Vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt, Đường Liêm bay người lên cản lại một chưởng này, hắn lại không có sự chuẩn bị nên bị một chưởng gây thương tích, hắn bị đánh bay trên mặt đất, tiếp một búng máu từ trong miệng khạc ra, nhìn Viên Chiêu Quân bị chưởng đánh ra xa mấy thước, hắn lo lắng hỏi: "Viên tiểu thư, ngươi không sao chứ!"
Vũ Văn Dục không ngờ Đường Liêm lại chặn chưởng này, nhìn Đường Liêm bị thương, có chút tức giận, lạnh mặt nói: "Đường Liêm, ngươi lại tự mình thay Viên Chiêu Quân tiếp chưởng. Đi hình phòng nhận tội trượng."
"Dạ, Điện hạ." Đường Liêm đứng dậy từ dưới đất, giơ tay thô lỗ lau máu ở mép miệng, sau đó xoay người đi hình phòng nhận tội.
Viên Chiêu Quân được Đường Liêm cứu giúp hù ngã, trong lòng cũng rất cảm kích, nhìn Đường Liêm bởi vì chính mình bị đánh một chưởng không nói, lại còn phải đi chịu phạt trượng, trong lòng nhất thời tức giận, trợn mắt đối với Vũ Văn Dục quát: "Vũ Văn Dục, ngươi điên rồi sao? Ngươi không thấy Đường Liêm đã bị thương sao? Ngươi tại sao còn phải đánh hắn, hắn có lỗi gì."
Vũ Văn Dục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận của Viên Chiêu Quân, càng tức giận hơn, sắc mặt lạnh như băng ngàn năm, lạnh nhạt nói: "Không có mệnh lệnh của ta mà cứu ngươi, chính là lỗi."
Viên Chiêu Quân không dám tin nhìn mặt lạnh của Vũ Văn Dục, không khỏi giận dữ hét: "ngươi nói như vậy chính là muốn đánh chết ta đúng không?" Nam nhân này thật là quá vô tình rồi, nàng nếu nói thích người đàn ông này thì chính là heo rồi.
Thấy Vũ Văn dục còn làm mặt lạnh không nói lời nào, Đường Liêm cũng muốn rời đi nhận tội, Viên Chiêu Quân bị mù quáng, cũng không quản hậu quả, lạnh giọng quát: "Đường cọc gỗ không cho phép đi nhận tội, ngươi dám đi nhận tội, ngươi sau này chính là kẻ thù của Viên Chiêu Quân ta."
Đường Liêm cũng không biết vì sao, nghe được sau này trở thành kẻ thì của Viên Chiêu rất không muốn, dưới chân như bị cái gì giữ lại không đi được, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tức giận của Viên Chiêu Quân.
Vũ Văn Dục cũng là ngẩn ra, mắt lạnh nhìn Viên Chiêu Quân.
Viên Chiêu Quân ngăn trước người Đường Liêm, lạnh lùng nói: "Mục tiêu của ngươi là ta, cũng đừng dính líu đến Đường cọc gỗ. Ta ở chỗ này, muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được." Nàng một bộ trước khi chết không hãi sợ, hiên ngang lẫm liệt cao ngạo ngẩng đầu.
Đường Liêm thấy Viên Chiêu Quân như thế, trong lòng cảm giác ấm áp, thầm nghĩ, như vậy mới phải là bằng hữu.
Không biết Vũ Văn Dục đang suy nghĩ gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Viên Chiêu Quân, lạnh nhạt nói: "Đường Liêm còn lo lắng cái gì?"
"Dạ, Điện hạ, thuộc hạ đi nhận tội ngay." Đường liêm nói xong chợt lách người, người đã ra khỏi dược phòng.
Viên Chiêu Quân thấy mình cố gắng uổng phí, hướng về phía Vũ Văn Dục rống: "Choáng nha, ngươi thật là quá khi dễ người rồi, lão nương liều mạng với ngươi." Nàng nói qua xông lên trước bắt đánh Vũ Văn Dục, hoàn toàn giống một người đàn bà chanh chua, cơ hồ quên mất mình còn có võ công, là có thể xuất chưởng.
Vũ Văn Dục khẽ vỗ tay áo, trong nháy mắt liền biến mất trước mặt của Viên Chiêu Quân, Viên Chiêu Quân chụp hụt, giận đến không được, gầm lên, "Vũ Văn Dục, ngươi có bản lãnh cũng đừng chạy, ngươi đứng lại cho lão nương, lão nương muốn cùng ngươi quyết đấu."
Vũ Văn Dục không để ý đến nàng, trở về thư phòng. Trở lại thư phòng liền nghĩ đến lời nói muốn hắn giúp của Viên Chiêu Quân, còn lời nói nàng sẽ chết, nghĩ tới những thứ này, hắn không khỏi nhăn mày lại, tiếp lạnh lùng nói: "Người đâu."
"Dạ, Điện hạ." Hai ám vệ đột nhiên xuất hiện, một mực cung kính đứng ở trước mặt Vũ Văn Dục.
"Viên Chiêu Quân trở về phủ Thừa Tướng xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Dục lãnh hỏi.bg-ssp-{height:px}
Hai ám vệ chính là hai người bảo vệ Chiêu Quân trở về phủ, một người trong đó nhanh chóng nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ là trong một quán mì nhỏ, Viên cô nương gặp được một ông lão, lão đầu rất thần, một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi."
Một người khác ám vệ nói: "Còn có sư phụ cùng hai sư muội của Viên cô nương đã rời phủ, không biết vì chuyện gì? Viên cô nương còn bị cha đua về phủ, chúng ta căn bản là không gần được thư phòng, ngoài thư phòng có nhiều cao thủ bảo vệ."
Thấy bọn họ bẩm báo xong, Vũ Văn Dục cho lui, nghĩ tới chuyện.
Viên Chiêu Quân không có nói láo, nàng thật bị cha nàng hạ độc. Bọn họ lão già thần tiên là sao? Cùng sư phụ hắn ở tiên sơn có quan hệ sao? Hay là kẻ địch? Còn có sư phụ của nàng cùng sư muội vì cái gì đột nhiên rời đi đây? Thật chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Viên Chiêu Quân thực sẽ chết sao? Bọn họ là thay nàng đi tìm thuốc giải sao?
Nhưng mà cái gì sẽ dẫn đến cái chết đây? Hơn nữa bách độc bất xâm thân đều vô dụng, đây là độc gì? Vũ Văn Dục suy nghĩ kỹ một lát, đột nhiên liền nghe được âm thanh Viên Chiêu Quân ở ngoài thư phòng vang lên, "Vũ Văn Dục ngươi đi ra cho ta, ngươi trốn ta thì còn là hảo hán gì?"
Hắn nhíu nhíu mày, nhàn nhạt phân phó, "Đưa Viên tiểu thư vào đi!"
Viên Chiêu Quân nhanh chóng vào thư phòng, một đường hùng hùng hổ hổ, "Choáng nha, thật là quá khi dễ người rồi, thật là quá không phân rõ phải trái rồi."
"Lão già kia là ai? Sư phụ cùng sư muội ngươi vì sao rời đi?" Vũ Văn Dục mở miệng liền trực tiếp hỏi ra điều khúc mắc trong lòng.
"Cái gì lão già?" Viên Chiêu Quân nói xong đột nhiên lại nghĩ đến hắn nói sư phụ sư muội rời đi? Hắn cái gì cũng biết rồi hả? Nam nhân này bảo người theo dõi ta? Nghĩ tới những thứ này Viên Chiêu Quân nhíu mày nói: "Ngươi là thái tử điện hạ, có cái gì không biết, phải dùng tới hỏi ta chăng?"
Vũ Văn Dục cũng không tức giận, chỉ là lạnh nhạt nói: "Tùy ngươi nói hay không, chuyện của ngươi cùng ta cũng không có gì quan hệ."
"Lão già kia ta cũng không biết là ai, chỉ là rất thần, tựa như thần tiên. Ngoài ra ta sư phụ sư muội tự nhiên là có chuyện rời đi, ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Viên Chiêu Quân nhìn mặt của hắn, nghe trên người hắn tản ra mùi vị, trong lòng lại bắt đầu nóng ran.
Xem ra nàng cũng không biết lão già kia là ai, còn việc nàng không nói ra chuyện sư phụ sư muội, xem ra thật là đã xảy ra chuyện, nhưng lại là chuyện gì đây? Vũ Văn Dục không phát hiện, hắn từ trước đến nay không có quan tâm qua chuyện của người khác.
Viên Chiêu Quân trong lòng cũng rất rối rắm, nghĩ tới sư phụ nói nàng chớ để cho người ngoài biết chuyện Tam Dương thần công, xem ra chuyện này không phải chuyện đùa. Quay đầu lại suy nghĩ một chút, thái tử cũng sẽ không bởi vì biết hiện thực chân tướng sẽ giúp nàng có da thịt vợ chồng, vì vậy cười nói: "Ta là gặp phải chuyện liên quan đến tính mạng, hơn nữa cần Điện hạ ngươi cứu mạng, chuyện này có tin hay không tùy ngươi."
"Phương pháp cứu người là có da thịt vợ chồng?” Thái tử nhăn lại mày, ở trong lòng suy nghĩ một chút cùng Viên Chiêu Quân thân thiết, liền toàn thân nổi da gà.
"Ta biết rõ ngươi sach sẽ sẽ không vì vậy mà giúp ta, thật ra thì điều này cũng đúng, ngươi và ta không ân không oán, tại sao vì ta hy sinh thân thanh bạch của ngươi." Viên Chiêu Quân càng nói sắc mặt càng nghiêm chỉnh, nàng giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, "Chỉ là, Vũ Văn Dục ngươi nhớ, ta Viên Chiêu Quân sẽ để cho ngươi yêu ta...ta phải chở thành người của ngươi, còn sẽ có được lòng của ngươi. Cho nên trước đây, không cho phép ngươi cùng những nữ nhân khác được, biết không?" Nàng bá đạo vả lại cuồng ngạo nói. Sau đó ở trong lòng cười bỉ ổi, sau khi lấy được, sẽ đưa cái người lúc nào cũng thanh bạch này ném cho điên cuồng.
Nghe lời của nàng..., cũng không biết là cảm thấy lời của nàng quá buồn cười, hắn thế nhưng xưa nay chưa thấy nâng lên môi, cười.