Bát Hoang Đồ Tiên Trận không chỉ đơn giản là lấy lượng biến dẫn đến chất biến, nếu như vậy thì mọi loại thủ đoạn hợp kích khi đạt đủ số lượng đều có thể làm tương tự, như vậy thì giá trị của cường giả cao tầng như Thánh cấp hay Thiên Tôn chẳng phải là bỏ đi hay sao.
Thử nghĩ mà xem, nếu mọi thứ dễ dàng như vậy, trực tiếp đem mấy ngàn vạn võ giả tu vi thấp kết hợp lại với nhau là có thể sánh ngang với Thiên Tôn đại lão, thậm chí là Linh Đế cường giả.
Đừng cho rằng chuyện đó là không thể, gì chứ Huyền Linh đại lục không thiếu nhất chính là nhân khẩu, tuy nói tư chất có thể trở thành võ giả chính là hàng ngàn người mới có một, chỉ riêng dân số đến cả trăm tỷ người trải rộng khắp nơi đã có thể nói lên số lượng võ giả là không hề ít, tổ kiến một chi đội ngũ vài ức võ giả không phải là việc quá khó, vài ngàn vạn chỉ là vấn đề thời gian và công sức.
Sở dĩ Bát Hoang Đồ Tiên Trận có thể lực áp Linh Đế đại năng là bởi sự quỷ dị của nó, trận pháp này không chỉ có thi trận giả làm thành phần, bọn họ là mắt trận, còn trận pháp chân chính nằm ở sâu trong lòng đất mấy vạn trượng, được Thiên Cơ Tông chôn xuống không biết từ bao giờ, từng phút từng giây hấp thụ nguyên khí của trời đất, thi thuật giả vừa là mắt trận vừa chính là chất xúc tác triển khai trận pháp.
Lực lượng khổng lồ tích lũy qua bao năm tháng này khi được cô đọng lại sẽ biến thành những hư ảnh chiến binh kia, thứ khuyết thiếu duy nhất đó là linh trí của hư ảnh, vấn đề này liền được mấy vạn thi trận giả kia bù đắp, lúc này tâm trí của bọn họ giống như một mạng lưới được kết nối với nhau, mấy vạn bộ não hòa thành một thể, đem tám đạo hư ảnh kia trở thành cường giả khủng bố đã trải qua vô số trận chiến, năng lực chiến đấu mạnh tới mức nghịch thiên.
Không chỉ như vậy, Bát Hoang Đồ Tiên Trận còn lợi dụng địa thế thiên nhiên để tạo thành một loại Lĩnh Vực tự nhiên, tuy chỉ là hàng nhái không thể bì kịp với Lĩnh Vực tự nhiên chân chính, nhưng uy lực và sự ảo diệu hoàn toàn vượt qua bất kì một cá nhân nào.
Chỉ cần là kẻ địch bị kẹt ở trong trận pháp, lực lượng trên người sẽ bị cách ly khỏi ngoại giới, đồng thời trở thành chất bổ cho chính trận pháp, về cơ bản chính là lấy đạo của người trả cho người.
Tử Phong không thực sự am hiểu trận pháp, nhưng trận pháp chính là được tạo nên bởi phù văn, hắn đã hấp thu rất nhiều tri thức phù văn chính tông đến từ Thiên Ma Nhất Tộc, Tà Vương Chân Nhãn của hắn có thể trực tiếp xuyên thấu đại địa mà quan sát phù văn, hắn vô pháp phá trận, nhưng cách thức hoạt động của Bát Hoang Đồ Tiên Trận hắn lại có thể hiểu được tương đối.
Hơn nữa vừa rồi hắn còn cố tình dùng Tà Vương Chân Nhãn dẫn đạo, moi thông tin từ trong miệng tên trưởng lão Thiên Cơ Tông kia ra, tuy không nhiều nhưng đủ để hắn sử dụng.
Không hổ danh là át chủ bài chống lại được Linh Đế cường giả, trận pháp này có thể lấy yếu địch mạnh, thủ dễ công khó, biến Thiên Cơ Tông thành nơi bất khả xâm phạm, tuy không có khả năng khiến Linh Đế địch nhân vẫn lạc, nhưng muốn xông vào liền khó như lên trời.
Hơn nữa đừng nhìn đám thi trận giả tiều tụy khô héo như bất kỳ lúc nào cũng có thể tuyệt khí bỏ mình, bởi vì Bát Hoang Đồ Tiên Trận là một vòng tuần hoàn năng lượng với nguồn năng lượng đến từ địa thế tự nhiên xung quanh, đám thi trận giả theo lí thuyết có thể cầm cự mãi mãi, không bao giờ hết lực lượng, du đấu tiêu hao lực lượng của Thiên Cơ Tông là không thể.
Nhưng Tử Phong có thể nhìn ra được một nhược điểm chí mạng của Bát Hoang Đồ Tiên Trận, đó là trận pháp này thuộc dạng công kích đơn mục tiêu, tức là tuy phạm vi bao trùm của nó rất lớn, nhưng số lượng mục tiêu có thể nhắm vào không được quá nhiều, hiện tại chỉ có một mình Tử Phong được tính là mục tiêu, nhưng nếu có thêm khoảng bảy tám người như hắn nữa thì trận pháp này sẽ khó mà tập trung lên nhiều mục tiêu như vậy được.
Nói chính xác thì đây không hẳn là điểm yếu của Bát Hoang Đồ Tiên Trận, mà đây là khả năng bị giới hạn bởi chính thực lực thi trận giả, mấy vạn thi trận giả nghe có vẻ nhiều, nhưng thực tế tu vi của đại đa số đều không cao, với hơn trăm Thánh Giai cường giả đau khổ chèo chống vận hành trận pháp chỉ có thể miễn cưỡng chống lại được một mình Tử Phong, nếu đổi lại có hơn hai mươi vị Thiên Tôn cường giả áp trận, cho thêm ba tên Tử Phong nữa cũng không thể xông qua trận pháp.
Một điều nữa, dù không có điểm yếu là không thể kiểm soát quá nhiều mục tiêu cùng lúc, Bát Hoang Đồ Tiên Trận vẫn có một điểm yếu vô cùng đơn giản, đó là bản thân trận pháp này có giới hạn trong việc áp chế thực lực của mục tiêu.
Theo như Tử Phong phân tích, Bát Hoang Đồ Tiên Trận hiện tại chỉ có thể đánh cắp lực lượng của một Linh Đế trung kỳ, tối đa miễn cưỡng có thể đạt tới hậu kỳ, còn nếu mục tiêu ở tầng thứ cao hơn thì chính trận pháp sẽ bị quá tải bởi năng lượng thu nạp quá lớn.
Điều này cũng hợp lí, nếu chỉ cần số lượng mục tiêu không quá nhiều, chẳng phải là trận pháp này đến cả Bán Thần Cảnh cũng có thể chống cự hay sao, như vậy quá mức không hợp lẽ thường rồi.
Tử Phong vừa vặn nằm ở trong cái hạn mức tối đa mà Bát Hoang Đồ Tiên Trận có thể áp chế, hắn cũng không thể nào tự nhiên đưa tu vi của mình nhảy lên thêm hai ba cái tiểu cảnh giới nữa để ép vỡ trận pháp được, cơ mà điều này cũng không có nghĩa là hắn không có cách phá trận.
“Tam Môn Thần Thuật - Địa Ngục Môn!!”
Tử Phong vừa dứt lời, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, bầu không khí nặng nề với áp lực vô hình đến ngạt thở xuất hiện, tứ phương tám hướng truyền tới những âm thanh trầm đục mà nếu lắng nghe kỹ một chút sẽ thấy bọn chúng giống như là thanh âm tụng niệm, chỉ là thứ ngôn ngữ được niệm vô cùng xa lạ, khác hẳn với mọi thứ mà bất kì ai từng được nghe thấy.
Cơ mà khi tiếng tụng niệm vang lên bên tai mỗi người, ai nấy đều cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, gai ốc nổi đầy người, thiên địa dường như bị bao phủ bởi một cỗ hơi thở cổ xưa huyền bí mà tà ác âm trầm đến cực điểm, không có từ ngữ nào có thể được dùng để diễn tả thứ cảm giác âm u kinh khủng này.
Những đám mây xuất hiện dày đặc trên bầu trời, thuần một màu đỏ quạch tựa như máu thịt, sau đó từ trên không trung, vô số giọt nước mưa rơi xuống ào ào, mỗi giọt nước đều sánh đặc sền sệt, ánh lên huyết sắc, một mùi máu tươi tanh hôi tràn ngập khắp không gian, trong nháy mắt mặt đất liền bị huyết vũ nhuộm thành một màu đỏ không chen lẫn bất kì màu sắc nào khác.
Đám người Thiên Cơ Tông cũng bị dị tượng trước mặt chấn trụ, ai nấy đều cảm thấy không tự chủ được mà trở nên sợ hãi, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, bụng dạ cồn cào quặn đau như có hàng ngàn con giun đang giày xéo bên trong, cơ thể run rẩy từng cơn.
Bọn hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đề cao tinh thần của mình, tận lực giữ cho trận pháp tiếp tục vận chuyển.
Huyết vân trên trời đột ngột tách ra, sau đó một vật thể khổng lồ như muốn nuốt trọn bầu trời xuất hiện, nhìn kĩ lại thì đó là một cánh cổng kim loại to lớn không thể nào tưởng tượng nổi, trên bề mặt hai cánh cổng rỉ sét đó trạm khắc vô số hình ảnh tối nghĩa nhưng bất kì ai nhìn vào cũng cảm thấy một trận ác hàn, dường như những hình ảnh tối nghĩa đó đang biến thành những tràng cảnh ghê tởm kinh khủng đến khiếp người.
Ở phía hai góc bên trên, hai cánh tay khổng lồ buông rủ xuống, nắm lấy hai bên cánh cổng.
Cả hai cánh tay tuy to lớn nhưng bề ngoài lại khô quắt lại như khúc củi, da thịt ở trên lở loét hư thối khắp nơi, để lộ mô thịt thâm tím tràn ngập dòi bọ nhung nhúc ngọ nguậy ở bên trong, cùng với những đoạn xương trắng hếu phơi hẳn ra bên ngoài.
“Địa Ngục Môn – Khai!!” Tử Phong rít lên qua kẽ răng.
“Két!!”
Một tiếng động kẽo kẹt khiến người nghe cảm thấy ghê răng vang lên, chỉ thấy trên bầu trời, hai cánh tay xương xẩu kia đang tóm lấy hai cánh cổng bên dưới rồi từ từ mở ra.
Ngay khi có một khe hở xuất hiện, một lượng lớn máu tươi giống như đại hồng thủy từ bên trong phun trào ra ngoài, tựa như một dòng thác lũ rơi thẳng xuống mặt đất, trong nháy mắt liền biến đại địa trở thành đầm lầy máu nhầy nhụa tanh hôi.
Nhưng tất cả không chỉ có như vậy, từ bên trong cái đầm lầy đó, vô số thân ảnh xuyên qua làn nước mà trồi dậy, có cao có thấp, có gầy có béo, nhưng điểm chung đó là từ lúc những thân ảnh này ngoi lên, một cỗ khí tức điên loạn tà ác diệt tuyệt nhân thế liền tràn ngập khắp không gian.
Máu tươi trộn lẫn bùn đất trên người những thân ảnh này trôi xuống, để lộ ra những hình hài người không ra người, quỷ không ra quỷ, tuy chiều cao cùng độ béo gầy khác nhau, nhưng những sinh vật kinh khủng này về cơ bản chính là cùng một giống loài.
Cơ thể tựa như một cái khung xương biến dị vặn vẹo khó có thể miêu tả nổi, xương sống lộ hẳn ra bên ngoài với những chiếc gai nhọn chạy dọc theo từng đốt, khắp người được bọc trong một lớp vật chất trắng đục như vôi bột, phần đầu to một cách bất thường với hai tròng mắt không hề có gì bên trong, chỉ là hai lỗ hổng sâu hoắm âm u thi thoảng phát ra những tia sáng như lân tinh, bên dưới là một cái miệng dường như đang nở nụ cười, chỉ là nụ cười này có thể khiến người trưởng thành sợ hãi đến tè ra quần bởi nhìn nó chẳng khác nào một cái hàm răng nhọn hoắt mất trật tự đan xen vào nhau.
Sinh vật quỷ dị này có hai chân gầy teo như hai cái que, hơn nữa lại ngắn tới mức phi lí, ngược lại hai cánh tay lại dài hơn hẳn, kéo từ bả vai xuống tận đầu gối, phần cẳng tay kéo xuống bàn tay căng phồng lên tạo thành hai cái chày lớn, bên ngoài được bao phủ bởi một đám vật chất màu trắng đục tương tự như cơ thể, bề mặt tràn ngập phù văn uốn lượn cùng với gai nhọn chơm chởm.
Không một ai biết đám sinh vật như bước ra từ trong ác mộng này là cái giống gì, chỉ là Tử Phong đối với bọn chúng quen thuộc đến mức không thể nào hơn được nữa, bởi vì đây chính là đám quái vật mà hắn đã tử chiến suốt hàng vạn năm trong Vạn Quỷ Quật, một đám quái vật chân chính có thể bẻ gãy nghiền nát tâm linh của bất kì ai bởi sự cuồng loạn, hung mãnh và khát máu của bản thân.
Không chỉ có những sinh vật kỳ quái này, còn có khoảng hai ngàn thân ảnh to lớn sừng sững như núi cao, một nửa trong số đó có hình dạng tựa tựa như con người, có hai chân hai tay, chỉ là cơ thể cao tới gần ngàn mét, khắp người tràn ngập cơ bắp cuồn cuộn cứng rắn như đá tảng, khí thế thô bạo hùng hậu kinh khủng như những chiếc cột chống trời di động, trông có phần giống với Cự Nhân trong truyền thuyết.
Một nửa còn lại cũng là những sinh vật có kích cỡ tương tự như đám Cự Nhân kia, nhưng thay vì nửa thân dưới có hai chân, bọn chúng lại có nửa thân dưới tựa như thân con rết, hàng trăm chiếc chân nhỏ nhọn hoắt chạy dọc theo chiều dài cơ thể trông cực kì rợn người.
Ngoài ra còn xuất hiện thêm mấy vạn nguyên tố nhân rải rác khắp nơi, gọi là nguyên tố nhân là bởi vì bọn chúng có cơ thể được cấu thành từ nguyên tố trong thiên địa, ngũ hành phong lôi ám quang có đủ cả, lớn thì cao vài chục mét, nhỏ thì chỉ như một nhân loại bình thường.
Từ bên trong đầm lầy máu kia cũng xuất hiện thân ảnh nhân loại, chỉ là số lượng không quá nhiều, nhưng những người này ngoại hình đều thập phần quen mắt, nếu để ý sẽ thấy đây chính là toàn bộ những người đã bị Tử Phong giết chết lúc trước, chỉ là hiện tại bọn họ không hề lành lặn mà trông như một đám thây ma, da thịt thối rữa tím tái, gương mặt vô hồn vặn vẹo.
Mười ba vạn sinh vật quỷ dị, một ngàn Cự Nhân, một ngàn Ngô Công Cự Nhân, một vạn tám ngàn Nguyên Tố Nhân, và cuối cùng là khoảng tám vạn thây ma, tất cả đều mang theo khí tức cường hoành sâu như biển cả, kẻ yếu nhất cũng có tu vi Thánh Giả, kẻ mạnh nhất đạt tới Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh phong, hơn nữa số lượng không hề ít, toàn bộ đám cự nhân đều là Cửu Bộ Thiên Tôn Đỉnh Phong, thêm một vạn sinh vật kỳ quái cùng với một ngàn nguyên tố nhân, vị chi chính là một vạn ba ngàn cường giả tối đỉnh dưới Linh Đế!!
Lăng Hư Cung chỉ có một mình Phá Quân Tôn Giả là Nhị Bộ Thiên Tôn đã có thể xưng làm siêu nhất lưu thế lực, nhưng nếu so sánh với đạo quân vừa mới xuất hiện này còn không bằng một hạt bụi.
Mười lăm vạn quân lực, không một ai yếu hơn Thánh Giả sơ giai, một vạn ba ngàn Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh phong, Thiên Tôn yếu hơn cũng có đến bốn vạn, cỗ lực lượng này có thể đem toàn bộ thế lực của đông đại lục nghiền nát hoàn toàn không để lại một chút cặn bã nào, kể cả Linh Đế cường giả đối mặt với số lượng này cũng phải nhượng bộ lui binh, đủ để biết chi đội ngũ này khủng khiếp đến nhường nào.