“Phẫn nộ? Đau đớn? Bất lực? Cừu hận? Hối tiếc? Khậc khậc khậc, ta không cần phải hỏi cũng có thể biết được tâm trạng của các ngươi hiện tại.” Tử Phong đột nhiên nở một nụ cười hòa ái mười phần, nhìn về phía đám cường giả Lâm gia mà nói.
Nhưng ngay sau đó hắn liền thu liễm nụ cười của mình, gương mặt không hề xuất hiện một tia cảm xúc nào cả, băng lãnh tựa như một khối hàn thiết ngàn vạn năm, ánh mắt của hắn không hề b ắn ra một tia nhìn mang tính uy hiếp nào nhưng lại vô cảm tựa như một thứ máy móc khiến người khác phải rùng mình.
“Tiếc rằng mặc dù hiểu được tâm trạng của các ngươi, ta lại không cảm thấy có chút đồng cảm nào cả.”
“Nam tử hán có ơn tất trả có thù tất báo, ngươi tàn sát người vô tội thì chứng minh được điều gì?” Một tên trưởng lão Lâm gia gầm lên một tiếng, đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Tử Phong, nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn ta giờ phút này có lẽ đã chết cả vạn lần rồi.
“Ồ không không.” Tử Phong lắc đầu.
“Ta chẳng hề có ý định chứng minh điều gì cả.
Ta hành hạ bọn chúng chỉ đơn giản bởi vì bọn chúng là tộc nhân Lâm gia, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cũng như lão tổ tông của các ngươi có thể thoải mái quyết định sinh tử nữ nhân của ta trong một ý niệm.
Cũng chỉ là cường giả vi tôn mà thôi, lúc đó Trác Thánh Phàm là kẻ mạnh, hắn có quyền làm như vậy, còn hiện tại ta chính là kẻ mạnh, ta cũng có quyền được hành động tương tự.”
“Ác ma!!!”
“Ngụy biện!!”
“Quái thai vô nhân tính!!”
Đám trưởng lão Lâm gia há miệng ra chửi mắng liên hồi, nhưng bởi vì cực điểm phẫn nộ mà từ ngữ trong miệng cũng không có bao nhiêu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thể nói Tử Phong vô nhân tính hoặc đại loại như vậy.
“Ha ha ha, chẳng phải ác ma vô nhân tính ta đây.....chính là do các ngươi tạo ra hay sao?!” Tử Phong liếc nhìn một đám trưởng lão Lâm gia qua khóe mắt, con ngươi ánh lên quang mang tàn độc.
“Này lão cẩu vật, còn tỉnh táo không vậy? Trò hay còn chưa bắt đầu đâu!” Tử Phong dùng tay túm tóc Trác Thanh Phàm lúc này đang cúi gằm mặt xuống mà cưỡng ép nhấc lên, miệng nở một nụ cười tươi vui vẻ không hợp với tình cảnh hiện tại.
“Ngươi còn muốn làm gì?” Trác Thanh Phàm thều thào vô lực, giọng nói mang theo sự run rẩy bất lực và phẫn nộ một cách rõ rệt.
“Không phải ta nói rằng màn biểu diễn chính vẫn chưa bắt đầu hay sao? Nhìn cho kỹ này!”
Tử Phong cười nói nhẹ nhàng, sau đó giơ đầu ngón tay lên hơi ngoắc một cái.
Ngay lập tức từ sâu bên trong sơn cốc, gần bốn mươi người bị bóng đen dưới chân trói chặt khống chế hành động sau đó đưa tới bên ngoài, Trác Thanh Phàm khi nhìn thấy những người này, biểu hiện trên mặt chấn động không gì có thể diễn tả được, bởi vì.....
“Đây hẳn chính là đồ tử đồ tôn trực hệ của lão cẩu ngươi đúng không?” Tử Phong ghé mặt vào gần tai Trác Thanh Phàm, miệng chậm rãi nói ra từng chữ một giống như ác quỷ đến từ địa ngục, lạnh lẽo khiến tâm can người khác phải đóng băng.
Gần bốn mươi người này, chính xác hơn mà nói thì là người, nam có nữ cũng có, chỉ có một người là lão ẩu, còn lại đại đa số đều là trung niên nhân hoặc thanh niên trẻ tuổi, ít nhất bề ngoài là như vậy, cá biệt là có ba đứa trẻ, một đứa bé sơ sinh và hai đứa con nít chừng - tuổi gì đó, lúc này tất cả đều mang theo vẻ mặt sợ hãi đến cùng cực, người trưởng thành còn đỡ, đám thanh niên trẻ tuổi và trẻ con thì đều kinh hãi nước mắt nước mũi tuôn trào, không thiếu người đã trực tiếp phóng uế ra quần, mùi xú khí bốc lên kinh người.
Trác Thanh Phàm lúc này đã hiểu tại sao Tử Phong ban nãy lại lấy đi máu trong người mình, hiển nhiên chính là để bắt sống con cháu trực hệ của chính mình.
Ban nãy khi nhìn vào những tộc nhân Lâm gia bị hành hạ muốn sống không được muốn chết cũng không xong kia, Trác Thanh Phàm tuy vô cùng phẫn nộ nhưng sâu trong lòng lại thở ra một hơi, bởi vì con cháu của lão không hề có trong những người này, một điểm năng lực quan sát đó lão dù đã bị thương nặng nhưng vẫn phải có.
Chỉ là một chút hi vọng đó ngay lập tức liền bị dập tắt, Trác Thanh Phàm không biết Tử Phong dựa vào thủ đoạn gì mà chỉ dùng có một chút máu của bản thân liền có thể xác định được đâu mới là đồ tử đồ tôn trực hệ của mình, nhưng người này, ngoại trừ lão ẩu kia chính là phu nhân của lão, còn đâu thì tất cả đều không sai biệt lắm, đều là trực hệ của lão, không lệch đi một người.
Tử Phong nhìn gương mặt tái mét của Trác Thanh Phàm, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, đang định lên tiếng thì chợt nhíu mày, ánh mắt liếc về phía không trung, có hai luồng khí tức đang tiếp cận nơi này, hơn nữa lại mang theo vị đạo quen thuộc.
Rất nhanh hai luồng khí tức kia từ trên trời lao xuống, hiện ra thân ảnh của hai nữ nhân xinh đẹp, một trẻ tuổi trông có phần ngây thơ tinh nghịch, một người còn lại có chút già dặn thành thục hơn.
“Lâm Nguyệt Đồng....Lâm Tử Hàm.....” Tử Phong khẽ lẩm bẩm, ánh mắt tựa như ánh mắt người chết không có cảm xúc nhìn chòng chọc vào hai người.
Lâm Nguyệt Đồng sững sờ nhìn tràng cảnh như địa ngục trần gian trước mặt, nàng chỉ là bồi tiểu di của mình ra ngoài giải sầu một chút mà tại sao trở về mọi chuyện liền biến thành như thế này, cơn sốc quá lớn khiến đại não nàng tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Trong khi đó thì Lâm Tử Hàm hoàn toàn không thèm để ý tới hoàn cảnh xung quanh, không phải nàng không nhìn thấy, mà là tâm trí của nàng lúc này đang toàn bộ được đặt lên thân ảnh cao ngất kia.
Kể từ cái ngày định mệnh đó, đã bảy năm trôi qua, với Tử Phong chính là quãng thời gian đày đọa, với Lâm Tử Hàm cũng tương tự là bảy năm đau khổ tự dày vò bản thân.
Kiếp trước Tử Phong bởi vì tiếp nhận nhiệm vụ mà lọt vào bẫy rập của tổ chức rồi mất mạng, nhiệm vụ đó là do chính tay Lâm Tử Hàm nhận lấy và đưa cho hắn.
Kiếp này nàng cũng đồng dạng nhận nhiệm vụ của tông môn, sau đó đưa Tử Phong vào thế vạn kiếp bất phục.
Tuy rằng ở đây hoàn toàn không có lỗi của nàng, Lâm Tử Hàm chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng nàng không tự dằn vặt chính mình.
Nàng yêu Tử Phong, không hề nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, nhưng hai kiếp làm người đều do “chính tay mình” đẩy người mình yêu nhất vào chỗ chết, dù tâm tính có kiên cường đến mấy thì nàng cũng chỉ là một nữ nhân, sao có thể chịu đựng được sự thật tàn nhẫn đến như vậy.
Suốt bảy năm qua, không một giây phút nào nàng không nghĩ về Tử Phong, nàng hận Lăng Hư Cung thì ít mà hận chính bản thân mình thì nhiều, tại sao chính mình vẫn luôn tự nhận là thông minh tài giỏi, vậy mà hết lần này tới lần khác trở thành quân cờ để người khác lợi dụng đối phó với hắn mà không hề nhận ra.
Gia tộc của mình vẫn luôn đề cao lợi ích đến mức vô tình, tại sao mình lại không thể nhận ra sớm hơn, phải chăng nếu nàng chú tâm hơn một chút, Tử Phong sẽ không rơi vào bước đường cùng như vậy?
Câu hỏi trong lòng của mình không ai có thể giải đáp được, điều này lại càng khiến Lâm Tử Hàm cảm thấy muốn sụp đổ, “tự tay” đẩy người mình yêu hai kiếp vào chỗ chết, hơn nữa đó lại là cùng một người, tư vị này sao mà đau đớn, sao mà thống khổ, sự hối hận trong lòng đã dằn vặt nàng đến sống không được mà chết cũng không xong.
Trận chiến trên đỉnh Lăng Hư Cung ngày đó nàng không được chứng kiến tận mắt, nhưng thông qua lưu ảnh thạch mà Mai Tôn Giả ghi lại đưa cho nàng, Lâm Tử Hàm có thể nhìn thấy từng khoảnh khắc không bỏ sót thứ gì.
Mỗi khi nàng nhắm mắt lại, tiếng rống cuồng loạn thê thảm đến tột cùng của Tử Phong lại vang lên bên tai, nàng có thể tinh tường cảm nhận được sự thống khổ và bi thương tới mức cùng cực của hắn trong tiếng rống đấy, tưởng chừng như trên thế giới này đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng, hi vọng và hết thảy mọi thứ quan trọng đối với Tử Phong.
Dù chỉ thông qua lưu ảnh thạch nhưng Lâm Tử Hàm không khó để có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tử Phong, nàng rất hiểu hắn, chính vì như vậy mà cảm xúc của hắn vào thời điểm đó nàng lại càng rõ ràng hơn.
Nếu không phải sinh mệnh ngọc bài của Tử Phong vẫn nguyên vẹn chứng tỏ rằng hắn vẫn còn sống, nàng thật sự không thể nào tưởng tượng được mình sẽ sống tiếp như thế nào.
Khi mới xuyên việt qua Huyền Linh đại lục, Lâm Tử Hàm đã tự nhủ rằng sẽ bắt đầu một cuộc đời mới, vứt bỏ quá khứ đã không thể tìm lại được sau lưng, nhưng tất cả đã biến mất khi nàng gặp lại Tử Phong.
Thời điểm đó nàng không thể tin được rằng mình ở kiếp sau có thể được gặp lại hắn, một Tử Phong không chút thay đổi, không phải chuyển thế đầu thai, mà chính là Tử Phong mà nàng yêu bằng cả tính mạng của mình.
Nhưng sau đó nàng hối hận, nàng thực sự hối hận, phải chăng nếu như ngày đó nàng không gặp được hắn, không đưa hắn trở về Lăng Hư Cung, vậy thì thảm kịch này sẽ không xảy ra? Không ai có thể cho Lâm Tử Hàm đáp án, nàng chỉ có thể đau lòng, chỉ có thể im lặng rơi lệ, chỉ có thể thống hận bản thân, nàng.......không thể làm được gì cả!
Cơ mà hiện tại nàng đang nhìn thấy gì, Tử Phong bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt nàng, vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, tuy khí chất đã thay đổi nghiêng trời nghiêng đất, nhưng nàng sao có thể không nhận ra hắn được.
Thời gian giống như dừng lại, ánh mắt của nàng chẳng thể rời khỏi gương mặt đó, nàng dường như muốn in hằn từng đường nét của hắn vào tận sâu trong tâm khảm mình, đến chết cũng sẽ không quên.
Chỉ là nàng không sững sờ được bao lâu, bởi vì Lâm Tử Hàm cảm nhận được ánh mắt của hắn, tia nhìn quen thuộc, nhưng lại cũng.....xa lạ, ánh mắt vô hồn, không có cảm xúc, tựa như một người đã chết lặng trong tâm, linh hồn đã vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh, chỉ còn lại một tia chấp niệm để giữ lại linh trí.
Lâm Tử Hàm nao nao, nàng thà rằng Tử Phong hận chính mình, muốn giết nàng cho hả giận, muốn nàng phải trả giá cho sai lầm của mình, nàng đều chấp nhận không chút đắn đo cùng nuối tiếc.
Nàng chỉ không thể nào chịu đựng được cái ánh mắt vô thần hờ hững đó, giống như Lâm Tử Hàm nàng lúc này đối với hắn chính là một người xa lạ, không thể khiến hắn có được một chút cảm xúc nào cả.
Đôi mắt của nàng dần dần dâng lên thủy vụ, cơ thể run rẩy lùi lại phía sau từng bước, nàng muốn hỏi hắn tại sao, tại sao lại dùng ánh mắt này để nhìn mình, giận dữ cũng tốt, hận thù cũng tốt, thương hại cũng tốt, ít nhất hãy biểu hiện cho nàng thấy bất kì một cảm xúc nào cũng được, hãy chứng minh rằng Tử Phong vẫn chưa gục ngã, hắn vẫn đủ sức đứng dậy, hãy chứng minh rằng......hắn không sụp đổ đi........
Nàng không ngừng cầu xin trong lòng, lại không đề nổi chút dũng khí để cất lên lời, Lâm Tử Hàm chỉ có thể run rẩy rên lên trong cuống họng
“Tử Phong......”