Chương
“Trước giờ lão phu luôn giữ chữ tín, nếu các ngươi thắng thì ta chắc chắn sẽ thả các ngươi. Còn nếu các ngươi thua thì ta muốn các ngươi giao chìa khóa hình ngôi sao ra đây”.
Lòng bàn tay Cố Thanh Hy khẽ run.
Tại sao lão già chết tiệt này lại biết trong tay nàng có chìa khóa hình ngôi sao vậy?
Ông ta không hề nhắc đến la bàn, có lẽ là không biết la bàn ở trong người nàng đâu nhỉ?
Nghe thấy mấy chữ “chìa khóa hình ngôi sao”, tất cả đám người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng, đến cả Dạ Mặc Uyên cũng không ngoại lệ.
“Cứ thắng trước đi đã rồi nói sau”.
Trận tỷ thí đầu tiên chính thức bắt đầu.
Vương Phong, Vương Vũ lên sàn đấu, một người cầm đao, người kia cầm kiếm. Vừa lên sàn đã bày sẵn tư thế đao kiếm hợp bích, lộ rõ dáng sát khí trong đao quang kiếm ảnh.
Cả hai ngạo mạn nói: “Cẩn thận đấy, đao kiếm không có mắt đâu”.
Dứt lời, còn chưa đợi Cố Thanh Hy nói gì thì đã có người đánh tới.
Chẳng rõ có phải hai kẻ này đã nhận mệnh lệnh của phó tộc trưởng Tư Không hay không mà đánh chẳng chút nể tình, vừa bắt đầu là đã dùng sát chiêu, đòn nào cũng muốn dồn Cố Thanh Hy vào chỗ chết.
Nếu không phải tốc độ của Cố Thanh Hy nhanh nhạy, kịp thời tránh thoát thì chỉ e nàng đã bị băm thành thịt vụn từ lâu rồi.
Dạ Mặc Uyên bắn ra sát khí, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào Vương Phong và Vương Vũ.
Ai quen Dạ Mặc Uyên thì đều biết hắn đã tức giận.
Nếu không phải đồng ý với Cố Thanh Hy rằng sẽ không can dự vào lần luận võ này thì hắn đã giết chết Vương Phong, Vương Vũ từ lâu rồi.
Tiếp tục theo dõi diễn võ trường, Vương Phong cầm đao, đao nào đao nấy đều tàn nhẫn, Vương Vũ cầm kiếm, mỗi đòn đều lướt rất nhanh, phối hợp vô cùng ăn ý.
Cho dù khinh công của Cố Thanh Hy giỏi hơn, di chuyển nhanh đến cỡ nào, nàng cũng sẽ bị đánh đến mức trở tay không kịp, nguy hiểm bủa vây.
Rõ ràng nàng đang ở thế yếu hơn, lần nào giao tranh cũng bị người khác nhận định rằng chắc chắn sẽ bị trọng thương hoặc bị giết ngay trong chiêu tiếp theo, hoặc không thì cũng đứt tay gãy chân, nhưng không biết tại sao mà lần nào Cố Thanh Hy cũng thoát được trong gang tấc.
Cách chiến đấu ấy khiến người ta xem mà kinh hoàng không thôi.
Trần trưởng lão nói: “Cô nương này mới chỉ ở cấp hai mà có thể chặn được vài trăm đòn đao kiếm hợp bích của Vương Phong, Vương Vũ, đúng là không đơn giản, là một thiên tài!”
“Chính vì thế mới phải nhanh chóng diệt từ trong trứng nước”, một trưởng lão khác nói.
Thiên Phần tộc rất ít khi có người ngoài đi vào, cũng hiếm khi có ai dám khiêu chiến với Vương Phong, Vương Vũ. Tin tức vừa được truyền ra ngoài, người đến ngày càng nhiều, ngay cả vài thái thượng trưởng lão đang bế quan cũng bị quấy rầy, chạy ra hóng chuyện.
Ngoài các trưởng lão và thái thượng trưởng lão, còn có mấy người ma chủ, Tịch Thấm, Bạch Cẩm, Nạp Lan Lăng Nhược.
Những người này do một vị trưởng lão dẫn đến, cũng không biết họ tụ lại với nhau bằng cách nào.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy đang chiến đấu, mắt họ đều sáng rực lên nhưng sau đó nhanh chóng cảm thấy căng thẳng.
Cấp hai đấu với cấp bốn?