Cuồng Phi Sủng Vương

chương 1044

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Trong sự kinh ngạc của mọi người, Vương Phong và Vương Vũ vốn dĩ đang thừa thắng xông lên đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt đen lại, hai mắt trợn trắng, toàn thân run rẩy, hai chân khuỵu hẳn rồi ngã xuống.

“Vương Phong, Vương Vũ…”

“Bẩm phó tộc trưởng, Vương Phong và Vương Vũ đã trúng độc, hơn nữa còn trúng độc không nhẹ”.

Người của Thiên Phần tộc tức giận nói: “Ngươi dám hạ độc thủ!”

Cố Thanh Hy cười lạnh nói: “Chỉ cho phép quan lại phóng hỏa chứ không cho phép dân chúng đốt đèn hay sao? Bọn họ có thể hạ độc thì tại sao ta không thể?”

Nói xong nàng lại phất tay, những chiếc đinh máu lại xuất hiện trên lòng bàn tay của nàng.

Những chiếc đinh màu máu đỏ tươi còn lộ ra hắc khí nhàn nhạt, sau khi rơi xuống đất chạm vào nhánh cây thì nhánh cây liền bốc cháy xèo xèo, không ngừng sủi bọt, vừa nhìn là biết nó có tẩm độc.

Toàn thân Ma chủ đang bộc phát sát khí ẩn hiện lạnh như băng.

Khi thấy Cố Thanh Hy đã ổn, hắn ta mới trở lại thưởng thức đan khấu của mình.

Cố Thanh Hy phất tay áo, lại có thêm một vài chiếc phi tiêu tẩm độc cùng khói độc bay xuống đất xuống.

Tịch Thấm khẽ nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Xem ra là Vương Phong Vương Vũ hạ độc trước, đường đường là cao thủ cấp , hai đấu một mà còn dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, Thiên Phần tộc đúng là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác”.

Người của Thiên Phần tộc không hề bị mù, đều nhận ra đó là ám khí của của Vương Phong và Vương Vũ.

Bình thường bọn họ sẽ không tùy tiện dùng ám khí để đối phó người khác, nhưng nếu như bọn họ muốn dùng thì đối phương chắc chắn sẽ chết.

Nhưng bây giờ bọn họ đã dùng đến ám khí đả thương người khác ở sau lưng vậy mà chẳng những không thể đả thương kẻ địch mà còn bị một nữ nhân mới đạt tới cấp đả thương ngược lại. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cho Thiên Phần tộc mất hết mặt mũi.

Có rất nhiều người của Thiên Phần tộc muốn lên tiếng nhưng cũng không biết phải lên tiếng thế nào cho đúng.

Cố Thanh Hy thản nhiên cười nói: “Ta chỉ dùng cách của người trả lại cho người mà thôi, như vậy không tính là phạm quy đúng không?”

“…”

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng, Trần trưởng lão mới lúng túng cười nói: “Tất nhiên… không phạm quy…”

“Vậy đã có thể tuyên bố kết quả của trận này chưa?”

“Trong trận tỷ thí đầu tiên, Cố Thanh Hy thắng”.

Trần trưởng lão phất tay ra lệnh cho người đỡ Vương Phong và Vương Vũ xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cô nương, tỷ thí chẳng qua chỉ là luận bàn võ nghệ, không biết cô nương có thể giao ra thuốc giải để chữa trị cho Vương Phong và Vương Vũ không?”

Ma chủ thản nhiên cười nói: “Nếu như là ta thì ta đã sớm đánh chết bọn chúng rồi, làm gì có chuyện để bọn chúng còn sống mà đòi thuốc giải, ha ha…”

Tịch Thấm nói: “Làm ác thì không thể sống, tự mình làm bậy không trách ai được”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio