Editor: Trương Mạn Vi
Beta: Heo
Chương này hơn k chữ Trung nên sẽ chia ra thành chương nha ^^
Hứa Tri Nam bị động tác của anh khiến tim đập rộn lên, đối diện chính là tấm thủy tinh trong suốt, chỉ cần có người đi ngang qua liếc mắt nhìn thôi là sẽ phát hiện được bọn họ, không có tâm trạng phân tích ý trong lời nói của anh.
"Gì cơ?"
Lâm Thanh Dã nhíu mày, một lát sau: "Không có gì."
Không nói nữa.
"A Nam!" Trong siêu thị vang lên tiếng gọi của Triệu Thiến: "Cậu ở đâu vậy! Mua xong hết chưa?"
"Đây!" Cô nhanh chóng đáp lại, rồi chờ không nổi nữa mà đẩy Lâm Thanh Dã ra, gấp gáp chạy tới.
Lâm Thanh Dã bị cô đẩy mà lùi về sau hai bước, lòng bàn tay vẫn còn giữ nhiệt độ của cô, anh cong môi, cầm chai nước rồi đi ra ngoài.
Hứa Tri Nam trả tiền xong liền lập tức ra ngoài cùng Triệu Thiến.
Ký túc xá cách không xa, trong tay Phạm Lịch cũng có một ly trà sữa, đi cùng hai người các cô về phòng.
Triệu Thiến như đã thân quen, cũng không biết cô ấy làm cách nào mà kết bạn với Phạm Lịch, trên đường trở về hai người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ còn một mình Hứa Tri Nam ở chính giữa như mọc gai trên lưng.
Biết rõ Lâm Thanh Dã vẫn đứng sau lưng cô, cô cũng chẳng dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể vui mừng vì buổi trưa hè này vắng tanh không có bóng người trên đường.
Quan Trì thò đầu ra khỏi xe, nhìn sang theo tầm mắt của Lâm Thanh Dã, nhướn mi: "Người đàn ông bên cạnh Bình Xuyên chi quang kia hình như là thích cô ấy."
Lâm Thanh Dã không thèm liếc mắt, hừ ra một tiếng từ lỗ mũi, vừa khinh thường vừa giễu cợt.
Quan Trì sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Dã, trêu ghẹo: "Làm gì có ai có thể so được với đội trưởng nhà chúng ta, cậu tán đổ Bình Xuyên chi quang cũng chỉ là chuyện cỏn con."
Lâm Thanh Dã vẫn chẳng thèm phản ứng như cũ, ngồi lên xe, mở nắp chai nước uống một hớp.
Quan Trì hiểu tính tình của anh, thờ ờ cười cười: "Cũng đã lâu rồi, cậu không thấy chán sao?"
Lâm Thanh Dã liếm giọt nước tràn ra khỏi khóe môi anh: "Ngoan lắm."
Sau khi chào tạm biệt Phạm Lịch trước cửa ký túc xá, Hứa Tri Nam lên tầng cùng Triệu Thiến.
Mấy ngày nay càng ngày càng nóng, đi ra ngoài đường cũng như trong lò than vậy, trên người lấm tấm mồ hôi, Triệu Thiến vừa đạp cửa phòng ngủ ra liền vội vàng bật ngay máy lạnh: "Không được, tớ phải đi tắm đây, khó chịu chết mất."
Cô cầm quần áo cùng khăn tắm lên, lại hỏi: "A Nam, cậu có tắm không?"
"Chưa đâu, lát nữa tớ còn phải ra tiệm một lúc."
Triệu Thiến nhìn cô, gương mặt cô gái vô cùng điềm đạm, không hề trang điểm cũng xinh đẹp vô ngần, nhìn chẳng giống như một người vừa mới đi trong trời nắng như thiêu đốt.
... Thì ra đây chính là sự khác nhau giữa người phàm và tiên nữ.
Triệu Thiến so sánh trong xấu hổ, cam chịu đi vào phòng tắm.
Hứa Tri Nam phân ra thành từng tập tài liệu rồi để ngay ngắn trên bàn học của từng người, còn cô giữ lại hai tập cho bản thân, trong đó có một phần để cho Lâm Thanh Dã.
A, anh Thanh Dã...
Hứa Tri Nam ngẩn người, hối hận sao không nhân lúc đó mà đưa tập tài liệu này cho anh.
Cô lại nghĩ tới câu hỏi vừa nãy của Lâm Thanh Dã, lúc ấy cô đang hoảng loạn nên không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ mới kịp phản ứng, khi đó anh hỏi "ai" hình như là nói Phạm Lịch.
Nhưng mà, anh hỏi Phạm Lịch làm gì nhỉ.
Tay Hứa Tri Nam chống cằm, nhìn quyển sách kinh phật trên giá sách trước mắt cô.
Màu vàng lấp lánh, bóng loáng.
Hơi đơ người, cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lâm Thanh Dã.
Sau khi vang lên nhạc chờ, là một giọng nữ xuất hiện: "Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận..."
Triệu Thiến đã nhanh nhẹn quấn khăn tắm bước ra: "Bà nó chứ, sao lạnh thế không biết."
Hứa Tri Nam quay đầu nhìn cô: "Cậu phải lau khô rồi hẵng vào chứ, còn mở máy lạnh nữa, coi chừng bị cảm lạnh."
Triệu Thiến hít vài hơi khí lạnh, Hứa Tri Nam đứng dậy giúp cô lấy áo choàng tắm treo bên ngoài vào, cô cho hai cánh tay, rồi cột dây hông, rồi kéo khăn tắm ở từ bên dưới.
Cuối cùng cảm thán một câu: "A, thoải mái quá."
"Đúng rồi, Thiến Thiến, hỏi cậu chuyện này."
"Sao thế?" Trên mặt Triệu Thiến ẩm ướt những giọt nước.
Hứa Tri Nam do dự một chút, nói: "Nếu như gọi điện thoại rồi nghe thấy tiếng nhạc chờ, sau đó thì đường dây bận có phải là bị tắt máy không?"
"Hình như là vậy." Hai tay Triệu Thiến nâng má nhìn cô: "Sao à, có người không nghe máy của cậu?"
Hứa Tri Nam sờ sờ tai: "Có lẽ vậy."
"Có người dám không nghe máy của tiên nữ nhà chúng ta à? Tên không có mắt nào thế?" Triệu Thiến giật mình hỏi.
Hứa Tri Nam không lên tiếng, trở về giường của mình, ngả đầu lên mặt bàn.
Triệu Thiến cũng không để ý, nói tiếp: "Cũng không chắc nữa, hoặc là đang có chuyện gì bận đó, lát nữa cậu gọi lại là được."
"Ừm."
Tận hưởng điều hòa mát lạnh trong phòng ngủ, cuối cùng Hứa Tri Nam đành lấy ô che nắng đến tiệm xăm.
Công việc của cô không chỉ là đi xăm, mà còn có người mời cô thiết kế hình, dù sao cũng là học hành chuyên nghiệp, mà thành tích học tập của cô cũng rất xuất chúng, thiết kế hình xăm của cô cũng khiến rất nhiều người thích thú.
Bây giờ đang có một đơn hàng thiết kế hình xăm toàn lưng, sau khi chỉnh sửa trau chuốt xong thì cũng đã chạng vạng tối rồi.
Trên trời không có là màu xanh trong nữa, Hứa Tri Nam đặt bút xuống, vươn vai vặn eo cho đỡ mỏi, rồi cầm điện thoại lên mở ra, gọi điện thoại cho Lâm Thanh Dã.
Nhưng ngược lại cuộc gọi này rất nhanh đã có người bắt máy.
Giọng nói của anh vẫn tràn ngập lười biếng: "Còn nghĩ em sẽ không thèm gọi điện thoại cho tôi nữa."
Hứa Tri Nam vô thức vân vê góc giấy vẽ, nói: "Vừa nãy em gọi cho anh, anh bận lắm sao?"
"Không bận."
"..."
Anh cười hừ, giọng nói trầm thấp xuyên qua điện thoại: "Tôi nổi giận, không muốn nghe, được chứ?"
Nhưng nghe giọng anh đâu có vẻ gì là tức giận, Hứa Tri Nam liếm môi dưới: "Sao anh lại giận?"
"Thế lúc trong siêu thị sao em lại chạy?"
Thì ra không phải vì Phạm Lịch, Hứa Tri Nam rũ mắt: "Bạn em gọi mà."
"Vậy nên em đẩy tôi?" Đầu dây của anh truyền đến tiếng kim loại của bật lửa rất nhỏ, giọng nói mang ý cười: "Anh bị đụng vào, đau lắm."
Hứa Tri Nam như đi guốc trong cách nói chuyện của anh rồi, lúc này anh đang trêu chọc cô, vì vậy khóe miệng cũng cong lên: "Em cũng không đẩy mạnh anh nhé."
"Còn chối."
Đề tài này của anh không giống với lẽ thường lắm khiến Hứa Tri Nam không biết nên nói cái gì, Lâm Thanh Dã lại hỏi: "Giờ em đang ở đâu?"
"Trong tiệm."
"Có khách?"
"Không, em mới thiết kế xong hình xăm, gần đây không có nhiều khách lắm, lát nữa mới đến nhà ăn ăn cơm."
Anh hỏi: "Anh đến đón em, đưa em đi ăn tối, được chứ?"
Mặc dù quan hệ của cô với Lâm Thanh Dã cũng được một khoảng thời gian khá dài, nhưng số lượng cùng nhau đi ăn tối là rất ít.
Hứa Tri Nam đồng ý, cúp máy rồi ngồi trong tiệm chờ một lát thì Lâm Thanh Dã cũng đến nơi.
Bên ngoài tiệm vang lên tiếng còi xe hai lần, chiếc xe thể thao màu đen bắt mắt của anh đang đậu ở ngoài, cũng may cửa kính xe dán một chiều, không nhìn vào trong được.
Hứa Tri Nam khóa cửa tiệm, lên xe.
"Muốn ăn gì?" Lâm Thanh Dã hỏi.
"Ăn gì cũng được." Hứa Tri Nam dừng một chút, lại nói thêm: "Đừng đến nơi đông người quá."
"Sợ bị người ta thấy vậy thì mua đồ ăn về nhà, không phải em còn định dạy kèm maoism () gì đó sao?"
() Maoism: Hán việt là mao khái (毛概- máo gài) đây là tư tưởng Mao Trạch Đông. Tư tưởng Mao Trạch Đông là kết quả của sự kết hợp lý luận cơ bản của chủ nghĩa Marx-Lenin với thực tiễn cụ thể của cách mạng Trung Quốc.
"... Đó là môn lịch sử, không phải mao khái."
Anh cười: "Cũng không khác nhau lắm."
Thật ra thành tích Lâm Thanh Dã không tồi chút nào, trước kia Hứa Tri Nam có từng nghe qua, anh được đặc cách đậu thẳng vào đại học Bình Xuyên khoa Âm nhạc, những loại nhạc cụ đều vô cùng thành thạo, kiến thức về nhạc lý cũng rất tinh thông, thành tích ở khoa chuyên đều đứng thứ nhất thứ nhì, chỉ là thành tích những môn học khác thì toàn thứ nhất từ dưới đếm lên.
"Đúng rồi." Hứa Tri Nam chợt nhớ đến gì đó, lấy tập tài liệu mới in lúc trưa từ trong túi xách: "Cái này cho anh."
Lâm Thanh Dã liếc nhìn: "Nghiêm túc thế."
"Giảng giáo của giáo sư đều ở đây, anh học hết thì có thể qua môn."
Anh thờ ơ cười: "Được, cảm ơn cô giáo Hứa."