Oropesa Seth nhu hòa sờ cằm Khải Nhạc, thâm tình đưa mắt nhìn cậu, thương tiếc mở miệng “Khải! Em biết không, ta chỉ muốn em yêu ta? Ta thật sự rất yêu em, ta cũng không biết tại sao lại yêu em nhiều như vậy, yêu đến cả trái tim đều đau đớn, ta không muốn bất kì kẻ nào tới gần em, có phải loại ý nghĩ này rất đáng sợ đúng không?!”
“Yêu?” Khải Nhạc sững sờ mà đáp.
“Đúng! Yêu, ta yêu em, em có thể cho ta một cơ hội không, có thể yêu ta không?” Oropesa Seth nhìn Khải Nhạc, trong mắt ngập tràn sự chờ mong.
Không! Tôi không yêu anh! Thật sự không thể yêu anh! Xin anh buông tha cho tôi được không? Tình yêu của anh khiến tôi chịu đựng không nổi, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn tôi cũng sẽ sụp đổ thôi.
Khải Nhạc tránh né ánh mắt Oropesa Seth, trong lòng điên cuồng hò hét, nhưng vì áp lực quá lớn nên cậu không dám nói thành tiếng. Ánh mắt trong lúc vô tình lại nhìn đến vết máu đã khô loang lổ trên mặt đất, một vết tích tựa hồ nhắc nhở cậu rằng đây chính là do cậu gây nên, cậu kinh hoảng mà nhanh chóng di chuyển ánh mắt.
Hiện tại, ngoại trừ sự chán ghét bên cạnh đó cậu cũng đã đưa ra một quyết định. Trong lúc đợi thời cơ an toàn để rời đi, cậu sẽ không làm trái ý Oropesa Seth nữa, cho dù cậu không nguyện ý, cho dù biết rằng sẽ tự làm bản thân đau khổ, cậu vẫn sẽ sắm vai một người dịu dàng ngoan ngoãn, để không bởi vì cậu mà gián tiếp tổn thương thêm một ai nữa.
Trời cao! Xin tha thứ điều cậu sắp làm!
Người đang đến bước đường cùng, sẽ lựa chọn sự lừa dối. Cậu sẽ lừa gạt Oropesa Seth! Đồng thời… Cũng sẽ lừa gạt chính mình…
Hai tay Khải Nhạc nắm chặt ga giường phía dưới, dùng hết khí lực toàn thân mới không làm cho cơ thể run rẩy, cậu ngẩng đầu yên lặng nhìn Oropesa Seth trước mắt, khóe miệng chậm rãi tạo ra một đường vòng cung duyên dáng “Được thôi, tôi sẽ yêu anh.” Mang theo nụ cười không thể tưởng tượng nổi, âm thanh Khải Nhạc tựa như thiên thần.
Dưới ánh trăng, nụ cười Khải Nhạc động lòng người, nụ cười cùng ánh mắt kia khiến cho Oropesa Seth cứ thế mà chìm đắm.
“Khải? Lời em nói là thật sao? Em nói… Em sẽ yêu ta sao?”
Hắn vẫn chưa thể tin được chớp mắt một cái mộng tưởng liền trở thành sự thật, Oropesa Seth kinh ngạc nói, trong lòng không khỏi vui mừng, khuôn mặt đang cười đầy mê hoặc của Khải Nhạc ở trước mắt không ngừng lắc lư, mê hoặc đôi mắt hắn, trái tim của hắn, thậm chí ngay cả linh hồn của hắn, tất cả đều bị nụ cười của kia cướp sạch.
Nhìn thấy ánh mắt mê mụi của Oropesa Seth, cậu khẽ gật đầu lặp lại lời nói lần nữa "Đúng vậy, tôi sẽ yêu anh.”
“Khải! Ta thật sự rất vui! Cuối cùng em cũng nguyện ý yêu ta!” Oropesa Seth không thể nhịn được nhanh chóng nhào đến ôm chầm lấy Khải Nhạc, nghe cậu nói sẽ yêu mình khiến hắn kích động không thôi, hắn ghé vào lỗ tai cậu không ngừng nói “Khải, ta yêu em! Ta yêu em…”
“Tôi… Cũng yêu anh!” Khải Nhạc mặc cho Oropesa Seth vuốt ve lưng mình.
Đây là hắn lần đầu tiên cậu lừa gạt một người, không nghĩ tới lại có hiệu lực như vậy, tay vẫn dùng sức nắm lại thành đấm, khớp xương phản phất có một chút đau.
Oropesa Seth đột nhiên khẽ giật mình, chậm rãi ngồi thẳng dậy, hai tay nắm lấy bả vai Khải Nhạc, đưa mắt nhìn cậu vui mừng nói “Khải! Có phải ta đang đang nằm mơ không? Em mới vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi.”
Khải Nhạc vẫn mỉm cười “Oropesa! Tôi yêu anh!”
“Nói lại lần nữa.”
“Tôi yêu anh!”
“Lần nữa.”
“Tôi yêu anh! Tôi… Á…”
“Khải! Ta cũng yêu em!” Hắn vội vã cúi xuống người, trong phút chốc cướp đoạt đôi môi của cậu, cuồng nhiệt mà hôn, trái tim của hắn tựa hồ đã đóng băng rất lâu rồi, từ khi nhận ra tình cảm của mình đối với cậu trái tim như đang được sưởi ấm, hôm nay lại được nghe chính cậu nói yêu hắn cuối cùng cậu cũng nguyện ý yêu hắn, cho nên hắn sẽ mãi mãi giữ chặt tình yêu này, giữ chặt Khải Nhạc của hắn.