Chương
Thực lực cấp có thể thi triển ra sức mạnh khủng khiếp như vậy sao?
Ánh mắt ôn nhuận của Tống Ngọc nhìn xuống, tay cầm kiếm nâng lên, ngưng tụ nội lực hất tung đống kiếm hoa đang bay múa.
Ngay lúc hắn ta tập trung tinh lực hất bay kiếm hoa thì Cố Thanh Hy đã nhân cơ hội gia tăng tốc độ, người kiếm hợp nhất công kích thẳng vào hạ thể của Tống Ngọc.
“Á…”
Có không ít nam nhân có mặt đều nhanh tay che chắn hạ thân của mình lại, cứ như thể đường kiếm kia đang nhắm vào bọn họ vậy.
Tốc độ của Cố Thanh Hy quá nhanh, chiêu thức lại xảo quyệt, một kiếm này nếu thật sự trúng đích thì cho dù không chết cả đời này Tống Ngọc cũng sẽ không bao giờ còn là nam nhân nữa.
Trong tình thế cấp bách, Tống Ngọc vội thu hồi nội lực để bảo vệ hạ thể của mình, kết quả liền bị kiếm hoa làm cho bị thương, tóc và y phục đều bị thiêu cháy.
Một nữ nhân vậy mà có thể xuất ra một chiêu thức xấu xa như vậy trong lúc tỷ thí, Tống Ngọc thật sự chưa từng thấy có ai như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt liền tối sầm lại.
Điều khiến cho hắn ta buồn bực hơn chính là Cố Thanh Hy lại đang công kích vào mông của hắn ta.
Nếu như chưa quá bảy chiêu mà hắn ta đã đánh trả thì hắn ta sẽ thất hứa và thua trận này.
Nếu như hắn ta không đánh trả thì sau khi một chiêu này trúng đích, cho dù hắn ta không phải lo lắng về tính mạng nhưng danh dự sẽ không còn nữa.
Mọi người đều chờ đợi phản ứng của hắn ta.
Tống Ngọc rút kiếm ra chặn đứng chiêu thức, né tránh được nguy hiểm trong gang tấc.
“Chậc…”
Sợi tóc bay lên.
Một lọn tóc của Tống Ngọc bị kiếm của Cố Thanh Hy chém đứt, bay tung tóe trên không tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Ặc…
Chuyện này…
Tống Ngọc thua rồi?
Người của Thiên Phần tộc hùng hùng hổ hổ nói: “Cố Thanh Hy, ngươi xảo trá”.
“Thật không biết xấu hổ, một nữ nhân mà lại dùng đến thủ đoạn bẩn thỉu như vậy”.
“Còn không phải sao, nàng ta đã làm mất hết thể diện của nữ nhân trên thiên hạ rồi”.
“Đúng là không biết xấu hổ, đánh chỗ nào không đánh lại đánh đúng vào chỗ đó”.
“Trận so tài này không được tính, phó tộc trưởng, thái thượng trưởng lão, chúng ta yêu cầu đấu lại”.
Ma chủ thong dong và điềm tĩnh vuốt mái tóc đen nhánh của mình, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười điềm nhiên: “Thua thì là thua thôi, chẳng lẽ Thiên Phần tộc không thể chịu thua một nữ…”
Còn chưa dứt lời, ma chủ đã sững người.
Bởi vì tay Tống Ngọc đang nắm chặt thứ gì đó.
Hắn ta nhanh chóng buông lỏng bàn tay, hóa ra trong đó là dải dây buộc tóc màu trắng của Cố Thanh Hy và một nhúm tóc nhỏ.
Hiện trường lập tức im phăng phắc.