Hôm sau, bờ tây hạ lưu Sông Nile.
Bọn họ lại đi tới cái chỗ thần bí kia, pho tượng cô độc vẫn sừng sững ở trước mắt, cậu đang chờ đợi ánh mặt trời cuối cùng biến mất trên đường chân trời, đón ánh mặt trăng, có thể lại một lần nữa kỳ tích sẽ xuất hiện.
“Khải Nhạc, cậu xác định muốn làm như thế này sao?” Ô Nạp Tư đưa mắt nhìn Khải Nhạc bên cạnh, lo lắng hỏi.
“Đúng.” Khải Nhạc kiên định gật đầu.
“Nhưng mà... cậu chỉ dựa vào lời nói của một người xa lạ mà mạo hiểm lần nữa, như thế không phải không sáng suốt sao?” Ô Nạp Tư cố gắng thuyết phục cậu, bởi vì y không muốn Khải Nhạc mạo hiểm lần nữa, lần trước bỗng dưng biến mất, mặc dù không có bất cứ thương tổn gì nhưng lại khiến cậu gặp cơn ác mộng kì lạ.
“Đúng như vậy, nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để tôi có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia!”
“Cậu nói cũng có lí, nhưng tôi sợ nếu như lần này cậu đi…, sẽ phát sinh thêm chuyện đáng sợ khác, có lẽ còn có cách khác. Chi bằng…” Ô Nạp Tư chưa từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục, y nhớ lần trước Khải Nhạc ở trước mặt y biến mất, y đã có biết bao nhiêu sợ hãi.
“Cảm ơn cậu Ô Nạp Tư, tôi biết cậu quan tâm cho tôi, nhưng tôi quyết tâm rồi.” Khải Nhạc đã cắt ngang lời Ô Nạp Tư nói…, lời cảm ơn từ sâu trong lòng.
“Cậu thật sự không nghĩ lại sao? Hiện tại vẫn còn kịp.” Đây là lần đầu Khải Nhạc nói ra hai chữ cám ơn, không biết tại sao, điều này lại khiến cho y càng thêm bất an.
“Tôi sẽ không đổi ý, cậu đừng khuyên tôi nữa.” Khải Nhạc lại một lần nữa kiên định nói.
“Cái kia... Tôi cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của cậu, tôi sẽ cầu nguyện cho cậu, mong thần linh sẽ phù hộ cho cậu.” Ô Nạp Tư ung dung nói, biết rõ nói nữa cũng không ngăn được cậu.
“Cảm ơn!” Khải Nhạc nhìn cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Dư âm ánh hoàng hôn màu vàng chiếu lên sa mạc, gió thổi nhẹ nhàng, tạo nên cảm giác mông lung, Khải Nhạc nghĩ đến lời nói của người thần bí kia.
‘Chiếu nhẫn này thuộc về vị vua cuối cùng đệ nhất Pharaoh của Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ Oropesa Seth. Nó là nhẫn đôi, trên tay cậu là Lluç chi nhãn, cái còn lại là Lluç chi châu, muốn tháo nó xuống, cậu nhất định phải trở về mộ thất, tìm cái nhẫn còn lại, sau đó đem nó áp lên chiếc nhẫn cậu đang đeo, chỉ có như vậy mới có thể tháo chiếc nhẫn xuống.’
‘Mỗi đêm tôi mơ thấy ác mộng là do chiếc nhẫn này sao?’ cậu thuận miệng hỏi.
‘Đúng vậy, bởi vì Lluç không tách rời nhau được, như vậy chỉ mang đến cho người đeo nó gặp vận rủi, giống như bị nguyền rủa, cho nên, chỉ có đem hai cái nhẫn về với nhau, sẽ thoát khỏi ác mộng dây dưa.’
‘Anh rốt cuộc là ai, sao lại biết những điều này?’
Khi cậu lần nữa hỏi nam nhân thần bí, hắn lại như như một cơn gió mà biến mất, điều này thật sự là thật là kì lạ, cậu trước giờ không tin chuyện ma quỷ, nhưng những chuyện đã xảy ra, tựa hồ làm cậu không tin cũng khó.
Từ nhỏ cậu đã si mê lịch sử Ai Cập, mặc dù quốc gia này vô cùng nhiều chuyện thần bí, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới mình sẽ đụng phải những chuyện quỷ dị thế này, nếu làm theo những lời người lạ mặt nói, cậu sự thật có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia sao?
“Khải Nhạc, mặt trời sắp lặn hẳn rồi?” Ô Nạp Tư nhìn Khải Nhạc đang ngẩng người, cảm thấy thật cô đơn, nhưng vẫn hảo tâm nhắc nhở cậu.
“À?” Đứng trước pho tượng Khải Nhạc sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Ô Nạp Tư nâng khóe miệng, lên tiếng. ” Tôi biết rồi.”
Mặt trời dần dần theo đường chân trời biến mất, thế gian tựa hồ đang nóng chảy, hình thành một ngọn lửa lớn. Một cơn gió thổi qua, những hạt cát lay động, chỉ có pho tượng không chút sứt mẻ mà đứng ở nơi đó, trang nghiêm giữa sa mạc, Khải Nhạc cảm thấy tại đây đang có cái gì đó thay đổi, nhưng không biết thay đổi ở nơi nào, vì thế, cậu cảm thấy thấy lo sợ và nghi hoặc, cậu vuốt ve chiếc nhẫn ngón giữa tay phải.
Cuối cùng, tia ánh sáng mặt trời cũng đã biến mất, mặt trăng đã lên cao.
“Ah ──!” Giống như lần trước, Khải Nhạc cảm giác dưới chân mình là một khoảng không, chỉ là lần này cảm giác của cậu vô cùng rõ ràng, cho nên trước lúc biến mất cậu có cơ hội la lên một tiếng.
“Khải Nhạc ─!” Khiếp sợ với hình ảnh Khải Nhạc trước mắt đột nhiên biến mất, y lần này tận mắt nhìn thấy quá trình Khải Nhạc tiêu biến vào hư không, y cơ hồ theo phản xạ mà nhào tới.
Ầm ầm ──!
Bầu trời đêm đột nhiên nổi lên sấm chớp, màu xám nhạt phía chân trời sáng lên làm y hoa mắt, không thể tiến lên phía trước nữa, trên bầu trời đột nhiên mây đen kéo đến, cuồng phong nổi lên cuồng cuộn cát bụi bay tứ tán, cơn bão cát giống như phẫn nộ mà gào thét quấn lấy Ô Nạp Tư, y chỉ biết nằm sấp trên mặt cát, cắn răng nhẫn nại.
Một khoảng thời gian trôi qua, bão cát đã dừng lại, Ô Nạp Tư đã bị dính đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi.
Ô Nạp Tư chậm rãi đứng dậy, còn chưa kịp phủ bụi đất trên người xuống, y cơ hồ không thể tin được cảnh tượng trước mắt, nói năng lộn xộn mà lẩm bẩm nói: “Đây là chuyện gì? Tại sao có thể như vậy? Chuyện này không thể…”
Nhất định là sai ở đâu rồi, chẳng lẽ là y hoa mắt? Pho tượng khổng lồ ở đây tại sao không thấy nữa?
Nhất định không thể, y bước một bước, lại lùi vài bước, không, không phải y hoa mắt, pho tượng thực sự đã không thấy, Khải Nhạc biến mất, pho tượng cũng biến mất không thấy bóng dáng, giống như chưa từng tồn tại.
Tại sao có thể như vậy? Còn Khải Nhạc thì sao? Có thể hay không cậu ấy đang gặp chuyện ngoài ý muốn?
Ô Nạp Tư trong lòng đang tột đỉnh sợ hãi, hắn đứng yên một chỗ, nhìn quanh bốn phía, hy vọng có thể dù là một chút cảnh tượng quen thuộc, đáng tiếc bốn phía ngoại trừ sa mạc cát rộng lớn thì không có gì khác.
“Khải Nhạc ── Khải Nhạc ──” Tiếng gọi thê lương vang lên giữa sa mạc tĩnh mịch.
“Khải Nhạc ── ”