Hiện tại Khải Nhạc đang ở hạ lưu bờ tây sông Nile, đã đến Giza, ở đây có lời đồn đại đến buổi tối sẽ xuất hiện những tiếng khóc thê lương, người Ai Cập cho rằng đó là những hồn ma đang tác oai tác oái, ban đêm không một ai dám tới gần nơi này. Cho nên hiện tại trừ cậu và Ô Nạp Tư ra, xung quanh không có một bóng người.
Chân trời lưu lại ánh mặt trời cuối cùng một màu ửng hồng, trời chiều đã gần như ngã tối, Khải Nhạc giờ phút này đang đứng trước chân một pho tượng vô cùng lớn, nhìn quanh bốn phía là biển cát, cậu đột nhiên cảm giác nơi đây hình như có cái gì đó đã thay đổi.
Đến tột cùng là cái gì? Cậu không thể xác định được. Trong lòng của cậu cảm thấy bất an lo sợ, dáng người thon gầy của Khải Nhạc thoáng căng cứng lại, khuôn mặt anh tuấn, cùng đôi mắt sáng ngời đang xem xét pho tượng kia.
Cái chỗ này là cậu và Ô Nạp Tư dựa vào bản đồ mà tìm được, cậu thậm chí không biết được tại đây có một pho tượng lớn như thế này, toàn thân pho tượng được điêu khắc thô sơ, đã không nhìn rõ được cái mũi, cũng nhìn không ra lỗ tai, chỉ có cặp mắt cùng cặp chân mày đậm là rõ ràng nhất, hai tay giao nhau với trước ngực, một tay cầm một cái cây phía trên giống như một cái lưỡi rìu và tay còn lại cầm roi, nhìn hình dáng này, hẳn là vị vua Pharaoh trẻ tuổi.
Nhưng điều khiến cho cậu hoang mang chính là, trên bản đồ rõ ràng có hai pho tượng, một pho tượng khác nằm ở phía Tây, nhưng mà tại sao pho tượng phía Tây hiện tại chỉ còn lại một trụ đá, chẳng lẽ đã có người đến trước bọn cậu sao?
Lúc này, Ô Nạp Tư đã cắt đứt suy nghĩ của cậu.
"Khải Nhạc, chúng ta tìm đúng nơi không?" Ô Nạp Tư cầm bản đồ hỏi Khải Nhạc, y thậm chí đã mang theo công cụ đào mộ.
"Tôi nghĩ... Hẳn là đúng, pho tượng này đúng rồi, nhưng mà... hình như không có cửa vào." Khải Nhạc đứng bên cạnh nhìn bản đồ, rồi lại nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc đáp.
"Đúng vậy, thật kỳ quái." Ô Nạp Tư nhìn vào bản đồ, nghi hoặc nghiêng đầu, chỉ chốc lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hưng phấn mở miệng: "Đúng rồi, trên giấy không phải ghi là khi ánh nắng mặt trời cuối cùng biến mất ở đường chân trời, khi ánh trăng ánh sáng chói sẽ thấy được kỳ tích!"
Khải Nhạc đến bây vẫn hoài nghi tính chân thực của hai câu này, nhưng đã đến đây, sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhìn vẻ mặt chờ mong của Ô Nạp Tư, cậu nâng khóe miệng, thản nhiên nói: "Có lẽ đúng như vậy."
"Hay là chúng ta ở đây đợi một lát? Dù sao mặt trời cũng sắp lặn hẳn rồi." Ô Nạp Tư khẽ nhíu mày nhìn Khải Nhạc, cẩn thận hỏi.
Khải Nhạc khẽ gật đầu một cái, ánh mắt bất giác chuyển đến pho tượng trước mặt.
Kỳ thật pho tượng này cũng giống như những pho tượng khác ở Ai Cập mà chúng ta thường thấy, cũng không hiếm và kỳ lạ gì. Nhưng mà, pho tượng này sao lại chạm trổ thô sơ như thế, trong lịch sử Ai Cập cũng chưa từng nhắc tới, nó thuộc về văn hóa, thời đại nào?Là Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ đại sao?
Tại sao cậu lại cảm thấy pho tượng này làm cho người khác có một cảm giác tịch mịch, cô độc, nó đã sừng sững đứng ở nơi này bao lâu rồi? Mà bên cạnh tại sao không thấy pho tượng nào khác? Khải Nhạc cảm giác có một loại đau đớn không rõ nguyên nhân cứ âm ỉ trong lòng cứ.
"Khải Nhạc, mặt trời đã lặn hẳn rồi kìa." Ô Nạp Tư đầy chờ mong nói, cầm lấy công cụ trên tay.
"Ừ!" Khải Nhạc không đếm xỉa tới mà ừ một tiếng, tiến lại gần pho tượng trước mắt.
Giờ phút này, đột nhiên cậu cảm thấy hô hấp dồn dập, không thể chuyển dời ánh mắt của mình, cậu giống như đã bị một nhân tố nào đó điều khiển, duỗi hai tay ra, giống như đang mộng du đến gần pho tượng hơn.
"Khải Nhạc! Cậu đang làm gì vậy?" Phát giác có điều không bình thường Ô Nạp Tư lớn tiếng la lên đưa tay ra muốn kéo cậu lại.
Mà Khải Nhạc tựa hồ không nghe được, không dừng lại, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước.
"Khải Nhạc ──! Quay lại đây, Khải Nhạc ──!" Ô Nạp Tư chậm một bước còn chưa giữ được cậu, đột nhiên bão cát lại kéo đến mãnh liệt, cát thổi làm y mở mắt không nổi, đồng thời cũng cản trở y, không còn cách nào chống đỡ y chỉ có thể đóng chặt hai mắt nằm sấp trên mặt cát, không ngừng cầu nguyện cho Khải Nhạc mong cậu ấy sẽ không gặp chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, bão cát đã kết thúc, chỉ còn hơi gió nhẹ nhàng, Ô Nạp Tư nâng mắt lên, nhưng không thấy bóng dáng Khải Nhạc đâu, dưới tình thế cấp bách y nhanh chóng đứng dậy nhìn bốn phía, toàn bộ chỉ có sa mạc màu trắng bạc dưới ánh trăng chiếu xuống, đặc biệt âm lãnh, trước mắt ngoại trừ pho tượng còn lại chỉ có biển cát mênh mông, Khải Nhạc tựa hồ tan biến vào hư không.