Cuồng Phi Sủng Vương

chương 117: chương 117

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Biết rồi, giục cái gì”.

Cố Thanh Hy vung tay, hạ nhân lập tức bưng cơm thừa canh cặn xuống.

Trong những người có mặt, ngoại trừ Thượng Quan Sở và Dịch Thần Phi, thì không có ai tin Cố Thanh Hy có thể thắng, bởi vì nén hương đã cháy sắp hết, các đại tài tử cũng đều vẽ xong, chỉ đợi mỗi Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy chậm rãi nhấc bút, ngắm nghía tờ giấy, dường như do dự nên đặt bút ở chỗ nào, đám người Tiêu Vũ Hiên nhìn mà sốt hết cả ruột.

Tất cả mọi người đều phì cười, dường như đang chế giễu Cố Thanh Hy.

Hồi lâu, Cố Thanh Hy mới nâng bút, vẽ một đóa hoa lên giấy, một đóa hoa mẫu đơn nở rộ.

Đóa hoa mẫu đơn này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể nói là rất bình thường, nhưng vẫn đẹp hơn rất nhiều lần so với quân cờ màu đen được vẽ ở học viện hôm đó.

“Thật kỳ lạ, chỉ một buổi tối ngắn ngủi, kỹ năng vẽ của Cố Thanh Hy lại tiến bộ lớn đến thế, lại có thể vẽ ra một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ”.

“Có tiến bộ lớn đi nữa thì đã làm sao, chỉ là một đóa hoa vô cùng bình thường thôi, ngươi cảm thấy có tác dụng gì? Tóm ra một người bất kỳ ở đây, cũng vẽ đẹp hơn cô ta”.

Mọi người lắc đầu thở dài.

Trong lòng Trạch Vương rất đắc ý, biết ngay cô ta không thể thắng được mà.

Kỳ Thánh và hai tài tử của Triệu Quốc cũng không nhịn được cười, thi vẽ trên đại hội đấu văn, nàng lại chỉ vẽ một đóa hoa mẫu đơn tầm thường, thật không biết phải nói nàng thế nào.

Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phong có vẻ không hiểu.

Nhưng không coi thường Cố Thanh Hy như mọi người.

“Thường Chân, tài tử Triệu Quốc vẽ một bức tranh khe đá núi Tùng, Thường Bình, tài tử Triệu Quốc vẽ một bức tranh mười hai tráng nữ”.

Các hạ nhân bày bức tranh của Thường Chân ra, cả trường thi vang lên tiếng khen ngợi không dứt.

Cố Thanh Hy vuốt cằm.

Hai tài tử Triệu Quốc cũng thật có tài, bất luận là tranh khe đá núi Tùng hay là tranh mười hai tráng nữ đều vẽ sinh động như thật, giống như đúc.

Hai bức tranh này, bức nào cũng được gọi là tuyệt tác.

Lại nhìn sứ giả Triệu Quốc, khuôn mặt hiện lên vẻ tự tin đắc ý.

“Kỳ Thánh vẽ một bức tranh thu hoạch mùa thu, Trạch Vương vẽ một bức ngày lễ Thất tịch”.

Bức tranh được bày ra, mọi người đều sôi sục.

Bức tranh cảnh thu hoạch mùa thu của Kỳ Thánh khắc họa rõ nét từng cảnh mùa màng bội thu của trăm dân bách tính vào mùa thu, cả bức tranh hiện ý cảnh tuyệt mỹ, nét bút phóng khoáng, tròn trịa.

Bức ngày lễ Thất tịch của Trạch Vương đã vẽ ra được vẻ e thẹn, lo lắng khát khao mong mỏi của cô gái.

Nét vẽ tinh tế, nét chớm xuân thì của cô gái, vẻ căng thẳng của chàng trai, ánh trăng tuyệt đẹp, và pháo hoa ngập tràn tưng bừng trên trang giấy, dường như trong bức tranh là một thế giới.

“Trời ơi, Kỳ Thánh và Trạch Vương vẽ cũng đẹp quá”.

“Có thể được gọi là thần tác, đại hội đấu văn trước đây chưa từng xuất hiện nhiều bức tranh đẹp thế này”.

“Đúng thế, bức tranh của hai tài tử Triệu Quốc và Kỳ Thánh, Trạch Vương, nếu đặt vào trước đây, bất kỳ ai cũng có thể giành hạng nhất, bây giờ là thời cao thủ hội tụ ư?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio