Cuồng Huyết Thiên Ma

chương 647: cường giả tề tụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gương mặt sưng vù của Triệu Kính Tùng không khỏi méo xệch, biểu tình khó coi hơn cả khóc

“Sáu danh ngạch thực sự quá nhiều, ta không thể tự tác làm chủ được a.” Triệu Kính Tùng cười khổ.

“Vậy thì đi tìm người có thể làm chủ được mà nói với hắn yêu cầu của ta, còn nếu có ý kiến gì, bảo hắn tự đến đây nói chuyện với ta!” Tử Phong không cho phép đối phương từ chối, nghiêm giọng nói.

Triệu Kính Tùng không còn cách nào khác đành phải gật đầu ra vẻ đã hiểu, trong lòng không khỏi đắng chát, đúng là ăn trộm không thành mà còn mất nắm gạo.

Xác thực là hắn đã thành công thăm dò được một chút thực lực của vị cung phụng thần bí này, nhưng cũng chẳng đi sâu vào đến bao nhiêu, bản thân bị đánh một trận đòn oan mất hết cả mặt mũi, hiện tại lại phải đối phó với cái công phu sư tử ngoạm của đối phương.

Phải biết rằng tuy tổng số danh ngạch mà Triệu gia có ý định dành cho tộc nhân của mình tiến vào trong mộ táng là xấp xỉ trăm người, nhưng trong số những người này, không phải tất cả đều thuộc chi mạch của Triệu Kính Tùng, phần lớn danh ngạch đều được phân phát đến các chi mạch khác, có thể nắm được trong tay không có bao nhiêu.

Là người thì ai cũng có tư tâm, tuy Triệu Kính Tùng là một võ si nhưng hắn cũng không ngoại lệ, bản thân hắn cũng muốn giành lấy chỗ tốt cho chi mạch của mình, không chỉ củng cố địa vị của hắn mà cũng là vì chính Triệu Thanh Thanh, nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, vốn dĩ chỉ là 4 danh ngạch, tuy hơi có chút nhiều nhưng vẫn chấp nhận được, qua một hồi làm bậy của chính mình liền biến thành 6 danh ngạch, con số này khiến hắn đau lòng không thôi.

Cơ mà đau lòng thì lại như thế nào, Triệu Kính Tùng cũng nhận ra rằng người này căn bản không dễ chọc, ngoại trừ Triệu Thanh Thanh ra thì chắc chẳng có ai có thể thuyết phục Nguyệt cung phụng thay đổi chủ ý cả, mà nhìn vào biểu hiện của Triệu Thanh Thanh, nàng nguyện ý làm như vậy mới là gặp quỷ.

Tử Phong cũng không quản Triệu Kính Tùng muốn làm như thế nào để có thể tìm đến đủ 6 danh ngạch cho mình, hắn trực tiếp đuổi hai người Triệu Thanh Thanh đi sau đó trầm tư suy nghĩ.

Thú thực nếu không phải Nạp Lan Yên Nhiên tìm đến, hắn còn quên mất ở bên cạnh còn có hai tên khí vận nghịch thiên đang rảnh rỗi không có việc gì làm.

Trần Duệ thân là khí vận chi tử, tiêu chuẩn nhân vật chính trong tiểu thuyết, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không kém đi đâu, khí vận cũng tốt đến mức kinh người, hai người này bất kể tách ra hay đi chung với nhau đều chính là máy dò kim loại, à nhầm máy dò bảo vật hình người a, cho cả hai đi chung với mấy người Diệp Ngưng Tuyết về cơ bản là không có mao bệnh, không khéo khí vận bạo phát, cả bọn lại tìm được thứ đồ tốt gì đó cũng nên.

Hơn nữa tàn hồn của Tần Như Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh Trần Duệ, vào lúc khẩn cấp cũng có thể phát huy ra thực lực Thiên Tôn hậu kỳ, so với Diệp Mị Nhi còn muốn mạnh hơn nhiều lắm, hệ số an toàn đột nhiên trở nên cao tới mức dọa người, cộng thêm đạo tắc pháp thân của hắn nữa, nếu chúng nữ lần này tiến vào trong mộ táng mà còn có thể gặp phải nguy hiểm thì hắn cũng chịu thua.

Nạp Lan Yên Nhiên vẫn không rời đi, nàng đã thôi không ôm lấy tay của Tử Phong nữa, lúc này đang đứng một bên, nhìn chằm chằm vào sư phụ mình.

Vẫn nói nam nhân lúc tập trung là lúc có mị lực nhất, nàng không biết điều này có thật hay không, nhưng gương mặt sư phụ lúc suy nghĩ đến nhập thần thực sự rất......soái a, nàng nhìn mà không khỏi có chút si mê thất thần.

Tử Phong rất nhanh liền nghĩ xong, thực ra thì cũng không có gì nhiều để mà đắn đo, để Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên tiến vào trăm lợi không có một hại, trừ khi hắn đột nhiên lên cơn thiểu năng, bằng không thì sẽ chắc chắn ưng thuận với kế hoạch mới này.

Hơn nữa so với mấy người Diệp Ngưng Tuyết, hắn lại càng không cần phải quan tâm để ý quá nhiều tới an nguy hai tên đệ tử tiện nghi của mình, tốt xấu gì cũng là khí vận chi tử, hóa nguy thành an, tuyệt sử phùng sinh là chuyện xảy ra như cơm bữa, sao có thể dễ chết như vậy được.

Hắn lơ đãng quay sang bên cạnh, trông thấy Nạp Lan Yên Nhiên đang nhìn mình ở trong trạng thái thần du vật ngoại, khóe miệng thiếu điều muốn chảy nước miếng, hắn không khỏi thở dài, đưa một ngón tay lên búng trán nàng.

“Tách!!”

“Ui da!!” Nạp Lan Yên Nhiên tỉnh mộng, trông thấy sư phụ lão nhân gia đang cười giống như không cười nhìn mình, hai má nàng không khỏi đỏ lên tới tận mang tai, biểu tình ngượng ngùng chỉ hận không thể chui đầu xuống đất.

“Yên Nhiên, lần sau đối mặt với những cường giả thực lực hơn xa bản thân, không cần thiết phải khúm núm, nhưng cũng đừng có vô lễ như hôm nay.” Tử Phong nhàn nhạt nói.

“Đệ tử đã biết!” Nạp Lan Yên Nhiên ngoài miệng vâng dạ, nhưng trong lòng thì có chút không phục, mạnh hơn nàng thì sao chứ, chính bản thân nàng vẫn còn trẻ, tu vi thực lực đương nhiên không thể so sánh với mấy lão quái vật tuổi đời gấp mười lần mình có dư được, nhưng mà cường giả như vậy đứng trước sư phụ ngài cũng phải cúi đầu xưng thần, vì cớ gì mà ta phải cung kính lễ độ với người ta?!

Tử Phong khóe mắt giật giật nhìn tiểu đồ đệ của mình, làm ơn đi, trong lòng ngươi nghĩ gì gần như đã được viết hết lên mặt rồi kìa, đừng tưởng ta không biết.

Cơ mà biết thì biết, hắn cũng không định trách mắng gì nàng, phương châm của Tử Phong đối với việc giáo dục đệ tử cũng vô cùng không công bằng, nữ hài tử chính là để cưng chiều, không phải để ăn hiếp, còn nam đệ tử như Trần Duệ thì phải ăn hành mới khá lên được, thuần túy là phân biệt đối xử a.

Nhưng mà hắn cũng hết cách, nếu đệ tử của hắn chỉ là thường nhân thì có lẽ Tử Phong cũng sẽ hành sự công bằng, ai bảo Trần Duệ chính là khí vận chi tử đây, cái thể loại người như thế này, càng khó khăn thì càng quật khởi mạnh, hắn vẫn còn đang mong chờ Trần Duệ quật khởi rồi sau đó quay lại báo ơn cho mình đây, không thể nương tay được!

“Ta biết trong lòng con không phục, nhưng mà thêm một người bạn vẫn hơn thêm một kẻ địch, đối phương có thể sẽ sợ hãi hay nể mặt ta mà không chấp nhặt đối với con, nhưng trong đầu chắc chắn sẽ có bất mãn.

Lúc sư phụ vẫn còn ở đây thì không sao, nhưng nếu sư phụ không có mặt, gặp phải kẻ nhỏ nhen tâm nhãn hẹp, không phải người chịu ủy khuất sẽ là con hay sao? Nghe lời ta, trừ khi nắm chắc bản thân có thực lực áp đảo hết thảy, bằng không thì đừng có quá mức phụ thuộc vào cái gọi là thân phận này nọ, đối với người bình thường có lẽ thân phận sẽ có tác dụng, nhưng với một vài kẻ điên, hắn sẽ bất kể hậu quả ra sao, trước mắt cứ trút giận trước đã rồi hẵng tính, như vậy thì con sẽ là người ăn thiệt thòi a.” Tử Phong đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Nạp Lan Yên Nhiên, nhẹ giọng nói.

“Quay về nói với Trần Duệ một tiếng, thông báo cho hắn, cả con và hắn sẽ cùng tiến vào mộ táng.” Tử Phong nói tiếp.

“Sư phụ đồng ý?” Nạp Lan Yên Nhiên bất ngờ.

“Không đồng ý thì phải làm sao, cũng không thể để con ru rú mãi ở trong nhà mãi chứ?! Nhưng mà chỉ lần này thôi, lần sau nếu ta không có an bài thì đừng có tự tiện hành động như hôm nay.” Tử Phong nghiêm mặt.

“Đã rõ rồi thưa sư tôn!” Nạp Lan Yên Nhiên le lưỡi một cách nhí nhảnh, trong lòng thầm nghĩ lần này nàng đã biết lỗi, nhưng lần sau nàng vẫn còn dám, sư phụ lão nhân gia hẳn là sẽ không thực sự tức giận với một tiểu đồ đệ đáng yêu như mình đâu a.

Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên tung tăng nhảy chân sáo chạy ra ngoài, đoán chừng là đi tìm Trần Duệ báo tin vui, Tử Phong không khỏi ôm trán thở dài, tốt xấu gì cũng hơn 20 tuổi rồi, đã là một đại cô nương trưởng thành vậy mà vẫn không khiến hắn bớt lo, cơ mà nghĩ lại thì hình như Diệp Ngưng Tuyết còn lớn tuổi hơn cả Nạp Lan Yên Nhiên, chẳng phải nàng đến tận bây giờ vẫn giống như tiểu hài tử đó hay sao?

----------------------------

Thêm vài ngày nữa trôi qua, mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn lại càng phát ra dị tượng mãnh liệt hơn nữa, dự đoán là thời gian mở ra cũng không còn bao lâu nữa, lúc này nhân sĩ giang hồ từ khắp tứ phương tám hướng đã tề tụ đông đủ tại nơi đây, phương viên mấy ngàn dặm xung quanh chật như nêm cối, nhìn đâu cũng thấy vó giả khí thế bàng bạc, đúng theo tiêu chuẩn Vương cấp đi đầy đất, Tôn cấp bay đầy trời, Thánh Giai cường giả cũng không ít, thậm chí cả Thiên Tôn hay Linh Đế đại lão cũng hiện thân.

“Dư gia đến rồi, nghe nói lần này Dư gia bỏ ra hết thảy vốn liếng, điều động toàn bộ cường giả đỉnh tiêm trong gia tộc, Thánh Giả và Thánh Hoàng mấy chục người, Thánh Tôn cường giả cũng có mấy cái, đội hình này thật hùng hậu a.”

“Như vậy tính toán cái rắm, so với Dư gia, Nhan gia mới gọi là đội ngũ cường đại, gần ba mươi người không có một ai tu vi thấp hơn Thánh Hoàng, Thánh Quân đỉnh phong cũng có mấy vị, nghe nói còn có người đã nửa bước đặt chân vào cảnh giới Thiên Tôn, thực lực cực kỳ cường hãn.”

“Hai tên cô lậu quả văn, nửa bước Thiên Tôn thì lợi hại lắm à? Nhìn Minh Thần Tông đi, không nói Thánh Giai cường giả có bao nhiêu người, nhưng mà thấy lão giả tiên phong đạo cốt đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần kia không, Lục Bộ Thiên Tôn hàng thật giá thật đấy, một bàn tay cũng có thể đem cả hai gia tộc kia chụp chết, đó mới thực sự là cường giả!”

“Thôi đi, đừng tưởng ta không biết, lão tử phục ở đây đã hơn mười ngày rồi, Lục Bộ Thiên Tôn thì làm sao, ta đếm ra phải có đến 6 vị Linh Đế siêu cấp đại lão xuất hiện rồi a, không thấy mấy tên Thiên Tôn mà ngươi hết lòng sùng bái đều đang co rúc vào một cái chỗ xó xỉnh nào, đến cả thở mạnh cũng không dám à? Đúng là đầu to óc bằng trái nho, vô dụng!”

“Mẹ nó ngươi là người nào, dám mở mồm nhục mạ lão tử, có gan thì bước ra đây!!”

“Đứng ra thì đứng ra, một tên Tôn cấp tứ phẩm mà thôi, gia gia của ngươi nếu sợ liền đem tên của mình viết ngược lại!!”

Sau đó thì hai vị mãnh nhân này trực tiếp lao vào đánh nhau, một bộ ta sống ngươi chết vô cùng liều mạng, thu hút ánh mắt của một đám quần chúng ăn dưa, thậm chí còn có người bình luận, có người trực tiếp mở sạp cá cược, xem thử ai là người thắng, thắng như thế nào, bao nhiêu chiêu thì thủ thắng, phương thức vô cùng chuyên nghiệp giống như ở đây đang đánh lôi đài.

Tràng cảnh như vậy diễn ra thường xuyên, ban đầu còn có người xuất hiện can ngăn, về sau đến cả những người đó cũng lười chẳng muốn quản, dù sao thì hôm nay ngăn được một đám, ngày mai liền có thêm ba trận xích mích nữa, ai rảnh rỗi quản nhiều đến như vậy được.

Càng ngày càng có nhiều thế lực hơn xuất hiện tại đây, mỗi lần đều đưa tới một cơn sóng ngầm mãnh liệt ở trong đám đông, nhị lưu thế lực, nhất lưu thế lực, siêu nhất lưu thậm chí cả đỉnh cấp thế lực cũng muốn chen chân vào phân một chén canh.

Những thế lực này ngày thường không có gì nổi bật, nhưng vì tranh đoạt truyền thừa của cường giả Chí Tôn, tất cả đều liều mạng mang hết cả vốn gốc ra, nhiều thế lực khi xuất hiện, đội hình kinh khủng vượt quá hiểu biết thông thường của người khác khiến ai nấy đều không khỏi kinh hô.

Lại càng thêm hỗn loạn hơn nữa đó là trong số các thế lực tề tựu lại đây, có không ít thế lực vốn là kẻ thù của nhau, trực tiếp động thù thì rất ít, nhưng lời qua tiếng lại chửi nhau giống như mấy bà bán thịt ngoài chợ thì thường xuyên xuất hiện, hiện trường nháo nhào ồn ào đến đinh tai nhức óc.

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo thải hồng rẽ mây hạ xuống, tựa như một chiếc cầu đến từ trên thương khung hướng xuống nhân gian, từ bên trên đạo thải hồng là xấp xỉ mấy ngàn người y phục khác nhau, tựa như là mười mấy cỗ thế lực cùng chung nhau mà đến, đáng nói chính là một đám người cầm đầu, thân mặc hoàng y lộng lẫy, khí thế bàng bạc thâm sâu như biển cả, trên mặt ai nấy đều mang theo biểu tình kiêu ngạo.

Rất nhanh liền có tiếng kinh hô vang lên

“Trời ạ, là Thái Diễn Thánh Địa!!”

“Thái Diễn Thánh Địa đến rồi!!”

“Đâu chỉ là mỗi Thái Diễn Thánh Địa, nhìn kìa, bọn họ còn dẫn theo rất nhiều người!”

“Để ta nhìn một chút, Đạo Cung, Cổ Huyền Môn, Lục gia, Hứa gia,.....!Ôi mẹ ơi, 15 đỉnh cấp thế lực a!!”

“Những thế lực kia đều là thế lực dưới trướng của Thái Diễn Thánh Địa, lần này bọn họ thực sự rất nghiêm túc a, chậc chậc, bảy vị Đế Quân, mười sáu vị Tôn Giả, đội hình này ai dám tranh phong?” Một lão giả hai mắt đục ngầu ngẩng lên trời nhìn, tay vuốt chòm râu bạc trên cằm.

Mười lăm cỗ thế lực, trong đó có chín cái siêu nhất lưu, sáu cái đỉnh cấp thế lực, tất cả đều lấy Thái Diễn Thánh Địa cầm đầu, cả bọn khí thế hùng hậu quét ngang tứ phương, lực áp quần chúng, đến cả những vị Linh Đế đại lão vốn đã có mặt cũng không nhịn được mà động dung.

Dẫn đầu chính là một lão giả tiên phong đạo cốt, thân khoác hoàng bào cao quý, trên mặt mang theo thần sắc hòa ái dễ gần, chỉ là hầu như ở đây không có người nào dám coi nhẹ lão đầu tử này, Bạch Hạc Đế Quân, một thân tu vi Ngũ Tọa Linh Đế cường đại đến mức kinh khủng, bất kể địa vị trên giang hồ hay ở bên trong Thái Diễn Thánh Địa đều cao đến mức người khác phải ngưỡng vọng.

Nhóm người của Thái Diễn Thánh Địa không có quá nhiều người, mấy ngàn người đều đa số thuộc về những thế lực tùy tùng kia, bản thân Thánh Địa chỉ có khoảng hơn sáu mươi người gì đó, nhưng toàn bộ sáu mươi người này đều là tinh anh trong số tinh anh, tuy rằng không có siêu phàm cường giả Thiên Tôn trở lên, nhưng tất cả đều là Thánh Quân võ giả, khí thế hùng hậu, căn cơ vững chắc, tuổi tác không quá lớn, chi đội ngũ này ở trong mộ táng nơi chỉ cho phép Thánh Giai võ giả trở xuống tiến vào chính là vô địch, có thể tùy tiện quét ngang tứ phương.

“Các ngươi, cút qua một bên, bản thiếu coi trọng vị trí này!!” Một thanh niên khoảng chừng mười tuổi gì đó, thân vận hoa phục, màu sắc có phần tương tự với những đệ tử của Thái Diễn Thánh Địa nhưng hoa văn trên trang phục có phần tinh tế hơn rất nhiều, hiển nhiên là địa vị vượt xa những đệ tử thông thường kia, lúc này đang dùng một thần sắc ngạo nghễ nhìn chằm chằm một đám nhân thủ đang tập hợp trên một dải đất bằng cách cửa vào mộ táng không xa.

Vị trí này vốn khá là lợi hại, không những vị trí ở rất gần cửa vào mộ táng, hơn nữa địa hình lại cao hơn xung quanh một chút, có thể dễ dàng quan sát hết thảy động tĩnh xung quanh, hơn nữa cảnh sắc cũng không hề tệ, cỏ xanh mơn mởn tươi tắn, vài gốc cây cổ thụ cành lá xum xuê vươn cao tỏa ra bóng mát giữa tiết trời oi bức.

Nơi này thực tế đã bị một đỉnh cấp thế lực là Tạ gia chiếm làm của riêng ngay từ những ngày đầu tiên xuất hiện dị tượng, ai nấy đều muốn một khối bảo địa này nhưng ngại đối phương có một vị Nhất Tọa Linh Đế tọa trấn nên không dám tranh cướp, chỉ có thể mặc kệ đối phương chiếm lấy.

Sở hữu Linh Đế tọa trấn chỉ là điều kiện cơ bản để có thể tự xưng là một đỉnh cấp thế lực, nhưng cái thể loại vừa đủ điều kiện này không được ai công nhận là đỉnh cấp thế lực cả.

Để có thể trở thành đỉnh cấp thế lực, truyền thừa, tích lũy, nhân mạch cùng với rất nhiều thứ khác, kèm theo việc sở hữu Linh Đế cường giả là không thể thiếu, bất kì một đỉnh cấp thế lực nào đều có nội tình vượt xa biểu hiện bên ngoài.

Tuy rằng so sánh với thế lực cấp bá chủ như Thái Diễn Thánh Địa thì những đỉnh cấp thế lực này vẫn còn kém hơn một bậc, nhưng tốt xấu gì cũng là thế lực ở cái tầng thứ cao nhất trên đại lục, mặt mũi là quan trọng nhất, vậy mà hiện tại Tạ gia đường đường là một đỉnh cấp thế lực chân chính nội tình thâm sâu lại đang bị một tên tiểu bối hỉ mũi chưa sạch hất hàm sai khiến, giọng điệu tựa như đang ra lệnh cho người hầu kẻ hạ nhà mình, trực tiếp đem mặt mũi của Tạ gia ném xuống đất sau đó dẫm lên mấy cái.

“Tiểu bối, không nên quá mức càn rỡ, chẳng lẽ gia trưởng trong nhà không dạy ngươi cách làm người hay sao?” Vị Linh Đế của Tạ gia hiển nhiên không thể chịu được chuyện này, hắn cũng bất kể đối phương là Thái Diễn Thánh Địa mà lạnh giọng nói, tuy bản thân chỉ là Nhất Tọa Linh Đế nhưng Linh Đế vẫn là Linh Đế, không phải con chó con mèo để có thể tùy ý coi nhẹ.

Hơn nữa Thái Diễn Thánh Địa tuy rằng cường đại, nhưng từ trước tới nay vẫn có tiếng là một thế lực ôn hòa, đành rằng đối phó với địch nhân sẽ không nương tay, nhưng chắc chắn sẽ không vì một chút xích mích nho nhỏ mà khởi xướng chiến tranh diệt môn này nọ, về điểm này thì vị Linh Đế của Tạ gia kia vẫn có chút nắm chắc.

“Bản thiếu gia nguyện ý nói với các ngươi nhiều một câu chính là đã nể mặt các ngươi lắm rồi.

Còn về việc trưởng bối nhà ta có biết dạy dỗ ta hay không thì không đến lượt lão ô quy ngươi quản, già đến sắp chết rồi mới chỉ là Nhất Tọa Linh Đế, ta mà là ngươi liền trực tiếp tìm khối đậu hũ đập đầu chết, không để một thân tu vi dán lên người một con chó phí phạm như vậy được.” Thiếu hiên hoa phục khoanh tay trước ngực, khinh thường nói, vẻ trào phúng hiện rõ trên mặt.

Người của Tạ gia nghe thấy vậy liền tức đến mức ngứa răng, ai nấy gương mặt đều bực đến mức đỏ chót, hô hấp nặng nề, đến chính tên Linh Đế của Tạ gia cũng không thể nhịn được, chỉ là khóe mắt lão ngó thấy Bạch Hạc Đế Quân từ nãy tới giờ vẫn thủy chung không lên tiếng, trên mặt chẳng có thần sắc gì cụ thể, chỉ là thân hình như có như không đứng lại đằng sau thiếu niên hoa phục, hiển nhiên mang theo ý bảo vệ, lão đành phải nhịn xuống xung động trong lòng, kiềm chế bản thân không trực tiếp chụp chết tên oắt con mất dạy kia.

“Oa ha ha ha ha ha!!!! Lão tử cười chết, cứ tưởng Thái Diễn Thánh Địa các ngươi công phu hàm dưỡng đến thế nào, hóa ra cũng chỉ là một đám ngụy quân tử đầu trộm đuôi cướp, ta thấy xấu hổ khi cùng là thế lực ngang hàng với các ngươi a!!” Một tiếng cười sang sảng vang vọng khắp đất trời, trong lời nói không hề che giấu vẻ trào phúng mà trực tiếp mỉa mai Thái Diễn Thánh Địa.

“Là ai to gan dám nói nhảm?!” Một tên Thiên Tôn của Cổ Huyền Môn giận dữ quát lớn, lần này đi theo Thái Diễn Thánh Địa tiến tới mộ táng, trưởng bối trong tông môn đã căn dặn hắn phải chú ý giữ gìn quan hệ với Thánh Địa, thậm chí hạ mình nịnh bợ cũng được, hiện tại cơ hội ra mặt đã đến, hắn không nhịn được mà nhảy lên làm chim đầu đàn.

Chỉ là từ trước tới nay, kết cục của chim đầu đàn không có một cái nào là tốt cả, hăn ta vừa dứt tiếng quát, không gian trước mặt hắn không một tiếng động đột nhiên phá toái tạo thành một cái trùng động nho nhỏ, từ bên trong trùng động xuất hiện hai cánh tay đen xì khô héo như khúc củi, trực tiếp nắm lấy cổ tên Thiên Tôn của Cổ Huyền Môn mà nhấc lên sau đó quất cho mấy cái bạt tai vang dội.

“Chó ngoan thì không sủa bậy, chủ nhân của ngươi còn chưa lên tiếng, đến lượt con chó như ngươi cắn càn hay sao?” Thanh âm vừa nãy một lần nữa vang lên, nhưng lần này không còn thần bí hư vô phiêu miểu như ban nãy nữa, bởi vì chân thân đã hiện ra rồi.

Trong một cái nháy mắt, quỷ khí âm trầm xuất hiện, từ bên trong màn hắc vụ kia, mấy chục thân ảnh đồng thời bước ra bên ngoài, mỗi người đều mặc y phục không giống nhau, điểm chung duy nhất đó là tất cả đều vô cùng cổ quái, người thì cởi trần trùng trục trên người chỉ có độc một cái khố, người thì gầy tong teo như thây khô, khắp người treo đầy trang sức lủng lắng, cá biệt còn có một nữ nhân hoàn toàn không có chút vải nào trên người, thân thể được phủ kín bằng hàng trăm hình xăm kỳ quái che đi bộ phận nhạy cảm, vóc người uyển chuyển như linh xà đem bạo lộ hết ra bên ngoài.

Một đám quái thai này vừa xuất hiện liền mang theo một cỗ khí tức cường đại mà âm tà, chỉ cần không phải là người mù hoặc là bị thiểu năng trí tuệ, liếc một cái liền có thể khẳng định bọn chúng không phải là dạng người tốt lành gì.

“Thôn Thiên Ma Tông!!!” Có tiếng kinh hô vang lên.

“Ngu xuẩn, đây không phải là Thôn Thiên Ma Tông, chỉ là một chi mạch của Thôn Thiên Ma Tông, có tên là Vu Thần Sơn mà thôi!” ngay lập tức có người lên tiếng phản bác.

“Vu Thần Sơn thì làm sao, đó cũng chính là Thôn Thiên Ma Tông a, chẳng có gì khác biệt cả.”

Tam Thánh Nhị Viện Nhất Hung Chí Tôn Điện, Thôn Thiên Ma Tông chính là nằm trong Tam Thánh, địa vị và thực lực nằm ngang hàng với Thái Diễn Thánh Địa, tự thân được mệnh danh là Thánh Địa của tà tu khắp thiên hạ.

Thôn Thiên Ma Tông chỉ là một cái danh tự, thực chất bọn chúng là một liên minh của rất nhiều tông môn tà đạo, thậm chí cả ma đạo tông môn cũng gia nhập cái liên minh khổng lồ này.

Nói là Thôn Thiên Ma Tông, trên thực tế người ở bên trong cũng vô cùng hỗn tạp, không phải tất cả đều là ác nhân ma đạo người người căm ghét, cũng có một số thành phần tà tu, tuy không hẳn là người xấu nhưng phương pháp tu luyện của biểu hiện bên ngoài quá mức không hợp lẽ thường, hay bị hiểu nhầm thành ma tu.

Vu Thần Sơn chính là thuộc vế sau, gọi bọn họ là một tông môn thì chẳng thà nói đây là một tôn giáo tín ngưỡng thì đúng hơn.

Vu Thần Sơn không phải võ giả thông thường, bọn họ tu luyện với một phương thức riêng, thiện dùng các loại vu thuật bí pháp thiên biến vạn hóa, quỷ dị khó lường làm chủ, thập phần khó chơi, không ai nguyện ý đánh một trận với cường giả của Vu Thần Sơn cả.

Bản thân Vu Thần Sơn ở trong Thôn Thiên Ma Tông cũng là một chi mạch nội tình cực sâu, có tiếng nói nhất định trong nội bộ Ma Tông, thậm chí nghe nói đến một phần tư số nguyên lão ở tầng thứ cao nhất của Thôn Thiên Ma Tông, nơi mọi quyết sách chung của toàn bộ Ma Tông được đưa ra toàn bộ đều từ Vu Thần Sơn mà ra.

Bất kể như thế nào, Vu Thần Sơn xác thực là có tư cách để nhổ nước bọt Thái Diễn Thánh Địa, hơn nữa hành vi vừa rồi của thiếu nien hoa phục mọi người đều nhìn vào mắt, trong lòng hiển nhiên có bất mãn, giờ có người đứng ra gây rối, hiển nhiên ai nấy đều hả lòng hả dạ, mang theo tâm tình tọa sơn quan hổ đấu mà xem kịch vui.

Bạch Hạc Đế Quân lúc này mới hừ lạnh một tiếng, không thấy lão có động tác gì, chỉ thấy không gian trùng động cùng với hai cánh tay đang không ngừng bạt tai tên Thiên Tôn kia bị chấn cho nát bấy, hóa thành vụ khí bốc hơi vào trong không gian.

“Thì ra người đến chính là chư vị bằng hữu của Vu Thần Sơn, thật sự là thất lễ, không biết hai vị Tổ Vu của các vị có còn khỏe hay không?” Bạch Hạc Đế Quân không nhanh không chậm nói, thân hình vô tình cố ý đứng chắn trước mặt thiếu niên hoa phục, đem thiếu niên đẩy ra sau lưng.

Vu Thần Sơn không dùng ngoại hiệu Tôn Giả, Đế Quân hay Chí Tôn để chỉ các cảnh giới tương ứng, Tư Tế chính là Thiên Tôn cường giả, còn Đại Tư Tế tương đương với Linh Đế thông thường, Tổ Vu thì đương nhiên ứng với Chí Tôn Bán Thần Cảnh.

“Tổ Vu đại nhân nhà ta có khỏe hay không không đến lượt tên râu dài như ngươi quan tâm, tự lo cho cái thân già của mình đi.” Trả lời là một trung niên nam tử ăn mặc kỳ quái, người khoác một bộ y phục rộng thùng thình nhìn như cái bao tải, khuôn mặt đen thui được xăm lên một lớp mực màu trắng, đem cả cái mặt tạo thành hình dáng cái đầu lâu, hai tròng mắt hõm sâu vào bên trong trông vô cùng quỷ dị.

Tu vi người này cũng không hề yếu, tuy không tận lực phóng thích khí thế nhưng chỉ cần có thực lực tương đối, đều có thể nhìn ra được hắn ta chính là một vị Ngũ Tọa Linh Đế ngang hàng với Bạch Hạc Đế Quân.

Nhân thủ của Vu Thần Sơn chỉ vỏn vẹn hơn bốn mươi người, trong đó có một vị Ngũ Tọa Linh Đế, bốn vị Thiên Tôn cường giả, còn lại đều là Thánh Quân võ giả, so với Thái Diễn Thánh Địa cũng không kém là bao.

Thực tế thì lấy nhân lực mà tính toán, phe của Thái Diễn Thánh Địa vượt trội hơn Vu Thần Sơn rất nhiều, không tính những người có tầng thứ thấp hơn, chỉ riêng Linh Đế đã có đến bảy vị bao gồm cả Bạch Hạc Đế Quân, hoàn toàn áp đảo Vu Thần Sơn chỉ có duy nhất một Đại Tư Tế cấp Ngũ Tọa Linh Đế.

Nhưng mà phe Thái Diễn Thánh Địa cũng không dám tùy tiện động thủ, thứ nhất đó là mặc dù chiến lực cao tầng có số lượng nhiều hơn, nhưng đạt tới tầng thứ Linh Đế, dù chỉ chênh lệch một giai vị liền cách biệt lớn như lên trời, ngoại trừ Bạch Hạc Đế Quân ra thì sáu vị Linh Đế còn lại đại đa số chỉ là Tam Tọa Linh Đế, căn bản không phải là đối thủ của vị Đại Tư Tế kia.

Hơn nữa Vu Thần Sơn thủ đoạn quỷ dị, vu thuật bí pháp vô cùng kinh khủng, hoàn toàn có thể lấy yếu thắng mạnh, nếu thực sự động thủ thì còn chưa biết ai nghiền ép ai.

Vả lại hai phe cũng không muốn bốc lên chiến hỏa, bởi vì một khi làm vậy chính là ngươi sống ta chết, Thái Diễn Thánh Địa cùng với Thôn Thiên Ma Tông sẽ phát động chiến tranh toàn lực, chuyện này chắc chắn sẽ kinh động đến Chí Tôn Kim Điện, trăm phần trăm sẽ dẫn đến trấn áp.

Vậy nên mặc dù Thái Diễn Thánh Địa và Thôn Thiên Ma Tông nhìn nhau không vừa mắt, nhưng chỉ có thể âm thầm đánh nhau ở trong bóng tối, ngoài mặt chửi rủa nhổ nước bọt vài câu là đủ, tuyệt đối sẽ không trực tiếp giao chiến thẳng mặt trước bàn dân thiên hạ, trừ khi là bị tình thế ép buộc.

“Thật là náo nhiệt a, không ngờ ta cũng có ngày này, tận mắt trông thấy tư thái của Thái Diễn Thánh Địa cùng với Thôn Thiên Ma Tông, chuyến đi này không có uổng phí, chỉ riêng chuyện này đem về cũng có thể khoác lác với đám bạn già ở nhà một phen a.” Có người cảm thán nói.

“Ta đồng ý với vị đạo hữu này, tình cảnh như vầy trăm năm khó gặp a, nếu hiện tại xuất hiện nốt Thần Kiếm Sơn Trang thì tuyệt, tam đại Thánh Địa tề tự đông đủ.” Một người khác kích động nói.

“Vị đạo hữu này có thể yên tâm là chuyện đó sẽ không xảy ra đâu!” bỗng nhiên có một võ giả khác bĩu môi dội nước lạnh nói.

“Vì sao lại nói thế?” Người xung quanh khó hiểu.

“Cái ngôi mộ này thuộc về ai? Ngọc Kiếm Chí Tôn trong truyền thuyết a.

Ngọc Kiếm Chí Tôn lợi hại nhất là cái gì? Đương nhiên chính là kiếm chi đại đạo, chúng ta mò đến đây chẳng phải đều nhắm tới truyền thừa kiếm đạo của Ngọc Kiếm Chí Tôn hay sao.” người kia hỏi ngược lại.

Quần chúng xung quanh đều gật đầu, người này nói không sai, nhưng mà như vậy thì liên quan gì đến việc Thần Kiếm Sơn Trang sẽ không thể nào hiện thân?

“Các ngươi chính là không đủ lí giải Thần Kiếm Sơn Trang a.

Bọn hắn đúng là si mê kiếm đạo không giả, nhưng mà tên nào cũng thuộc dạng đầu gỗ thần kinh không bình thường, bọn hắn coi trọng kiếm đạo của chính bản thân mình còn hơn tất cả, ngươi nói kiếm đạo của Ngọc Kiếm Chí Tôn có lợi hại không? Có thì có, nhưng ta dám cá là mười người ở Thần Kiếm Sơn Trang thì có đến mười một người nghĩ rằng kiếm đạo của bản thân chưa chắc đã không bằng Ngọc Kiếm Chí Tôn, kiếm đạo chính là tiến thẳng không lùi, việc quái gì phải nhận lấy truyền thừa kiếm đạo của người khác?”

“Ta có thể xác nhận chuyện này a, vị đạo hữu này nói có phần hơi khoa trương, nhưng cũng không sai sự thật là mấy, người của Thần Kiếm Sơn Trang chắc hẳn đều sẽ không coi trọng truyền thừa của ngôi mộ này đâu.”

Một số người nghe vậy cũng cảm thấy có lí, chỉ là trong lòng không nhịn được mà cảm thấy tiếc nuối, Thần Kiếm Sơn Trang mà xuất hiện tại đây thì tốt biết mấy, tràng cảnh tam đại Thánh Địa cùng hiện thân sẽ đặc sắc biết bao.

Đúng lúc này, một tiếng đại đạo phạn âm đột nhiên cất lên vang vọng khắp đất trời đưa tới sự chú ý của tất cả mọi người, chỉ thấy cánh cổng dẫn vào mộ táng kia từ một cái hình ảnh lập thể trên không trung đột nhiên phát sáng, vô số phù văn hoa lệ vươn ra bên ngoài giống như rễ cây đang không ngừng lan tỏa, toàn bộ cánh cổng tựa như hóa thành thực chất, dần dần hiện thân ra trước con mắt phàm nhân, một luồng khí tức cổ lão tang thương nhưng lại sắc bén đến mức cực điểm phóng ra tứ phương tám hướng, một số võ giả tu vi yếu chỉ cảm thấy hai mắt giống như đang bị một luồng kiếm khí vô song chém tới, đau nhức đến mức không dám nhìn thẳng vào cánh cổng đang dần thực thể hóa kia.

“Mộ táng bắt đầu mở ra rồi!!” Không biết ai là người đầu tiên hô lên câu này, chỉ biết rằng ngay sau đó, khí thế của tất cả mọi người trở nên sôi sục như dung nham nóng chảy, ai nấy đều hai mắt lóe lên tinh quang, âm thầm vận chuyển linh lực toàn thân, chỉ đợi mộ táng mở ra liền liều mạng chen vào sớm nhất có thể.

Dị tượng xuất hiện cũng thu hút sự chú ý của Thái Diễn Thánh Địa và Vu Thần Sơn, nhưng so với đám tán tu nhoi nhoi như mấy con gà chọi kia, biểu hiện của đám người bình thản hơn rất nhiều, những đại lão cấp bậc Thiên Tôn hay Linh Đế đều phi thường chấn định, dù sao bản thân cũng không thể tiến vào, kích động thì có thể làm được gì.

Chỉ có những tiểu bối Thánh Giai được mang tới là khó kìm nén được tâm tình của mình, mặt ngoài tỏ ra ổn định nhưng trong lòng mỗi người đều xuất hiện một đoàn khí nóng, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong đối với mộ táng.

Một thân ảnh bạch y lơ lửng trên không trung, rõ ràng ở ngay phía trên đầu tất cả mọi người nhưng hắn lại giống như một bóng ma mờ nhạt, cả người như hòa làm một với phiến thiên địa xung quanh, không một ai có thể phát hiện ra tung tích của hắn.

Lúc này bạch y nhân liếc mắt nhìn dị tượng đản sinh, khóe miệng hơi cong lên một chút, khẽ lẩm bẩm

“Đến giờ rồi!”

-------------------------

Đa tạ đạo hữu Duy Anh đã donate ủng hộ ta mười lon RedBull, xin chân thành cảm tạ.

Cầu donate lấy thêm động lực cào phím phục vụ các vị độc giả

- Ngân hàng Techcombank

Số TK 19035576569016

Chủ TK Doan Tuan Dat

- Ví Momo 0336786709

Chủ TK Doan Tuan Dat

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio