Chương
Trái tim Cố Thanh Hy bỗng trở nên đau đớn.
Nàng vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của Dạ Mặc Uyên, lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt hắn.
“Làm sao vậy?”
Dạ Mặc Uyên có chút luống cuống.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Thanh Hy như vậy trước đây.
Cố Thanh Hy mà hắn biết là người không sợ trời không sợ đất, giỏi nhất là gây chuyện, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng tỏ ra yếu đuối phục tùng.
Cố Thanh Hy ủ rũ nói: “Không sao, cho chàng mượn bờ vai dựa vào một chút mà thôi”.
Nói đoạn nàng lại buông Dạ Mặc Uyên ra, nhìn tấm lưng đầy máu của hắn rồi hỏi: “Có đau không?”
“Không đau, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Đi, chúng ta phải ra khỏi đây trước khi hang băng hoàn toàn sụp đổ”.
“Tốt”.
Dạ Mặc Uyên vung tay đánh bay những khối băng trước mặt, tiếp tục mang theo Cố Thanh Hy chạy về phía trước.
Chỉ cần hắn chậm một bước thì cả hai người sẽ phải bỏ mạng tại đây, bởi vì chỉ cần chân trước vừa rời đi thì con đường phía sau lưng đã liền sụp đổ.
“Gầm…”
Âm thanh chấn động vào màng tai Cố Thanh Hy khiến nó cứ ong ong, cũng không biết Băng Long đang phát điên cái gì, động băng vừa ăn mòn vừa sụp xuống.
Nếu cứ tiếp tục như thế, cả vùng đất Cực Bắc đều sẽ sụp đổ.
Cứ chạy cứ chạy một hồi, Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên hoàn toàn lạc đường trong đống lối rẽ ngang dọc đan xen nhau này.
Cố Thanh Hy gấp gáp tìm la bàn thì mới nhận ra la bàn đã vô tình bị mất trong lúc chạy.
Bây giờ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để ra khỏi đây.
“Dạ Mặc Uyên, lúc chàng đến, làm sao tìm được được ta từ những lối rẽ chằng chịt này?”
“Nhắm mắt đi bừa”.
“Vậy chàng lại nhắm mắt đi thử xem có thể ra khỏi đây không”.
“Bản vương sợ nhắm mắt rồi bị mấy tảng băng này nện chết mất”.
“…”
Lý do này.
Nàng nhất thời không còn lời gì để cãi lại.
Tiếng đánh giết ở đằng xa vẫn còn vang lên, hơn nữa âm thanh ngày càng to.
Mấy người Cố Thanh Hy khó mà tưởng tượng được rốt cuộc hai người một rồng đã đánh đến mức dữ dội thế nào.
Lại qua một nén hương, hầm băng đã sụp, tiếng đánh giết cũng ngưng.
Nếu không nhờ các tảng băng rải rác rơi xuống từ trên hầm băng, Cố Thanh Hy cho rằng mọi chuyện chỉ là ảo giác.
Hai người ngồi trên tường băng thở hổn hển.