Chương
Dạ Mặc Uyên nhấc chân chắn trước mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Nàng ấy không hi vọng ngươi can dự vào trận đấu này đâu”.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi không dám động tay thì cút sang một bên”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên rất khó coi.
Dự tính tồi tệ nhất cùng lắm là chết, hắn có gì mà không dám chứ, nhưng với tính cách của Cố Thanh Hy, nếu hôm nay hắn ra tay can thiệp, cho dù nàng chết cũng sẽ ghi hận hắn.
Cố Thanh Hy “phì” một tiếng, nhổ máu tươi trong miệng đi, chật vật bò dậy, điềm tĩnh nói: “Chó con, đây là trận đấu của ta và hắn ta, không cho phép ngươi nhúng tay vào”.
Đây là cuộc so tài về thực lực, Cố Thanh Hy bị đánh văng ra xa hết lần này đến lần khác, rồi lại lao lên hết lần này đến lần khác, không biết mệt, người khác nhìn vào cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Không ít người đều chấn động, mỗi lần Cố Thanh Hy bị đánh văng ra xa, họ đều nghĩ nàng không toàn mạng nữa nhưng rồi người vẫn cắn răng đứng lên, cho dù bị thương nặng thế nào hay chảy nhiều máu ra sao.
Ma chủ năm lần bảy lượt không kiềm chế được muốn ra tay nhưng đều bị Cố Thanh Hy mở miệng ngăn lại.
Lửa giận Dạ Mặc Uyên như muốn đào núi lấp biển.
Ngón tay sắc bén của Tịch Thấm gần như đâm vào ghế.
Mặc dù Bạch Cẩm ngoài mặt đang cười nhưng người quen biết nàng ta đều biết nàng ta đang tức giận, vì nụ cười hiện tại khá kiều diễm, càng kiều diễm thì chứng tỏ nàng ta càng tức giận.
Ngay cả Tống Ngọc cũng bắt đầu có chút không muốn ra tay nữa.
Ý định ban đầu của hắn ta không phải là muốn lấy mạng nàng nhưng phó tộc trưởng cứ bắt hắn ta làm thế.
Hắn ta có lòng muốn tha nhưng nàng lại không biết sống chết, hết lần này đến lần khác đều dùng cách thức đồng quy vu tận để dồn ép, quả thật khiến người khác vừa đau đầu vừa đau lòng.
“Cô nương, chi bằng kết thúc trận đấu tại đây đi”.
“Đàn ông đàn ang mà cứ lải nhải làm gì thế, xem đây”.
“Rầm…”
Sau khi xuất chiêu, Cố Thanh Hy ngã xuống trên tấm bia cực lớn, lực quá mạnh khiến tấm bia bị nứt ra.
“Tỷ…”
Ma chủ không thể nhìn nổi được nữa bèn giơ tay lên, đóa hoa Mạn Đà La rực rỡ bay về phía Tống Ngọc.
Dạ Mặc Uyên ra tay ngăn đòn tấn công của Mạn Đà La.
“Xen vào việc người khác, hôm nay ta sẽ giết ngươi trước”.
Thấy ma chủ và Dạ Mặc Uyên lại sắp lao vào đánh nhau, Cố Thanh Hy tức đến mức lại nôn ra máu.
“Tư Mạc Phi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép quấy nhiễu trận chiến, ngươi không hiểu tiếng người à?”
“Ỷ mạnh hiếp yếu thì hay ho gì, có bản tọa ở đây, ai dám động vào tiểu tỷ tỷ? Tỷ tội gì phải tham gia vào trận đấu này chứ”.
“Việc mà Cố Thanh Hy ta đã đồng ý thì sẽ không thay đổi, nếu ngươi còn xen vào nữa, ta không nhận người bạn là ngươi nữa”.