Edit: Vi Đạt packha
Beta: Hali
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, phía dưới hò hét gọi tên "Lâm Thanh Dã".
Anh luôn có năng lực gợi lên sự hứng thứ trong mọi người.
Anh mặc áo sơ mi trắng, một nửa áo tùy ý nhét vào lưng quần. Ở dưới ánh đèn hiện ra dáng vẻ anh tuấn, vai rộng eo thon. Rồi sau đó anh hơi thở gấp ngước mắt, cười như không cười, ngang bướng lưu manh, môi hơi miết lại với nhau.
Giọng anh khàn khàn, lười biếng nói: "Mọi người tốt nghiệp vui vẻ."
Ngay lập tức những tiếng thét chói tai vang lên.
Dường như có thể đoán được, chút nữa diễn đàn trường sẽ bùng nổ đến mức nào.
Bầu không khí Lâm Thanh Dã mang lại, tận đến khi người dẫn chương trình tuyên bố bế mạc bữa tiệc cũng không kết thúc.
Hứa Tri Nam quay trở về hậu trường, đến nơi để quần áo của bản thân, thầy phụ trách vỗ tay đi tới: "Lần này bữa tiệc kết thúc hoàn mỹ! Mọi người đã vất vả rồi."
Thầy đưa cho mỗi người một chai nước khoáng giải khát.
Hứa Tri Nam tiếp nhận, nói một tiếng cảm ơn.
"A Nam à, cậu chưa thay quần áo à." Bạn bè gọi cô lại.
"Tý về phòng tớ thay, tớ đi trước đây."
Hứa Tri Nam đem tất cả mọi đồ đạc cá nhân nhét vào trong túi xách, vừa muốn đi lại quay lại hỏi: "Y Y, bây giờ tớ nhìn trông được không?"
"Cậu có lúc nào khó coi sao? Cái này người ta gọi là mĩ nhân làm gì cũng đẹp. Cậu có biết bây giờ cậu đẹp mù mắt chó tớ rồi không!" Y Y trừng mắt nhìn cô, nghi hoặc hỏi, "Cậu rất kì lạ nha, chẳng lẽ có bạn trai rồi?"
Hứa Tri Nam cười cười, cùng cô nàng vẫy tay: "Tớ đi về trước đây."
Cô nghĩ đến dáng vẻ khi nãy của Lâm Thanh Dã hào quang tỏa ra bốn phía, lại không nhịn được muốn gặp anh.
Mọi người đều lục đục rời khỏi hội trường, trong phòng ngoại trừ những nhân viên công tác ngoài ra cũng không còn ai khác.
Hứa Tri Nam vặn mở chai nước khoáng uống một ngụm, nói cả buổi tối họng cô cũng có chút đau.
Từ hành lang bên cạnh đi ra ngoài.
"Anh Dã, bây giờ nhìn cậu cả người đều mang khí chất của nam thần, bái phục bái phục." Âm thanh Tần Đường truyền đến qua bức tường.
Hứa Tri Nam ngừng bước chân, khó hiểu không có đi vào.
Lâm Thanh Dã gẩy tàn thuốc lá, liếc hắn một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nói chuyện chú ý một chút."
Lúc cao trung anh đã gặp Hứa Tri Nam, so với Hứa Tri Nam gặp anh còn sớm hơn.
Cao trung anh và Tần Đường học chung một trường, đều là Thất Trung. Có một lần vào cuối tuần, bọn họ cả một đám người từ quán net đi ra, nhìn thấy Hứa Tri Nam đang xếp hàng đứng chờ trước cửa hàng trà sữa.
Tần Đường đụng đụng vai anh, nháy nháy mắt, ý bảo anh nhìn theo phương hướng: "Anh nhìn xem, cô gái kia có phải rất thuần khiết không?"
"Có hứng thú không, nếu không đi xin đối phương kết bạn Wechat?"
Lâm Thanh Dã cười, rất khinh bỉ nói: "Cậu như vậy người ta có thể coi trọng?"
"Em làm sao! Em làm sao!" Tề Duyệt huých tay anh, "Anh đừng dược nhiều cô nàng vây quanh liền coi thường em. Cái mặt này cũng không tồi có được không?"
"Không phải." Lâm Thanh Dã nhẹ nheo mắt, nhìn Hứa Tri Nam dưới ánh mặt trời, "Cô gái này rất kiêu ngạo, sẽ không cho cậu số Wechat đâu?"
"Kiêu ngạo?"
Tần Đường lại nghiêm túc đánh giá một phen, không nhìn ra trên người cô điểm kiêu ngạo, ngược lại thấy dịu dàng hiền lành, nhìn đến tâm đều ngứa ngáy, "Cô gái này rất dịu dàng."
Lâm Thanh Dã khinh bỉ nói: "Vậy cậu theo đuổi đi."
Tần Đường không tin, sau này theo đuổi mới biết, cô chính là hoa khôi của trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @chatteriehome. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Loại kiêu ngạo này không phải từ khuôn mặt là có thể nhìn ra được, đó là loại kiêu ngạo từ trong xương cốt, người từ nhỏ đã luôn ưu tú, thành tích học tập lại xuất sắc, tính tình lại tốt bụng, người như vậy xung quanh không thiếu người theo đuổi.
Cô chính là người có nguyên tắc và mục tiêu của mình, điều đó đã ăn sâu bén rễ trong tâm trí. Người hồ đồ như Tần Đường không thể nào lý giải được, xem thường là điều không khó đoán.
Sau lần đó, Tần Đường sâu sắc cảm nhận được lời Lâm Thanh Dã nói "kiêu ngạo" ấy. Tuy không biểu hiện ra bên ngoài nhưng xác thật là có chút tổn thương lòng tự trọng.
Không lâu sau đó, Lâm Thanh Dã được đặc cách vào trường đại học Bình Xuyên.
Sau một năm, Hứa Tri Nam cũng thi đỗ trường đại học Bình Xuyên.
Đương nhiên, chuyện này Tần Đường không biết, từ lúc lòng tự trọng của hắn bị Hứa Tri Nam nghiền thành mảnh vụn, sau này hắn cũng không chú ý nhiều.
Cho đến tận khi Lâm Thanh Dã một lần nữa gặp lại Hứa Tri Nam ở quán bar.
Cô không mặc áo đồng phục học sinh quy củ, chỉ mặc váy liền thân phổ thông bình thường.
Tần Đường đã bị Lâm Thanh Dã cảnh báo, nhưng cho dù vậy cũng có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của Hứa Tri Nam.
Xác thực mà nói, xung quanh cô ở đại học Bình Xuyên có rất nhiều bạn bè, dù sao cũng là ngôi trường danh giá, ít nhiều cũng có cảm giác ưu việt.
Mặc dù họ không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng những người khác có thể cảm nhận được điều đó.
Tần Đường lắc chén rượu trong tay: "Anh Dã, nhìn bên kia."
"Như thế nào."
Tần Đường: "Chính là Hứa Tri Nam đó nha, chính là hoa khôi Nhất Trung, anh không nhớ rõ sao?"
Lâm Thanh Dã uống chén rượu: "Bây giờ là hoa khôi đại học."
"... Hai người giờ biến thành bạn bè à?" Tần Đường bĩu môi, huýt sáo nói, "Anh à, có vỡ đầu em đây cũng không tin nơi này nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ anh như vậy. Anh không muốn, lại muốn quen biết cái loại kiêu ngạo kia, hỏng rồi!"
Lâm Thanh Dã dựa vào sofa, một chân gác lên bàn, cắn điếu thuốc, ánh sáng chiếu lên đồng tử, đánh giá mặt khác của Hứa Tri Nam.
Con ngươi
Thu hồi lại đôi mắt hẹp dài sắc bén, như ánh mắt nhìn chằm chằm con mồi.
Thời tiết tháng nóng bức, hành lang bên cạnh trường học đều rất nhiều chim đậu.
Tần Đường phất tay, vui tươi hớn hở ngồi xổm sát bờ tường: "Mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, hai người bên nhau bao lâu rồi? Nếu không phải khoảng thời gian trước nghe Mập Béo nói, em còn không biết anh đã tán đổ được."
Lâm Thanh Dã và Tần Đường quan hệ cũng không tính là thân thiết.
Cao trung cũng chỉ ngẫu nhiên chơi chung, nay ít nhiều cũng còn liên hệ, hôm nay gặp cũng chỉ là ngẫu nhiên đến chung vui.
Thấy anh không để ý tới, Quý Yên thay anh trả lời: "Ba năm rồi."
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
"Ba, ba năm?!" Tần Đường sửng sốt, nhẩm tính, "Vậy mẹ nó không phải sau lần đó tại quán bar liền thành đôi chứ?!"
Lâm Thanh Dã gõ cốc rượu, để lên bàn: "Không sai biệt lắm."
Hứa Tri Nam cùng mọi người trong phòng cách một bức tường, nghe rõ lời bọn họ nói.
Cả người cô đều giật mình, những suy nghĩ đặc biệt rõ ràng, điều từ miệng Tần Đường nói "Lần đó tại quán bar..." Là lần nào.
Câu lạc bổ tổ chức hoạt động, mọi người đều rủ nhau đi quán bar "Dã", kia là lần đầu tiên cô gặp Lâm Thanh Dã.
Mọi người bên ngoài đều thường xuyên nhắc đến chuyện này như chuyện cơm bữa.
Hứa Tri Nam bỗng nhiên hiểu.
Vì cái gì tại sao Lâm Thanh Dã đi tham gia show truyền hình lại không có nói với cô.
Vì cái gì anh có thể tự nhiên như vậy.
Vì cái gì cả ban nhạc của anh có thể có cô bên cạnh còn không cố kị nhắc đến nữ sinh khác.
Bởi vì Lâm Thanh Dã không coi trọng cô, cho nên bạn anh cũng không hoàn toàn tôn trọng cô.
Packha: ༼;"༎ຶ ༎ຶ༽
Thật ra cô sớm đã hiểu, cho nên cẩn thận không cho bạn bè biết quan hệ của cô và Lâm Thanh Dã, nhất quyết không cho các cậu ấy biết.
Cô vì được Lâm Thanh Dã hôn mà tâm trạng thấy vui vẻ, vì một câu vu vơ của Lâm Thanh Dã "nhớ em" mà nhộn nhạo, cũng vì một tiếng "Chị dâu" của Thập Tứ mà đỏ mặt.
Nhưng những người khác nhìn cô không khác gì một tên hề.
Hứa Tri Nam cầm bình nước khoáng run run, cắn chặt khớp hàm đến đau nhức.
Tần Đường mập mờ trêu ghẹo nói: "Ba năm, vậy khẳng định đã ngủ qua rồi đi?"
Giọng điệu này làm Quý Yên không nhịn được nhíu mày.
Vài năm không gặp, Tần Đường này thật đúng là càng ngày càng không biết điều, ngu xuẩn lại không biết nhìn sắc mặt người khác.
Lâm Thanh Dã trầm mặc, quanh thân là tràng khí lạnh, những người xung quanh nhìn phản ứng của anh cũng không dám lỗ mãng vui đùa, sợ anh nổi giận.
Bình thường Lâm Thanh Dã nhìn có vẻ tính cách lãnh đạm, tính tình không tệ, nhưng nếu anh thật sự nổi giận, không ai dám lên ngăn cản.
Tình huống gợi đến video khi cao trung lúc anh đánh người kia chính là một ví dụ.
Không chờ được câu trả lời của anh, Hứa Tri Nam từ của sau đi vào.
Mọi người im lặng.
Lâm Thanh Dã tựa vào tường, ngẩng đầu.
Đáy mắt cô bị các loại cảm xúc phẫn nộ, ủy khuất ứa nước mắt. Đi đến trước mặt Lâm Thanh Dã, mặt đối mặt với anh, sau đó đem nước khoảng trong tay tạt lên mặt anh.
Tóc đen bị ướt, từng giọt nước chảy xuống lông mi, theo xương sống mũi trôi xuống, cuối cùng tụ lại cằm thon gầy rồi rơi xuống đất.
Sắc mặt anh càng thêm nặng nề, viền môi đóng chặt, đôi mắt tối đen.
Hứa Tri Nam nhìn anh, cảm xúc bộc lộ bên ngoài lại một lần nữa thu vào, mặt không chút thay đổi nói: "Lâm Thanh Dã, anh chính là tên khốn khiếp."
~ Hết chương ~