Chương
Đúng vậy…
Nàng không thể chết được.
Nếu như nàng chết thì sao có thể mang long châu ra ngoài được?
Như vậy thì Ngọc tộc phải làm sao?
Làm sao có thể giải được huyết chú?
Nàng phải sống sót.
Nàng không thể ngã xuống ở nơi này.
Nhưng nàng không thể ra khỏi hang băng.
Nàng phải làm gì bây giờ?
Cố Thanh Hy run rẩy lấy long châu ra, yếu ớt nói: “Chàng… chàng giúp ta gửi… long châu về… cho nNgọc tộc…”
Dạ Mặc Uyên thậm chí còn không thèm nhìn tới long châu, hắn chỉ ôm chặt lấy Cố Thanh Hy nói: “Ta không thay nàng mang long châu ra ngoài đâu, muốn mang ra thì nàng tự mình mang ra, nếu không thì hàng vạn người dân Ngọc tộc sẽ vĩnh viễn gánh chịu đau đớn của huyết chú”.
Con mợ nó…
Nam nhân này…
Đáng tiếc trước đó nàng còn thấy hắn là người tốt.
Nếu như nàng có thể tự mình mang ra ngoài thì nàng đã làm rồi.
Nàng đã đạt đến giới hạn của mình rồi.
“A Hy, nàng không thể chết được, nàng chết thì ta biết phải làm sao, cho dù nàng không lo lắng cho Ngọc tộc thì cũng nên lo lắng cho ta, ta không thể sống thiếu nàng được”.
Cố Thanh Hy bị hắn ôm vào trong lòng, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của hắn.
Trái tim của hắn đang đập rất nhanh, hắn thật sự đang rất hoảng sợ, thân thể không ngừng run lên.
Sự sợ hãi này phát ra từ tận trái tim, cốt tủy và linh hồn…
Cố Thanh Hy không kìm được mà bật khóc.
Nàng cắn chặt môi và cố gượng dậy.
Nàng không được ngủ.
Nếu như nàng ngủ thì có khi sẽ chẳng bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.
“Ta hứa với chàng, ta sẽ cố vững vàng cho đến khi có người đến cứu viện”.
“Được, ta sẽ ở bên nàng”.
Lại trải qua mấy canh giờ mà vẫn không có động tĩnh gì ở bên trên.
Dạ Mặc Uyên không thể ngồi yên được nữa, hắn muốn đột phá giới hạn, muốn đánh cược tính mạng của bản thân một lần xem có thể phá tan núi tuyết hay không.
Đột nhiên lại có tiếng ầm ầm vang lên.
Ngọn núi tuyết đã bị đào lên từng tấc một.
Dạ Mặc Uyên vui mừng khôn xiết, hắn ôm lấy Cố Thanh Hy đang cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ, khàn giọng nói: “A Hy, nàng có thấy không, đã có người đến cứu chúng ta rồi”.
Dạ Mặc Uyên hô to, đánh động cho những người phía trên biết rằng họ đang ở đây.