Chương
“Bên trên hay là bên dưới, có người không, cứu ta với, này…”
Nàng ta không muốn la hét như vậy nhưng nàng ta lại càng không muốn chết, vì thế chỉ có thể liều mạng hô to cầu cứu, cũng không biết người bên trên có nghe thấy tiếng cầu cứu của nàng ta hay không nữa, đợi lâu vậy rồi mà chẳng có ai xuống cứu nàng ta, lại càng không có kẻ nào từ bên dưới đi lên.
Khói đen không ngừng khuếch tán với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Hoa Khởi La vô cùng lo lắng.
“Có người không, mau cứu ta, ta sắp bị ăn mòn thành cặn bã rồi, Cố tỷ tỷ… Bạch tỷ tỷ…”
Nàng ta hét lớn như vậy, Cố tỷ tỷ và Bạch tỷ tỷ không thể nào không nghe thấy, các nàng ở bên trên gặp phải chuyện gì nguy hiểm rồi sao?
Nghĩ đến đây, Hoa Khởi La lại không lo cho an toàn của mình nữa, cố gắng nghĩ đủ mọi cách leo lên xem thử.
Nàng ta khẽ cắn môi, muốn dùng thuật khinh công linh hoạt nhanh nhẹn xuyên qua những xích sắt chằng chịt này, sau khi thử mấy lần thì buồn bực giậm chân: “Tức chết ta rồi, gần đây ăn nhiều béo lên quá, ngang dọc gì cũng không lọt, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”
Nàng ta buồn bực vò đầu, hô to với tâm trạng sụp đổ: “Chỉ cần người nào có thể mang ta đi lên, hoặc là xuống dưới, ta sẽ gả cho người đó”.
“Tiểu nha đầu, dù là ai, ngươi cũng gả sao?”
“Gả gả gả, cho dù gả cho heo, gả cho chó, ta cũng đồng ý”.
Hoa Khởi La lộ vẻ vui mừng, lập tức thấy một bóng người xuyên qua khe hở của xích sắt chằng chịt mà bay đến như làn gió mát.
Khe hở rất nhỏ, đan xen phức tạp nhưng người đến lại không chút tổn thương, luôn có thể tránh né hoàn mỹ, đi đến trước mặt nàng ta.
Vẻ mặt vui mừng của Hoa Khởi La dần dần siết lại, mếu máo nói: “Hả… là một ông già, còn là một ông già gần sáu mươi tuổi”.
Thất trưởng lão với mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, còn để chòm râu trắng như tuyết, nhưng ánh mắt sáng ngời có hồn, cơ thể cường tráng, nhìn thế nào cũng không giống một ông già.
“Tiểu nha đầu, đừng nhìn ta tóc bạc, thực tế tuổi tác của ta nhỏ hơn ngươi tưởng tượng nhiều”.
“Thôi đi, có quỷ mới tin, muốn làm ông nội của ta, ta còn chê già ấy”.
“Tiểu nha đầu bề ngoài rất đẹp, chỉ là miệng lưỡi sắc bén, nói lời không xuôi tai chút nào”.
Trông thấy Thất trưởng lão sắp rời đi, Hoa Khởi La lập tức đi lên, ôm chặt đùi ông ta, ấm ức nói: “Ngươi đừng bỏ lại ta một mình ở nơi này, ta sẽ mất mạng”.
“Không phải ngươi nói ta muốn làm gia gia ngươi, ngươi còn chê già sao?”
“Gia gia… không… phu quân, sau này ngươi chính là phu quân của ta…”
“Bịch…”
Thất trưởng lão bị dọa sợ suýt rớt xuống, nếu không có Hoa Khởi La ôm chặt đùi mình, chỉ sợ ông ta sớm đã mất mạng ở nơi này rồi.
Ông ta hất hất, lại không thể nào hất Hoa Khởi La ra.
“Tiểu nha đầu, tuổi tác chúng ta chênh lệch quá lớn, ngươi gọi ta là phu quân, chẳng phải muốn dọa chết ta sao?”
Hoa Khởi La cười ngọt ngào: “Tướng công”.