Trong tẩm cung hoa lệ tràn ngập không khí ám mụi, trên chiếc giường có hình song hổ bằng vàng, hai thân ảnh trần trụi ôm lấy nhau, một người cương nghị, một người thanh tú, tạo thành một bức họa nhu tình, thời gian như đang dừng lại thời điểm đẹp đẽ này. Ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên thấu qua cửa sổ không chút khách phí xông vào bên trong, sau đó càng ngày càng tham lam chiếm đoạt hoàn toàn mỗi ngóc nghách trong gian phòng.
Tế bào toàn thân tựa hồ kêu gào vì đau nhức, Khải Nhạc mệt mỏi tỉnh lại, ánh sáng trong phòng khiến cho cậu không thể thích ứng ngay được nên cậu lập tức nhắm mắt lại, khẽ động đậy tay chân, phát hiện thân thể giống như không phải là của mình, tay chân dường như đã mất đi cảm giác, đặc biệt là nửa người trên và nửa người dưới giống như bị tách ra vậy.
Thử nhiều lần đều không thành công, Khải Nhạc đang buồn bực, bên cạnh bỗng vang lên một âm thanh khàn khàn khiêu gợi.
“Khải! Tỉnh rồi sao?”
Đây chính là âm thanh ân cần mỗi sáng cậu đều nghe, nhưng tại sao hôm nay tựa hồ có chút khác thường? Khải Nhạc nghi hoặc mà mở mắt ra xem xét, lồng ngực trần trụi bền chắc đập vào mắt, không cần nghi ngờ, chủ nhân lồng ngực chắc chắn là Oropesa Seth.
Không biết Oropesa Seth đã thức từ lúc nào, lúc này bàn tay to lớn của hắn ôn nhu xoa xoa khuôn mặt Khải Nhạc, đôi mắt hiện lên một tia thỏa mãn và hạnh phúc.
Khải Nhạc muốn né tránh, nhưng mà thân thể đau nhức không thể kháng nghị, cậu chỉ có thể mặc kệ nhất cử nhất động của Oropesa Seth, tối hôm qua hai người đã trải qua một đêm triền miên, tất cả những gì diễn ra giống như một bộ phim tua chậm trong đầu cậu, dạ dày lập tức xoắn lại, một cảm giác chán ghét từ từ nổi lên…
Vốn đang buồn nôn, nhưng từ trưa ngày hôm qua đã không ăn uống gì nên dạ dày dường như trống rỗng, khiến cho Khải Nhạc căn bản chẳng thể nôn ra được thứ gì, chỉ có một chút gan dịch tiến vào khoang miệng, vì cảm nhận được vị đắng chát làm cậu cau chặt lông mày.
Cậu biết rõ, tối hôm qua mặc dù không phải do chính mình tự nguyện, nhưng cũng không tính là cường bạo, đến cuối cùng chính cậu thậm chí còn có chút thẩm luân, hết lần này tới lần khác bản thân lại còn bị mê mẩn… Khiến cho cậu cảm thấy khinh thường chính mình.
“Khải, em có chỗ nào không thoải mái sao?” Nhìn sắc mặt Khải Nhạc xanh xao, Oropesa Seth lo lắng hỏi, bàn tay lớn cũng chụp lên trán của cậu.
Khóe miệng Khải Nhạc miễn cưỡng cười một cái, giọng nói trầm thấp nói "Không có… Chỉ là có chút mệt.”
“Khải! Thực xin lỗi, tối hôm qua ta hơi quá đáng, ta thật sự là nhịn không được, cho nên mới… Thực xin lỗi!” Oropesa Seth khẽ vuốt khuôn mặt có vẻ hơi buồn ngủ của Khải Nhạc, áy náy nói.
Khải Nhạc tiếp xúc đến đôi mắt thâm thúy nhu tình của Oropesa Seth, ánh mắt ma mị kia khiến cậu có cảm giác như cả linh hồn đều bị trút sạch.
Trong tích tắc, đáy lòng Khải Nhạc có một cảm giác bối rối lướt qua, từ trước đến giờ cậu chưa từng trải qua cảm giác này, cậu không biết làm sao mà nên rủ tầm mắt xuống né tránh ánh mắt Oropesa Seth.
“Khải! Sao em không nói gì? Là đang giận ta sao?” Oropesa Seth cẩn thận từng li từng tí hỏi, cẩn thận quan sát Khải Nhạc, sợ mình nói sai cái gì làm cho cậu giận.
Tối hôm qua cả thể xác lẫn tinh thần đều thỏa mãn, Oropesa Seth cảm giác tình yêu của mình đối với Khải Nhạc tựa hồ nhiều hơn một chút, muốn che chở cho cậu nhiều hơn, tâm tình của hắn tràn ngập giông tố, thần kinh tràn ngập ý nghĩ – yêu thương giống như sắp tuôn ra khỏi lồng ngực.
“Hả?” Vì trong lòng có chút phân tâm, Khải Nhạc nhất thời không nghe được lời Oropesa Seth.
Phát giác được Khải Nhạc không để ý những lời hắn hỏi, trong nội tâm Oropesa Seth càng thêm lo lắng, hắn một tay kéo Khải Nhạc vào trong ngực, yêu thương mà ôm lấy, đầu ghé vào tai cậu dồn dập nói “Khải! Em không đổi ý mà đúng không? Em nói yêu ta là thật đúng không? Trong lòng ta không biết vì sao lại có một cảm giác rất sợ, mặc dù hiện tại ta đang ôm em trong lồng ngực nhưng loại cảm giác sợ hãi kia vẫn rất mãnh liệt.”
“…”