Vào một buổi tối năm trước, hai thế lực hắc đạo lớn Đài Loan – “Ngục Thiên Minh” và “Thanh Diễm Minh” bởi vì tranh giành địa bàn mà ước hẹn ở bờ biển vắng vẻ tại Đài Trung cử hành một hội nghị. Cuối cùng, hai bên đều có ý kiến chung, lấy phạm vi Đài Trung, phân ra Bắc là “Ngục Thiên”, Nam là “Thanh Diễm”. Từ đó về sau hai bên nước giếng không phạm nước sông.
Ngay tại lúc lập ước hẹn bằng miệng, Minh chủ “Ngục Thiên Minh” Lôi Mạnh Thiên cứu sáu bé trai đang bị người buôn lậu nhập cư trái phép đến nước ngoài. Đứa bé lớn nhất là bảy tuổi, nhỏ nhất là bốn tuổi, tất cả bọn họ vừa sinh ra liền không có cha mẹ, là cô nhi, đều đến từ cùng một cô nhi viện. Vì viện trưởng cô nhi viện nhất thời tham lam, bọn họ mới bị rơi vào trong tay của người buôn lậu.
Bởi vì vợ không thể mang thai, Lôi Mạnh liền giữ lại bên người mình một đứa bé. Sau đó dùng quan hệ cá nhân giúp năm đứa bé khác tìm nhà, để cho bọn họ cũng có thể giống như những đứa nhỏ bình thường vui vẻ lớn lên. Tuy nhiên, năm đứa bé vẫn luôn nhận ông là cha nuôi vì cảm tạ ân tình của ông. Cũng chính vì vậy, sáu đứa bé mặc dù đều có nhà của mình, trong tương lai cũng đi vào các lĩnh vực khác nhau, nhưng tình anh em vẫn liên lạc chặt chẽ.
Vợ Lôi Mạnh Thiên, Thích Tương Ninh nhận thấy sáu đứa bé mỗi người đều có một tính cách, một phong thái riêng không hề giống nhau nên lấy màu sắc đặt cho mỗi người bọn họ một cái nick name ——
Đen, là âm u, là sâu xa khó hiểu, nó lộ ra một cỗ tà ác và thần bí, đây là Lôi Hạo, một người đàn ông hoàn toàn thuộc về màu đen, cho nên gọi là “Black”.
Trắng, là hồn nhiên, là chân thành tha thiết, trên thực tế nó lại lạnh lung mà cao không thể chạm, chính là Tập Diệu Doãn, một người đàn ông tràn đầy màu trắng, cho nên gọi là “White”.
Đỏ, là chói mắt, là lửa nóng, là hào quang sinh động, không có vì thứ gì có thể dao động, đó là Tề Hàn Tinh, một người đàn ông chạy song song với màu đỏ, cho nên gọi là “Red”.
Tím, là tươi đẹp, là cao quý, là một loại mê luyến thật sâu, chính là Tân Trinh, một người đàn ông được màu tím vây quanh, cho nên gọi là “Purple”.
Vàng, là dịu dàng, là thanh lịch, người ta vì nó mà không nhịn được tim đập thình thịch, đây là Đàm Diễm Văn, một người đàn ông tạo cảm giác cực kì giống màu vàng, cho nên gọi là “Yellow”.
Xanh, là lo buồn, là tình cảm sâu đậm, chính là Mạnh Vĩ Giác, một người đàn ông lún xuống ở giữa màu xanh, cho nên gọi là “Blue”.