Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y Mộng Lăng cùng hắc y nhân hai cặp mắt nhìn nhau, không còn trì hoãn hơn nữa, cả hai cùng hành động, Tử Phong không ngừng đề thăng tu vi của bản thân, tình cảnh quỷ dị này bọn hắn chưa từng có thể tưởng tượng lấy chứ đừng nói là chứng kiến tận mắt, đêm dài lắm mộng, nên hành động thôi.
Y Mộng Lăng và hắc y nhân cùng một lúc di chuyển, tốc độ của một Vương cấp nào phải chuyện đùa, chỉ thấy trong một cái chớp mắt, hai thân ảnh một trắng một đen đã biến mất tại chỗ, rồi thình lính xuất hiện ở chỗ Tử Phong đang đứng cách đó mấy chục mét.
Nhưng mà khi hai người vừa tới nơi, mục tiêu trước mắt của hai người chợt biến mất, tốc độ không nhanh, nhưng vừa đủ để thoát khỏi vòng vây của hai người. Là Vương cấp cường giả, tốc độ phản ứng của hai người thì không phải bàn, trong nháy mắt đã phát hiện ra thân ảnh của Tử Phong ở phía bên trái không xa. Hai người không chút chậm trễ liền đạp chân xuống mặt đất, lấy đó làm điểm tựa mà thay đổi phương hướng.
“Ầm!!” mặt đất bị chấn vỡ thành một rãnh dài vì lực phản chấn, trong khi hai bóng người đen trắng lao đi như một mũi tên. Chỉ là….”phốc!”, một lần nữa Tử Phong lại né tránh được thế công của Y Mộng Lăng và hắc y nhân.
Đám võ giả bao vây xung quanh dần lui về sau, mở rộng vòng vây khi thấy chiến đấu bắt đầu nổ ra, dần dần bỏ mặc ba người mà lui ra tít đằng xa, đánh nhau ở cấp bậc này không phải là thứ mà bọn hắn có thể tham gia, phải để hai vị thống lĩnh có tu vi Vương cấp vây công, tên “Quỷ Tu La” này làm sao có thể là mặt hàng mà bọn hắn có thể so sánh được cơ chứ.
Tràng cảnh chiến đấu khốc liệt không hề diễn ra như trong tưởng tượng, trái lại một màn đuổi bắt lại diễn ra.
“Cái quỷ gì đây, tên khốn kiếp này tốc độ không bằng chúng ta, nhưng luôn di chuyển trước chúng ta một bước, giống như hắn có thể nhìn trước tương lai vậy!” hắc y nhân không kìm được mà kêu lên.
Y Mộng Lăng cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng mà hắn có thể làm thế nào đây, đối phương bằng một cách nào đó luôn đi trước cả hai một bước, dù có thi triển vũ kĩ cũng chưa chắc đã đánh trúng, phải biết vũ kĩ cũng có thời gian để thi triển a, trong khoảng thời gian đó tên Tu La trước mặt sẽ làm những gì thì chỉ có trời mới biết.
Tưởng chừng như cuộc đuổi bắt sẽ tiếp tục diễn ra cho đến khi một bên cạn kiệt sức lực, nhưng không. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai người Y Mộng Lăng, Tử Phong đột ngột dừng lại, hai người có thể nghe thấy một tiếng thì thào: “Song trọng Đột phá cực hạn!” vang lên, sau đó là một thanh cự kiếm xé gió chém tới hai người.
Tử Phong hắn có thể tính toán chi tiết cặn kẽ, lợi dụng việc hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế mà cách thức hoạt động của Nghịch Thiên Đan mà giống như “gian lận”, một đường hát vang lên Tướng cấp nhất phẩm. Tuy đột phá nhưng hắn không có bị sức mạnh làm váng đầu, chênh lệch giữa hắn và hai tên Vương cấp trước mặt vẫn là quá lớn, nhưng khả năng thích ứng với hoàn cảnh của hắn lúc này lại phát huy tác dụng, trong nháy mắt hắn liền nghĩ ra một chủ ý.
Thiên Ma Nhãn, kĩ năng dường như hắn chỉ sử dụng khi truy tung, nay đã được hắn thích nghi và sử dụng trong chiến đấu. Kĩ năng này vốn không có gì gọi là nghịch thiên cho lắm, nó giúp hắn có thể nhìn thấy được linh lực, nghe có vẻ khá là bình thường, chỉ dùng cho mấy việc linh tinh. Nhưng đối với Tử Phong, nó có một ý nghĩa khác, nhìn thấy linh lực tức là sao, võ giả chiến đấu sử dụng cái gì? Đương nhiên là linh lực, hắn có thể trực tiếp sử dụng linh lực, đối thủ chỉ cần vừa làm ra cử động, linh lực bộc phát ra ngoài là Tử Phong hắn có thể nhìn thấy, làm ra đối sách thích hợp ngay lập tức, linh lực phát ra ở tay? Đối thủ định công kích, cần phải phòng thủ ngay. Linh lực ở chân? Đối phương định di chuyển, cần hành động ngay……Thiên Ma Nhãn hoạt động giống như đọc được suy nghĩ của đối phương, đó là lí do tại sao Tử Phong hắn có chỉ số chỉ bằng một nửa so với hai người Y Mộng Lăng mà lại có thể sống đến tận bây giờ.
Lợi dụng tâm lí của con người, hắn cố tình trêu tức hai người, bắt bọn chúng phải đuổi theo hắn vòng vòng không ngừng nghỉ, rồi để đến lúc thời cơ chín muồi, là lúc hắn phản công! Đúng như những gì hắn đã dự liệu, khi hai người Y Mộng Lăng đã quen với việc hắn chạy trốn, ngay khi hắn đứng lại liền nhất thời không kịp làm ra phản ứng, cứ theo đà mà lao tới hắn.
-Tên: Tử Phong
Chủng tộc: Bán Thiên Ma (đã thức tỉnh)
Sát thủ level
Nhanh nhẹn: (+)
Thể lực: (+)
Lực lượng: (+)
Tinh thần: (+)
Linh lực: (+)
Song trọng Đột phá cực hạn được triển khai, chỉ số của Tử Phong trong nháy mắt tăng mạnh, so với Vương cấp nhất phẩm chỉ kém khoảng - thành, tuy không thể nào thật sự được như Vương cấp, nhưng như vậy cũng quá đủ cho một đòn đánh bất ngờ rồi. Tử Phong đột ngột dừng lại, hai tay nắm lấy Truy Hồn Huyết Kiếm, dùng hết sức vung mạnh lưỡi kiếm về phía hai thân ảnh đang lao tới.
Mắt thấy hai người giống như sắp sửa bị chém làm hai nửa, Y Mộng Lăng cùng hắc y nhân bỗng nở một nụ cười lạnh, thanh ảnh hai người chợt giống như không có trọng lượng, bay lên không trung, né được lưỡi kiếm đang vung tới.
Tử Phong ngạc nhiên, sau đó chợt nhớ ra một điều, hắn không khỏi tự chửi bản thân quá tự mãn, Vương cấp có thể lăng không phi hành!! Truy Hồn Huyết Kiếm có ưu điểm là sức nặng nay lại biến thành khuyết điểm, khiến Tử Phong không thể nào rút lại kiếm chiêu mình vừa tung ra. Tử Phong kết thúc đòn đánh theo quán tính, hắn không chút chậm trễ nào thi triển Thuấn bộ ngay lập tức, nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy sau lưng hắn giống như bị cự thạch đập vào, cả người bay lên không trung, hắn có thể cảm nhận được toàn bộ xương trong lồng ngực hắn vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ sau một kích này.
“Rầm!!”
Thân thể Tử Phong bay lên như diều đứt dây, sau đó đập mạnh xuống khiến mặt đất nổ ra một cái hố. Cả người Tử Phong không ngừng run lên bần bật, máu tươi trào ra khóe miệng hắn không ngừng, một kích này mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, nội kình trong đó quá kinh khủng, không kém gì một kích của Y Mộng Lăng mấy ngày trước là bao. Hắn nhanh chóng lấy một viên Hồi Nguyên đan ăn vào, linh lực của đan dược nhanh chóng được hắn sử dụng để chữa trị vết thương bằng Tái sinh siêu tốc, mặc dù để nguyên thì Thị huyết sẽ có tác dụng, nhưng với đối thủ quá mạnh mẽ như thế này, Thị huyết ngược lại sẽ là trăm hại không một lợi.
“Tiểu Linh, ta sử dụng hai điểm tiến hóa huyết mạch, ngay bây giờ!!!”
“Tiêu hao hai điểm tiến hóa huyết mạch, huyết mạch của chủ nhân đang được tiến hóa!!”
Chống cây lang nha bổng trên tay xuống đất, hắc y nhân thở phào một cái, miệng cười nói: “Hú hồn, cơ mà tưởng thế nào, hóa ra cũng yếu xìu à, cũng cỡ một tên Vương cấp nhất phẩm, à không, còn yếu hơn ấy chứ.”
Y Mộng Lăng xòe quạt ra, chậm rãi nói: “Không nên khinh địch, ta đã nói nhiều lần rồi, không thấy hắn ta vừa rồi đã lừa chúng ta ra sao hả, khinh địch là con đương nhanh nhất dẫn đến thất bại, nhớ kĩ điều đó đi, Trần Đông!”
Hắc y nhân tên Trần Đông hừ lạnh một tiếng không nói gì, tay nhấc cây lang nha bổng lên, sau đó bước tới chỗ Tử Phong vừa rơi xuống. Chỉ là ngay lúc hắn vừa đến gần, một hắc ảnh nhảy vọt lên từ dưới hố, một đường huyết quang dùng tốc độ nhanh tới mức cực hạn chém thẳng xuống đầu hắn.
“Không thể nào!!” Trần Đông hô lên một tiếng nghẹn ngào, vội vàng vung cây lang nha bổng trong tay lên đỡ lấy đường huyết quang.
“Cái quái gì thế này, ta rõ ràng đã đánh hắn trọng thương rồi cơ mà!!” Trần Đông không thể tin vào mắt mình, trước mặt hắn lúc này đang là Tử Phong, máu me bê bết dính khắp người, quần áo tả tơi hoa lá như ăn mày, nhưng tuyệt nhiên không có một vết thương nào trên da thịt của hắn cả, hai tay hắn đang nắm chặt thành cự kiếm huyết sắc chém xuống. Truy Hồn Huyết Kiếm bổ xuống, sức nặng của Thiên giai Huyền khí cùng lực lượng của Tử Phong cộng dồn vào nhau cùng một lúc khiến Trần Đông trong lúc bất ngờ không thể chống đỡ nổi, đè hắn phải chống một gối xuống mặt đất mới giữ vững được cơ thể.
Y Mộng Lăng xuất hiện đột ngột trên không trung ngay bên cạnh Tử Phong, chiếc quạt mà hắn vẫn dùng để phe phẩy nay đã biến thành một chiếc thiết phiến màu trắng, nhanh như chớp chém xuống cánh tay đang cầm kiếm của Tử Phong.
Bỗng một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện bắt lấy thiết phiến sắc bén của Y Mộng Lăng giống như bắt lấy một chiếc lá, lưỡi thiết phiến sắc bén không thể để lại một vết trầy xước trên bàn tay đó. “Cái gì???!” Y Mộng Lăng kinh hô, sau đó thì một cánh tay khác xuất hiện, trực tiếp đấm văng hắn ra ngoài, lực đạo mạnh tới mức có thể nghe thấy tiếng không khí bị xé rách tạo ra một tiếng nổ nhỏ.
Trần Đông ở bên dưới chứng kiến tất cả, sắc mặt ngay lập tức biến sắc, Truy Hồn Huyết Kiếm được nhấc lên, nhưng ngay sau đó, là vô số nắm đấm hướng mặt hắn đánh tới như vũ bão. Vung lên cây lang nha bổng trên tay, hắn chật vật đỡ lấy những nắm đấm cuồng bạo đang điên cuồng đánh tới. Một đôi mắt đen kịt giăng chằng chịt những đường tơ máu đang tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ yêu dị chợt xuất hiện trong tầm mắt Trần Đông, sau đó thì………
“Bốp!! Rắc!!”
Một tiếng kêu giòn tan vang lên, Trần Đông cả người bắn ngược ra sau, quai hàm biến dạng, hiển nhiên là phần xương ở đó đã vỡ vụn, một vòi máu tươi phun ra trên đường bay của hắn.
Tiến hóa huyết mạch, đó là khi Tử Phong dần dần từ bỏ phần con người của mình, để cho hệ thống cải tạo bản thân hắn trở thành Thiên Ma, thông thường mà nói thì quá trình này khiến thần trí của hắn rất khó để tỉnh táo. Thế nhưng lúc này hắn lại không như vậy, mặc dù cảm giác khô nóng trong người khiến hắn trở nên khát máu điên cuồng khó kiềm chế lại được, nhưng thần trí hắn vẫn giữ được một chtus thanh tĩnh, hai quyền đấm bay hai Vương cấp cường giả, hắn chợt nhận ra một điều kì lạ.
Hai cánh tay của hắn vẫn nắm chặt Truy Hồn Huyết Kiếm từ đầu tới giờ, vậy hắn làm thế nào mà chặn được đòn đánh của Y Mộng Lăng, đấm văng hắn ta, rồi ở đâu ra những đường quyền đầy uy lực có thể đánh vỡ quai hàm Trần Đông? Cố gắng làm cho đầu óc thanh tỉnh, Tử Phong chợt thấy ở ngay bên cạnh đó, chỉ cách có vài mét là một ngôi nhà có cửa sổ đang được mở ra, bên trong đó là một mặt gương đồng sáng bóng đang phản chiếu hình ảnh của hắn.
Tử Phong có thể nhìn thấy bản thân mình lúc này, một con quái vật theo đúng nghĩa, y phục ở phần thân trên của hắn đang bốc cháy bởi một ngọn lửa màu trắng, cơ thể hắn bị bao phủ bởi một lớp giáp cốt giống như cánh tay trái của hắn, ở trên là những đường phù văn ngoằn ngoèo. Không chỉ cơ thể hắn, đến cả cánh tay phải của hắn cũng đã được bao phủ bởi lớp giáp cốt màu trắng đó, thảo nào hắn có thể cảm nhận được lực lượng tăng lên một cách chóng mặt. Nhưng đó không phải là tất cả, chỉ thấy từ trên vai của hắn, mọc ra bốn cánh tay không khác gì so với hai cánh tay bình thường của hắn, cũng được bọc giáp, cũng cơ bắp cuồn cuộn, cũng năm móng vuốt sắc như thép.
Khuôn mặt hắn vẫn được che dấu bởi chiếc mặt nạ, nhưng mắt của hắn, cả hai đều đã biến thành màu đen hoàn toàn, lúc này đang được bao phủ bởi những mạch máu màu đỏ phát sáng, chính là hiệu ứng của Thiên Ma Nhãn. Nhìn hình ảnh của mình trong gương, Tử Phong trợn tròn mắt, miệng thì thào: “Ta…..đã trở thành thứ gì thế này…..”
-Tên: Tử Phong
Chủng tộc: Thuần Huyết Thiên Ma (đã thức tỉnh)
Sát thủ level
Nhanh nhẹn: (+)
Thể lực: (+) (+) (+)
Lực lượng: (+) (+) (+)
Tinh thần: (+)
Linh lực: (+)
-Trạng thái: Song trọng Đột phá cực hạn, Thiên Ma Hóa Thân.