“Có phải ngài rất bất ngờ tại sao tôi biết đúng không?”
Tác Baker tựa hồ lúc nào cũng có thể đoán được trong nội tâm Khải Nhạc suy nghĩ cái gì hay chuẩn bị nói cái gì.
Khải Nhạc bị nói trúng, cũng chỉ có thể sững sờ gật đầu.
“Kỳ thật chuyện này và chuyện tôi trở thành tội phạm có liên quan với nhau.”
Khải Nhạc đứng hình nhìn y, Tác Baker có vẻ nhẹ nhõm khi nói ra điều này, trong lời nói mang theo một chút vui vẻ, điềm nhiên nhìn cậu.
“Sao cơ?”
Lời của Tác Baker khiến cho Khải Nhạc càng nghe càng khó hiểu, căn bản là cậu không thể hiểu được y muốn nói gì.
“Ngài vẫn không hiểu, vậy tôi sẽ giải thích cho ngài nghe!”
Tác Baker chậm rãi đưa tay bắt lấy một ngôi sao bên cạnh y, bàn tay lơ đãng vuốt vuốt, tâm tình dường như tốt hơn.
“Kỳ thật chuyện này cũng rất đơn giản, là tôi đưa ngài tới Ai Cập cổ này, tuy nhiên ban đầu chỉ xuất phát từ mục đích cầu mưa, nhưng tôi lại không nghĩ tới Pharaoh Oropesa Seth vĩ đại của chúng tôi lại yêu ngài, thậm chí yêu đến mức điên cuồng như vậy. Vì muốn ngài vĩnh viễn ở lại đây, hắn đương nhiên sẽ diệt trừ tôi, như vậy ngài mới không biết cách để trở về được!”
“Hắn… Vì tôi? Anh…”
Khải Nhạc nghẹn lời trừng lớn mắt, ngược lại với sự nhàn nhã của Tác Baker, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
“Ha ha… Đúng vậy! Hắn phán tôi là gian tế phản quốc, mọi ngóc ngách đều phái người truy sát tôi, tôi không lo trốn không lẽ đợi bị giết sao? Ngài nói xem có đúng không?” Tác Baker khẽ cười, trêu chọc cậu.
Khải Nhạc không nghĩ tới Tác Baker gặp phải chuyện như vậy lại có phản ứng thế này, càng không tưởng tượng được Oropesa Seth vì cậu mà đem một người luôn bên cạnh trợ giúp hắn biến thành tội phạm sắp phải xử tử, đây rốt cuộc là loại tình cảm gì? Nếu như nói đây là yêu…, điều này cũng không tránh khỏi đáng sợ.
Oropesa Seth vì cậu làm ra nhiều chuyện điên cuồng như vậy, cậu thật sự không thể tưởng tượng được, nghĩ đến thôi cũng đã khiến cho cậu rùng mình.
Hiện tại trong đầu Khải Nhạc chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mau rời khỏi đây, cậu tình nguyện biến thành một con đà điểu cũng được, chỉ cần có thể ngay lúc này rời đi thôi, những chuyện xảy ra tại đây, có thể coi như tất cả chưa từng xảy ra…
“Tác Baker, van cầu anh nói cho tôi biết cách để trở về đi được không? Xin anh đó!”
Khải Nhạc vội vàng xông lên trước, nghĩ sẽ nắm được Tác Baker, nhưng lại chụp vào một khoảng không, xuyên qua cơ thể Tác Baker.
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Đây chỉ là giấc mơ, cho nên sao tôi có thể là người thật được chứ?”
Tác Baker quay người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc có chút sững sờ của Khải Nhạc.
Khải Nhạc nắm chặt hai tay, hận sự bất lực của chính mình, cậu biết mình căn bản chỉ là một con rối trong tay Tác Baker, vô lực giãy, cũng không thể biết được bước tiếp theo của y, chỉ đành bị vắt mũi dắt đi.
“Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả?” Khải Nhạc chán nản nói.
“Vấn đề này chưa tới thời điểm để ngài biết, đợi thời cơ đến, không cần tôi nói, ngài tự nhiên sẽ biết mà thôi.”
Tác Baker ôn hòa tiếp tục vuốt vuốt lấy ngôi sao trong tay.
“Tại sao lần nào anh cũng nói như thế? Ở trước mặt anh, tôi giống như một thằng khờ bị anh đùa bỡn, cho dù tôi không biết anh đang có âm mưu gì, nhưng tôi không muốn nghe những câu trả lời như vậy nữa, tôi muốn biết cách trở về! Tôi phải về!”
Khải Nhạc trở nên mất kiên nhẫn với Tác Baker, như một tên tâm thần cuồng loạn quát lên, thần sắc cuồng loạn tới cực điểm, cứ thế vị trí không gian của họ bắt đầu mơ hồ, vặn vẹo, chấn động, biến dạng…
Có lẽ là bị sự cuồng loạn của Khải Nhạc nên có chút chấn động, Tác Baker nhìn quanh bốn phía, cuối cùng thở dài nói:
“Xem ra ngài sắp tỉnh dậy rồi, cảnh trong mơ cũng không trụ lại được bao lâu nữa. Như vậy đi! Tôi và ngài cùng thực hiện một giao dịch, chỉ cần ngài có thể trong ba tháng từ Hạ Ai Cập này đến Thượng Ai Cập tìm được tôi, tôi nhất định ngay lập tức sẽ đưa ngài trở về, quyết không đổi ý. Nhưng mà, trong thời gian này, tôi không thể xuất hiện nữa, càng không thể giúp đỡ ngài, nên ba tháng này ngài hãy tự bảo trọng.”
“Được, tôi nhất định sẽ làm được!”
Mắt Khải Nhạc đã trở nên đỏ hồng, kiên định nói, không phát hiện ra thân thể của cậu đang từ từ biến mất…
Nhìn Khải Nhạc ở trước mắt chậm rãi biến mất, Tác Baker khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm, đôi môi mỏng khẽ mở nói:
“Mặc dù ngài cố gắng muốn chạy trốn và giãy dụa với vận mệnh như vậy, đáng tiếc… Đây chính là số mệnh của ngài, sao có khả năng dễ dàng muốn thay đổi liền thay đổi được? Mặc dù là điều ngu xuẩn, nhưng đối với ngài mà nói, có hi vọng còn hơn là không có hi vọng, không phải sao? Ha ha…”
Tay phải đột nhiên buông ngôi sao trong tay ra, ngôi sao lập tức vỡ ra thành hành ngàn mảnh vỡ, Tác Baker nhẹ nhàng hất tay lên, những mảnh vỡ liền biến thành bột phấn lấp lánh, y quay người biến mất trong bóng đêm.