qua vài lần nhưng nàng vẫn ghi nhớ rõ khí chất của Tử Phong, dù sao thì nam tử này quá mức không hợp lẽ thường, nhưng hiện tại một lần nữa trông thấy sự biến hóa của đối phương, nàng buộc phải thừa nhận một điều rằng, nam nhân này thật sự quá mức hấp dẫn người khác giới, lấy lịch duyệt của nàng mà vẫn không kìm được mà chân kinh, trái tim lỡ mất mấy nhịp, hai cô con gái của mình không trực tiếp gục ngã tại chỗ đã là vạn hạnh rồi.

Tiểu la lỵ Triệu Yển Nhạn thì trực tiếp há mồm, một dòng nước miếng trong suốt chảy ra từ khóe miệng nàng, lập tức hóa thân thành hoa si, nàng cả hai đời đều chưa từng gặp nam tử nào hấp dẫn đến mức như thế này, nếu lúc trước nàng đối Tử Phong hảo cảm mười phần, vậy thì hiện tại đã tăng lên thành mười hai phần, nàng tự nhủ rằng cứ thế này khéo mai sau không thể nhìn lọt mắt bất kỳ một nam nhân nào nữa.

Tử Phong hoàn toàn không để ý đến phản ứng của mấy nữ nhân trước mặt, hắn lúc trước đã quyết định giấu đi bi thương của mình, quyết không để tâm tình của bản thân ảnh hưởng đến người thân, đau khổ một mình hắn chịu đựng là đủ, người thân của hắn cần phải hảo hảo vui sướng mà sống tiếp, ngoại hình khí chất thay đổi cũng là bởi tâm cảnh của hắn đã khác biệt, còn về tam nữ Triệu gia đang nghĩ cái gì trong đầu thì hắn mặc kệ, không phải nữ nhân của mình, quan tâm cái quỷ.

"Bệ hạ!" Tử Phong hơi khom lưng một cái, lên tiếng đánh thức Triệu Thanh Thanh đang ngốc trệ tại chỗ.

Triệu Thanh Thanh tỉnh lại, có chút ngượng ngập khẽ đằng hắng một tiếng, miệng nói

"Nguyệt tiền bối vẫn tốt chứ, cuộc sống trong cung có khiến người nhà của ngài cảm thấy khó chịu hay không?"

"Đa tạ bệ hạ đã quan tâm, chúng ta không có vấn đề gì cả, có một chỗ trú chân đã là quá đủ rồi." Tử Phong mỉm cười nói, đây không phải là lời khách sáo, xác thực hắn cùng với chúng nữ chỉ cần một nơi an toàn để cư ngụ mà thôi, còn về vấn đề đãi ngộ của Triệu Thanh Thanh có thể hoàn toàn bỏ qua, còn có đãi ngộ nào có thể so sánh với lượng tài nguyên tu luyện cuồn cuộn không dứt của hắn à?

"Không biết tiền bối có thể bớt ra chút thời gian được không, ta có chuyện muốn nhờ." Triệu Thanh Thanh tận lực trấn an trái tim đang nhảy nhót của mình, hơi run giọng nói, nàng có chút hơi không chịu được khi thấy đối phương mỉm cười a.

"Có chuyện gì xin bệ hạ cứ phân phó!"

"Cũng không phải là chuyện gì khó khăn, ta chỉ đơn giản muốn ngài bồi tiếp chúng ta ra ngoài một chuyến mà thôi." Triệu Thanh Thanh nhẹ nhàng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio