Chương
Cũng là lần đầu suýt hại bản thân bởi độc của mình nhưng vẫn không thể làm Độc Giác Thú tê liệt.
Lẽ nào hôm nay họ phải chết ở đây sao?
Ngay khi mọi người đều tuyệt vọng, chỗ cánh cửa đá vang lên tiếng ầm, nó đột nhiên bị phá vỡ, người đi vào là phó tộc trưởng Tư Không và mấy vị trưởng lão Ngọc tộc.
Cố Thanh Hy đảo mắt, ném chìa khóa hình ngôi sao trong tay sang cho phó tộc trưởng Tư Không.
Mình thì dìu Dạ Mặc Uyên, dẫn mấy người Bạch Cẩm nhanh chóng ra ngoài.
Phó tộc trưởng Tư Không sửng sốt nhìn chìa khóa hình ngôi sao trong tay mình, chỉ nghe Ôn Thiếu Nghi gọi mình.
“Mau ném chìa khóa hình ngôi sao lại”.
“Grừ…”
Phó tộc trưởng Tư Không muốn ném đi nhưng tiếc là đã chậm một bước.
Hư Không Độc Giác Thú cấp bảy đã nhào đến chỗ ông ta, hơn nữa, vừa ra tay là không hề nương tay.
Phó tộc trưởng Tư Không vận khí muốn chặn nó lại…
Thế mà không biết từ lúc nào, nội lực trong đan điền của
Trong trận chiến của các cao thủ, chỉ một khắc lơ là cũng đủ bại trận, thậm chí thương vong, thế mà phó tộc trưởng Tư Không thất thần hẳn hai lần.
“Phó tộc trưởng…”
Tuyết Cầm trên lưng Ôn Thiếu Nghi lao như văng ra ngoài, dù không có võ công vẫn nhào về phía Độc Giác Thú, kiếm lấy cơ hội nghỉ xả hơi cho phó tộc trưởng Tư Không.
“Phụt…”
Ôn Thiếu Nghi bị thương nặng, sắc mặt tái đi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Bạch y trên người đã biến thành huyết y từ lúc nào, nếu không vì sở hữu khinh công trác tuyệt, e rằng hắn ta đã biến thành một vũng máu từ lâu rồi.
Sau khi đả thương Ôn Thiếu Nghi, Độc Giác Thú tiếp tục lao về phía phó tộc trưởng Tư Không, tốc độ không hề thay đổi.
Trong lúc cấp bách, vì muốn sống sót, phó tộc trưởng Tư Không bất chấp, đẩy cả Ôn Thiếu Nghi đang bị thương nặng vì cứu mình qua đó, còn bản thân nhanh chóng tháo chạy.
Cố Thanh Hy cách Ôn Thiếu Nghi khá gần nên chứng kiến rõ ràng mọi việc trước mắt.
“Đê tiện, vô sỉ”.
Nàng và Thiên Phần tộc có huyết hải thâm thù, không đội trời chung.
Nàng không muốn cứu Ôn Thiếu Nghi, nhưng cũng không chấp nhận nổi thói ti tiện của phó tộc trưởng Tư Không.
“Đi chết đi!”
Cố Thanh Hy ném Dạ Mặc Uyên cho Bạch Cẩm và Tịch Thấm, còn bản thân lùi về phía sau, chặn đường lui của phó tộc trưởng Tư Không.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi tránh ra, nếu không chớ trách ta không khách sáo”.