Editor: Tiểu Song
Không nói lý lẽ như thế mà cũng là chuyện đương nhiên, cũng chỉ có Viên Chiêu Quân này có bản lãnh.
Viên tuấn cùng Viên đẹp trai cực kỳ vui mừng, nụ cười có thể cười ra cả hoa.
Vũ Văn Dục cảm thấy Viên Chiêu Quân như vậy đặc biệt thú vị, chính là yêu hình ảnh nàng lúc này, chân thật không giả dối.
Một đoàn người đi đến một thị trấn trên nghỉ ngơi, diện mạo mỗi người bọn họ cực kỳ xuất chúng, thu hút không ít ánh mắt người, thị trấn này là biên giới nước Đông Vũ, Từ thị trấn này đi mấy dặm đường nữa sẽ đến Bắc Tiêu Quốc.
Vào một quán trọ tốt nhất trong thị trấn, quán trọ đông nghẹt, tiểu nhị thấy nhiều người tướng mạo tuấn mỹ như vậy đến, nhiệt tình tiến lên nghênh đón, "Các vị khách quan, là ở trọ hay là dùng bữa ăn thế."
Bình thường những chuyện này đều là do Đường Liêm xử lý, lần này đi ra ngoài không có Đường Liêm ở đây, Quả Tĩnh hoặc Quả Khế sẽ ra mặt xử lý những chuyện này.
"Chúng ta dùng cơm và ở trọ." Quả Khế cười nói, "Chuẩn bị cho chúng tôi mấy gian phòng thượng hạng.”
Viên nói: "Ba gian, ba gian là đủ rồi." Bọn họ làm sát thủ chưa bao giờ ở quán trọ, trước kia đều là đi theo chủ nhân, bọn họ sẽ ở bên ngoài hoặc là ngồi trên cây, hơn nữa đều lnúp ở chỗ tối, bây giờ đột nhiên đối xử với bọn họ như vị khách , bọn họ cảm thấy không quen.
Viên Chiêu Quân cảm thấy Viên rất kì quái, chỉ là nhướng mày nhìn mười một người, "Hả?"
Viên tuấn cũng nói rồi, "Ba gian thôi, ba gian là đủ rồi." Viên tuấn hình dáng mi thanh mục tú, âm thanh nói chuyện cũng dễ nghe, cho dù ai nhìn thấy đều tưởng hắn là công tử nhà nào đó.
Tiếp theo liền thấy mười một người gật đầu, Viên Chiêu Quân cũng sảng khoái, cười nói: "Liền ba gian phòng hảo hạng."
"Được." Tiểu nhị có chút kỳ quái nhìn đám người kia một chút, âm thanh nói chuyện cũng không còn cao vút như trước. Nhiều người như thế ba gian phòng có thể đủ sao? Còn tưởng rằng lgặp phải đại nhân vật lớn nào, nhìn như vậy, những người này chắc chắn không có tiền rồi!
Mười một người ngồi ở hai bàn, Viên Chiêu Quân cùng những người còn lại ngồi vào một cái bàn, năm người ngồi vây lấy, lúc này tiểu nhị liền lên trước hỏi, "Các vị khách quan muốn ăn món gì." Tiểu nhị cũng không nghĩ nhưng người này sẽ ăn món thượng hạng gì, nụ cười cũng không còn tươi nữa.
Viên Chiêu Quân nhìn ra ý nghĩ của tiểu nhị, cũng không nhìn thực đơn, nói: "Đem những đồ ngon nhất lên đây, ba bàn giống nhau."
Tiểu nhị mặt kinh dị, tiếp đến là cười ha hả, cũng không đi xuống chuẩn bị thức ăn.
"Mẹ, thật đúng là thấy tiền sáng mắt." Viên Chiêu Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn Quả Khế nói: "Sư muội, đưa tiền trước."
Quả Khế thông minh, cũng biết loại người như tên tiểu nhị kìa, từ trong bọc quần áo lấy ra một thỏi vàng đặt lên bàn, "Cầm đi, nhanh đi chuẩn bị rượu thượng hạng và thức ăn."
Tiểu nhị cầm vàng, cười nở hoa, hấp ta hấp tấp đi giao tiền cho lão bản, sau đó về phòng bếp phía sau phân phó người chuẩn bị rượu thượng hạng và thức ăn.
"Có tiền có thể khiến quỷ thôi ma, đây là luật thiên cổ không thay đổi được!" Viên Chiêu Quân nhìn sắc mặt tiểu nhị, không khỏi thở dài nói.
Đám người Viên Chiêu Quân mới vừa dùng xong cơm, theo tiểu nhị lên lầu tìm phòng, nào biết, bọn họ mới vừa đứng lên, thì có một nhóm người xông vào.
Ít nhất cũng có mấy người, dáng vẻ mỗi người hung thần ác sát.
"Lão bản, ta bao hết, mau mau chuẩn bị đồ ăn." Người cầm đầu vừa dứt lời, tên thủ hạ liền ác hung hăng bắt đầu đuổi người, giống như lời bọn họ nói là thánh chỉ.
Đám người kia lão bản trước từng thấy, lần trước tới đập rất nhiều đồ, còn giết mấy người rồi rời đi, quan phủ cuối cùng cũng không thể xử lý những người này . Lão bản sợ đến nỗi đi đứng run rẩy, "Các vị đại hiệp xin thương xót, đừng nổi giận, ta sẽ cho người chuẩn bị ăn."
Thấy lão bản coi như thức thời, tên thủ lĩnh kia mặt hài lòng. Viên Chiêu Quân tò mò, nhìn về phía người thủ lĩnh kia, nhìn kỹ lại, liền nhớ ra chính là huynh muội đã đùa giỡn nàng và Qủa Tĩnh. Ngũ huynh muội này giả dạng thành nam nhân, còn có một nữ nhân đứng sau lưng nam nhân, cũng là một muội muội trong năm huynh muội.
Ngũ huynh muội bị đánh xuống hồ, ba người đã chết, người sống được chính là lão Nhị cùng Ngũ muội, hai người bọn họ ôm cây gỗ lớn mới có thể sống sót lại.
Hai huynh muội họ thật vất vả mới còn sống, rồi được người chữa trị, đi qua hơn một năm, võ lực hai huynh muội tăng cường không ít, trong mấy tháng này, bọn họ đi đến nước Đông Vũ tìm kiếm, nhất định phải tìm được kẻ thù. Bởi vì bọn họ nhớ, hai người kia nói giọng nước Đông Vũ, vì vậy bọn họ phán định Viên Chiêu Quân cùng Quả Tĩnh là người nước Đông Vũ..
Mấy tháng trước bọn họ cũng từ thị trấn này đi qua, lúc ấy còn giết những người đã gây hấn với bọn họ. Nhưng trong vòng mấy tháng, bọn họ đối với Quả Tĩnh cùng Viên Chiêu Quân vẫn không tìm ra được, đang lúc bọn hắn muốn buông tay trở về Bắc Tiêu Quốc rồi, không nghĩ ở nơi này lại gặp được Qủa Tĩnh.
Đối với hình dáng Viên Chiêu Quân bây giờ, căn bản bọn họ là không nhận ra, nhưng bộ dạng Qủa Tĩnh, có hóa thành tro bọn họ cũng nhận được.
Những khách nhân khác bị đuổi ra khỏi quán trọ, thấy đám người Vũ Văn Dục không có ý định rời đi, lão Nhị,Ngũ muội cùng đám thủ hạ vây quanh, mỗi người trong tay cầm một thanh đao, có người chạm cây đao lên mặt đất, phát ra âm thanh lớn, có người lại dùng đạo vỗ vào bàn ghế, uy hiếp, Còn không đi, muốn tìm cái chết sao?"
Lão Nhị cùng Ngũ muội vừa quay đầu thì thấy Qủa Tĩnh đập vào mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Qủa Tĩnh, trong lòng hai người tất cả đều là hận ý, Ngũ muội lớn tiếng nói: "Nhị ca, là hắn, đại ca đã bị hắn sát hại." Vẻ mặt ngũ muội kích động, giết ba huynh muội bọn họ, sao bọn họ có thể không hận được đây?
Lão Nhị nhìn mặt của Quả Tĩnh, trong đôi mắt tản ra nồng đậm sát khí, lạnh giọng hạ lệnh, "Giết cho ta.". Tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng tìm thấy được kẻ thù.
Tuy nói lão Nhị cùng Ngũ muội cũng không nhận ra Vũ Văn Dục và Viên Chiêu Quân, nhưng bọn họ lại nhận được hai người kia.
Viên Chiêu Quân không ngờ ở chỗ này lại gặp phải kẻ thù, bây giờ suy nghĩ một chút, khi đó Vũ Văn Dục đã nói đúng, bọn họ chính là tạo kẻ thù cho chính mình, thật không sai.
Những người đó không phân biệt tốt xấu, nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng vung đao lên chém giết, từng nhát một đều thể hiện hung quang, bộ dạng kia tựa như trúng độc .
Quả Tĩnh vốn muốn tiến lên giải quyết những người này, Viên Chiêu Quân không nhanh không chậm mở miệng, " đến ra tay."
Viên đến Viên chín không nói hai lời, tiến lên chém giết đối phương. Viên tuấn cùng Viên đẹp trai không được lệnh đứng yên tại chỗ, cảm thấy mấy huynh đệ cũng có thể xử lí mấy người này.
Thấy Viên tuấn cùng Viên đẹp trai đứng bất động, Viên Chiêu Quân ôn hoà nói: "Các ngươi nhàn rỗi cũng không được tán gẫu, hai người bọn họ giao cho hai ngươi.” Viên Chiêu Quân chỉ vào lão Nhị cùng Ngũ muội. dien,dan,leequyydonn
Viên tuấn cùng Viên đẹp trai diện mạo không chỉ là người xuất sắc nhất, võ công cũng là xuất sắc nhất, hai người được mệnh đi xử lí.
Lão Nhị cùng Ngũ muội khinh thường khi đối phương là loại hạ nhân, người bọn họ muốn giết là Quả Tĩnh. Nhưng võ công của hai người này không yếu, bọn họ chỉ đành phải ứng phó trước.
Tôn Hồng thấy phải sửng sốt một chút, làm tại sao lại muốn giết đồ đệ mình! Chẳng lẽ Quả Tĩnh có thù oán với những người này hay sao. Nàng nghĩ như vậy, nhỏ giọng hỏi: "Tĩnh nhi, bọn họ là kẻ thù ngươi?"
Quả Tĩnh cười gật đầu, có người thay hắn ra tay, hắn trở nên nhàn rỗi không cần động thủ.
Tôn hồng thấy rõ là kẻ thù, đối phương thực lực không yếu, Viên tuấn cùng Viên đẹp trai lại không phải đối thủ của hai người, nhìn người khác đánh nhau, trong lòng nàng cũng ngứa một chút. Xoa xoa tay, hai mắt sáng nói: "Nếu như vật, sư phụ thay ngươi giải quyết bọn họ!"
Thực lực Tôn Hồng như thế nào, ngay cả Vũ Văn Dục cũng không xác định được rõ, một người như vậy, nàng vừa ra tay, đối phương còn có thể giữ được mệnh sao?
Tôn hồng ra sân, Viên tuấn cùng Viên đẹp trai bị công lực của nàng chấn qua một bên, thấy thực lực như vậy, Viên Chiêu Quân liền suy nghĩ, thời điểm nào nàng mới có thể có lực lượng cường đại như sư phụ đây! Đông Phương Thanh cũng thiệt là, còn nói nàng là linh thần, nàng không nhìn ra giống chỗ nào, thần không phải chỉ là vung tay một cái có thể giải quyết tất cả sao?
Thật ra thì Viên Chiêu Quân thấy phải cũng trong lòng ngứa ngáy, tuy nói nàng không thể đối phó với lão Nhị cùng Ngũ muội, nhưng mà đối với mấy tiểu người hầu kia là làm được. Mắt thấy người bọn họ đã giết đối phương, chỉ còn lại vài người, tâm hoảng hốt nói: "Chậm, mấy người này để lại cho ta." Nàng chính là muốn mượn cơ hội thử mình một chút, như vậy mới có thể đề cao tu vi nha!
Viên tới Viên ngừng tay, đưa năm người giao cho Viên Chiêu Quân xử lý, tuy nói thực lực của đối phương không yếu, nhưng là cũng bị thương, cũng không có thể tổn hại đến Viên cô nương .
Mà lúc này, Tôn Hồng đã đem lão Nhị cùng Ngũ muội giải quyết, hai người bị đánh đến thoi thóp một hơi nằm trên mặt đất, hô hấp cũng trở nên không ổn.
Đang lúc này, chỉ thấy hai người lấy ra một đồ vật giống như cây dù, lão Nhị đọc nhẩm trong lòng, rồi cùng Ngũ muội bỗng biến mất.
Tôn Hồng có chút không chịu phục, cũng không thể đuổi theo lên, chỉ đành từ bỏ, thấy hai người này thật không đơn giản, thậm chí lại có pháp bảo như thế, chẳng lẽ bọn họ cũng là người luyện Huyền thuật hay sao?
Trên người Viên Chiêu Quân bỗng nhiên tản ra một loại ánh sáng thánh khiết, khiến toàn bộ mọi người ngây dại. Đám người Vũ Văn Dục cũng cảm thấy tâm tình thay đổi tốt hơn, tâm tình trở nên vui vẻ. Mà năm đối thủ này không chết, cũng chỉ là ngơ ngác nhìn Viên Chiêu Quân, bọn họ bất tri bất giác buông vũ khí trong tay xuống.
Tiếp Viên Chiêu Quân lạnh nhạt nói: "Đem võ công của bọn họ phế." Nàng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ giống như Đông Phương Thanh nói, nàng là linh thần, là linh khí Thiên Địa Vạn Vật sinh linh sở sinh, vì vậy nàng bản lĩnh tinh lọc tâm linh?
Viên tuấn cùng Viên ra tay. Thấy mấy người bị phế có võ công đều là bộ mặt hận ý, Viên Chiêu Quân đột nhiên nghĩ đến những người này nếu không có trí nhớ trước kia thì tốt hơn, sau này bọn họ có thể sống những ngày tốt, nàng cũng sẽ không còn nhiều kẻ thù hơn nữa. Nghĩ như vậy, nàng hỏi Vũ Văn Dục, "Dục, có thuốc làm cho người ta quên hết chuyện không?"
"Có." Vũ Văn Dục cười từ túi quần áo trong tay Quả Khế lấy ra, đưa cho Viên Chiêu Quân. Túi của Vũ Văn Dục giống như là túi bách bảo, bên trong giống như có rất nhiều thuốc, có lúc Viên Chiêu Quân nghĩ, kiếp trước của hắn là Mèo Máy Đôrêmon sao?
Đối với loại thuốc này, Vũ Văn Dục cũng là rất khó nghiên cứu ra được, thuốc không phải rất nhiều, hơn nữa cũng không nghiên cứu ra thuốc giải, bởi vì chuyện Viên Chiêu Quân mất trí nhớ, hắn vốn muốn đem thuốc vứt đi, cuối cùng hắn không bỏ được, lần này lúc ra cửa Đường Liêm đã mang theo cho hắn.
Xóa đi trí nhớ của bọn họ, chuyện cũng coi như giải quyết trong hạnh phúc, mấy người trở về phòng, nghỉ ngơi cả đêm.
Ngày thứ hai, thời điểm lão bản nhận sổ sách, muốn bọn họ bồi thường hết số bàn ghế hư hại. Đối với một chút bạc này Vũ Văn Dục cũng không đau lòng gì, nhưng Viên Chiêu Quân nói gì cũng không nguyện ý, cười ha hả còn nói về giá, "Lão bản, nếu không phải là chúng ta, những người đó không phải là ăn uống chùa sao!"
Viên Chiêu Quân nói không sai, nhưng lão bản lại cười nói: "Cô nương, ngài là không biết, những người kia mặc dù dữ tợn, nhưng không phải là không trả tiền ."
"Được rồi! Thôi, đưa tiền đi." Viên Chiêu Quân nói Quả Khế đưa tiền.
QuảKkhế cho tiền, đoàn người đi ra khỏi quán trọ, đều rất tò mò tại sao nàng nghe được câu nói đầu tiên thì lại không mặc cả nữa, nếu là Viên cô nương không muốn cho tiền, mười một người bọn họ có thể uy hiếp lão bản không được thu tiền.
"Tiểu thư, người sao lại không mặc cả nữa ?" Quả Khế tò mò hỏi.
"Ngươi không nghe thấy người ta gọi ta là cô nương sao? Lão bản này thật tinh mắt." Từ khi nàng ở thân thể của chính mình về đây, người cổ đại đều không gọi nàng là cô nương, đều gọi nàng là tiểu tử. Cũng bởi vì một câu cô nương của lão bản này mà khiến cho nàng vui mừng.
Mọi người nghe lý do kì quái của nàng, tất cả đều ngước lên im lặng nhìn trời.