Chương
Tiểu Cửu Nhi vẫn còn thấy khiếp hãi, liên tục chậc lưỡi.
“Chủ nhân, phía trước không thể đi được đâu, nguy hiểm lắm”.
“Có hỏa trận, hỏa đao, hỏa vân, có cả độc trận, kiến độc, rết độc, vân vân, hay nên nói cách khác, cứ mười mấy mét lại có một đại trận, đại trận lợi hại lắm, Tiểu Cửu Nhi suýt nữa bỏ mạng ở đó rồi”.
Cố Thanh Hy thuật lại những lời Tiểu Cửu Nhi nói cho họ nghe.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên có vẻ nghiêm trọng.
Nếu đúng như lời Tiểu Cửu Nhi nói thì không biết nơi đó bố trí bao nhiêu trận pháp to to nhỏ nhỏ.
Cứ cách mười mấy mét lại có một trận pháp, đã thế trận pháp này còn lợi hại hơn trận pháp trước đó, lại không có điểm bám, họ gần như không có khả năng xông lên đó.
Ma chủ thì tỏ ra ung dung hơn: “Dù sao chúng ta không lên đó thì thôi, cùng lắm là tìm lối đi xuống, nơi này cũng chẳng có gì thú vị. Tiểu tỷ tỷ, nếu tỷ muốn chơi trò gì đó kích thích, ta dẫn tỷ tới nơi khác”.
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Hắn ta nghĩ nàng ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi nên kiếm việc để làm sao?
Tìm kích thích gì chứ?
“Tiểu Cửu Nhi, ngươi có trông thấy một chiếc chìa khóa hình ngôi sao ở trên đó không”.
Ma chủ bỗng dưng bừng tỉnh: “Quả nhiên tỷ đến đây để tìm chiếc chìa khóa hình ngôi sao thứ hai”.
Dạ Mặc Uyên khẽ nhíu mày: “Chìa khóa hình ngôi sao?”
“Thứ này ngươi không biết đúng không, đây là bí mật giữa ta và tiểu tỷ tỷ”.
“Chìa khóa hình ngôi sao có tổng cộng ba chiếc đúng không?”
Cố Thanh Hy giật mình: “Sao chàng biết có ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao?”
“Từng đọc trong một cuốn sách cổ, nghe nói có thể mở được kho báu nào đó, nhưng rốt cuộc là kho báu gì thì không thấy ghi chép”.
“Thế chàng có biết chiếc chìa khóa thứ hai nằm ở chỗ nào của nơi này không?”
Dạ Mặc Uyên nhướn mày: “Tại sao ta phải nói với nàng?”
“Thôi vậy, chàng không nói thì thôi. Tiểu Cửu Nhi, ngươi lên đó thêm lần nữa xem thử, có điểm bám nào không, ta vẫn phải tiếp tục tiến lên”.
“Chủ nhân, càng lên trên cao thì vách đá càng trơn trượt, không có điểm bám nào hết, à… không phải, vách đá lồi ra có tính là điểm bám không nhỉ, chỉ có thể chứa được một người, đồng thời khinh công nhất định phải tốt”.
“Tất nhiên là được tính, đưa ta lên đó đi”.
“Thế bọn ta thì sao, bọn ta phải làm thế nào?”
“Các ngươi muốn lên đâu thì lên”.
Cố Thanh Hy nói rồi lập tức yêu cầu Tiểu Cửu Nhi đưa nàng lên trên.
Dạ Mặc Uyên xách Tiểu Cửu Nhi lên và uy hiếp: “Nếu hôm nay ngươi chỉ đưa một mình nàng ấy lên đó, vậy thì sau này ngươi đừng hòng ăn được miếng thịt nào trong phủ Dạ Vương nữa”.
Tiểu Cửu Nhi run rẩy.
Lời uy hiếp này sao mà ác quá đi.