Chương
Thế nhưng mỗi khi nhớ tới huyết chú của bách tính Ngọc tộc, dù biết rõ Ôn Thiếu Nghi hoàn toàn vô tội, nàng cũng không thể nào chấp nhận nổi.
Dù sao Ôn Thiếu Nghi – thiếu chủ của Thiên Phần tộc, cũng từng giết không ít người của Ngọc tộc.
“Thế sao, vậy thì nàng phải nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay đấy, chớ vì trông hắn ta đẹp mã mà lại bắt đầu nhớ nhung dung mạo của hắn ta”.
“Nói đến dung mạo, tại sao chàng suốt ngày đeo mặt nạ mặt quỷ thế? Có phải chàng xấu xí đến mức không thể gặp ai đâu, chẳng lẽ chiếc mặt nạ này có bí mật gì”.
Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy vừa đi vừa cười cười nói nói rời khỏi hang động.
Ở một góc của lối rẽ, Ôn Thiếu Nghi đang siết chặt những ngón tay trắng nõn, ánh mắt đau buồn, sắc mặt khó chịu.
Văng vẳng bên tai là lời nói vô tình vô nghĩa của Cố Thanh Hy.
Hắn ta sống hay chết có liên quan gì tới ta?
Hờ…
Đúng vậy, hắn ta sống hay chết có liên quan gì tới nàng?
Vốn là kẻ thù không đội trời chung.
Ôn Thiếu Nghi ôm chặt lấy lồng ngực mình, chẳng hiểu tại sao, trái tim hắn ta buồn bực vô cùng, đến cả hít thở cũng khó khăn.
Nhất là khi hắn ta nhớ tới hình ảnh Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên sát cánh bên nhau, nói cười vui vẻ.
Ôn Thiếu Nghi một mình rời đi trong lạc lõng.
Sau khi hắn ta rời đi, Dạ Mặc Uyên lặng lẽ liếc về phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười khoan khoái.
Cố Thanh Hy trêu chọc: “Chuyện gì khiến chiến thần vương gia vui vẻ thế?”
“Tìm được Long Châu, chẳng lẽ không nên vui vẻ sao?”
Dạ Mặc Uyên lấy Long Châu ra, đưa tận tay cho Cố Thanh Hy.
Hai mắt Cố Thanh Hy sáng ngời, đang định đưa tay ra lấy thì một luồng sát khí khủng khiếp bất thình lình lao tới, tách ra tấn công Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy.
Đồng thời, một bàn tay to lớn nhưng nhăn nheo hướng về phía Long Châu.
Ánh mắt của Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy đồng thời trở nên lạnh lẽo, Dạ Mặc Uyên thu Long Châu về, tung chưởng đẩy người đó ra.
Cố Thanh Hy xoay chân một cái, đạp bay người kia.
Đây rõ ràng là kiểu tấn công một người nhắm vào phần trên một người nhắm vào phần dưới đầy ăn ý.
“Đùng đùng đùng..”.
Ba người hỗn chiến, quyền ảnh vung loạn xạ, tốc độ nhanh như gió lốc, thậm chí còn chẳng nhìn rõ bóng người.
Từng luồng uy lực kinh khủng trong hang động băng không ngừng truyền ra, dư chấn mạnh mẽ khiến những tảng băng bên trong nhanh chóng tan thành nước.
Thỉnh thoảng một vài con hung thú đến gần cũng chết ngay khi bị dư chấn hất văng.