Chương
“Yêu nữ, ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì? Hay kẻ nào đã ra tay tương trợ ngươi?”
“Chẳng phải Thiên Phần tộc các ngươi tự xưng là cao thủ nhiều như mây hay sao? Toàn là cao thủ mà lại không biết là sử dụng thủ đoạn gì hay sao? Chẳng lẽ cũng không nhìn thấy có ai giúp ta hay sao?”
Đám người kia nghe nàng nói như vậy thì sắc mặt đều đờ đẫn.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có phó tộc trưởng Tư Không và một số trưởng lão khác nhìn thấy rõ ràng, không khỏi hít sâu một hơi.
Nữ nhân này tuy chỉ có thực lực cấp nhưng khinh công lại vô cùng tốt, nàng đã né tránh đòn chí mạng kia với tốc độ nhanh như tia chớp, hơn nữa còn lấy nhu thắng cương, thừa dịp Vương Mãnh đang tự cao tự đại mà ra tay.
Nàng đã hạ gục hắn ta.
Không thể không nói, nữ nhân này đúng là dũng mãnh song toàn.
Chỉ cần nàng chậm hơn một chút thì nàng chắc chắn đã chết, nhưng nàng vẫn quyết định đánh cược, cuối cùng đã thắng vì sự khinh địch của Vương Mãnh.
“”Để ta”, một gã vạm vỡ khác lại xông tới, người này tay cầm một thanh phương thiên họa kích, huyệt Thái Dương xếch lên, thực lực ít nhất cũng phải đạt tới cấp .
Cố Thanh Hy thản nhiên nói: “Sao, các ngươi định luân phiên chiến đấu à?”
“Hừm, muốn đối phó với ngươi mà bọn ta còn cần phải luân phiên hay sao?”
“Nếu như các ngươi đã tự tin như vậy thì sao không đặt cược một lần? Chúng ta dùng trận đấu để phân thắng bại, nếu ta thắng thì các ngươi phải thả bọn ta đi, nếu ta thua thì tùy các ngươi xử trí, thế nào?”
“Ngươi? Chỉ dựa vào ngươi?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.
Dù Dạ Mặc Uyên đã bị thương nhưng bọn họ vẫn rất cố kỵ hắn.
“Đúng vậy, chỉ dựa vào một mình ta”.
“Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng, ngươi cho rằng cao thủ Thiên Phần tộc bọn ta đều đã chết rồi hay sao? Chỉ dựa vào một mình ngươi cũng có thể thắng được?”
“Đó là chuyện của ta, không phiền các ngươi phải quan tâm”.
Mấy vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy sự tán đồng trong đôi mắt của đối phương.
Trong ván cược này, nàng không hề yêu cầu cao thủ tính từ cấp mấy đổ xuống sẽ đối đầu với nàng, bất kể thế nào, họ cũng không thiệt được.
“Để tránh nói Thiên Phần tộc chúng ta cậy đông hiếp yếu, chúng ta đồng ý với ván cược này”.
Cố Thanh Hy nhìn biểu cảm của họ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.
Tưởng nàng là kẻ ngốc hả?
Thế này mà muốn bẫy nàng hả?
Cố Thanh Hy đáp: “Thiên Phần tộc không chỉ có căn cơ hàng ngàn năm mà còn là đại tộc thế gia nổi danh thiên hạ, mà ta chỉ là một con nha đầu vừa mới bước chân vào giang hồ, thực lực cũng chỉ đến cấp hai, ắt hẳn các vị sẽ không bắt nạt một nha đầu còn hôi mùi sữa như ta đâu nhỉ”.
Nói rồi, nàng cười ha hả đầy ngờ nghệch khoe hai hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp của mình: “Không biết các vị đại bá đại thúc lần này phái cao thủ cấp mấy xuất trận, có tất cả mấy người thế?”