Chương
Trong lòng Cố Thanh Hy nóng như lửa đốt.
Một nguyên do là vì ngày mười lăm trăng tròn sắp tới, mặt khác, nàng vẫn phải tìm ra viên Long Châu thứ bảy.
Cho dù tạm thời không tìm thấy viên Long Châu thứ bảy thì nàng cũng phải quay về Ngọc tộc một chuyến.
Nàng rời đi lâu như vậy, không biết bệnh tình của Thần Phi đại ca thế nào rồi nữa.
Mặt khác, nàng không yên tâm về Dạ Mặc Uyên lúc này.
Hắn vì cứu nàng nên mới bị thương nặng như vậy.
Nếu cứ bỏ hắn ở đây rồi đi trước thì có khác nào bảo hắn chịu chết luôn đâu.
Cố Thanh Hy tìm một lúc lâu mới thấy mấy cành cây khô, nàng lấy mồi lửa ra, cùng Dạ Mặc Uyên tựa sát vào nhau, sưởi ấm bằng ánh lửa yếu ớt.
Dạ Mặc Uyên cố gắng cởi áo ngoài của mình khoác lên cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nói: “Ta không lạnh, chàng bị thương nặng như vậy, chàng cứ mặc đi”.
“Ta cũng không lạnh”.
Dạ Mặc Uyên ấn cổ tay nhỏ bé lạnh băng của Cố Thanh Hy xuống, cẩn thận khoác áo lên người nàng.
Cố Thanh Hy cười khúc khích: “Chàng nói coi, trông chúng ta lúc này có giống một đôi vợ chồng gặp nạn không kìa”.
“Giống”.
Dạ Mặc Uyên cười yếu ớt.
Hắn thích bốn chữ “vợ chồng gặp nạn” này.
Chuyến đi đến cực Bắc lần này quả thật đã khiến họ tổn thất nặng nề nhưng hắn lại có thể ở bên nàng lâu như thế, hết thảy đều xứng đáng.
“À mà, tại sao Băng Long cấp bảy lại đột nhiên công kích ngược lại phó tộc trưởng Tư Không?”
Cố Thanh Hy vừa sưởi ấm vừa cười ranh mãnh: “Học từ chàng đó, chàng chặn khí tức của Long Châu, làm giả một viên Long Châu để lừa gạt, lẽ nào ta không thể dùng thuốc để chặn khí tức của Long Châu rồi ‘tặng’ ông ta một viên Long Châu giả sao?”
Dạ Mặc Uyên dở khóc dở cười.
Cô nàng này đúng là biết nhiều chiêu trò.
Nhất là việc nàng giấu Long Châu giả vào trong tay áo của phó tộc trưởng Tư Không kiểu gì mà cả hắn vẫn ông ta đều không phát hiện ra.
“Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bị hung thú xé xác chết tươi, chàng nói xem, liệu phó tộc trưởng Tư Không có bị Băng Long ‘hành’ cho chết tươi luôn không nhỉ?”
Dạ Mặc Uyên còn chưa nói gì thì một tiếng rống giận đã vang lên trước.
“Muốn lão phu chết, các ngươi còn chưa có cái bản lĩnh đó”.
Cả hai lập tức nghiêng đầu, liền thấy phó tộc trưởng Tư Không bị thương vẫn đứng thẳng, đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với bọn họ.
Ánh mắt hung ác nhuốm đầy sát ý kia của ông ta không khỏi làm người ta sợ hãi.