Chương
Cho dù tất cả thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên cùng ra tay thì cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn đào hết tuyết lên để tìm kiếm Ôn Thiếu Nghi.
Hắn ta…
Không còn hy vọng sống nữa.
“Đi thôi”, Dạ Mặc Uyên nói.
Nếu như còn tiếp tục miễn cưỡng ở lại đây thì tất cả bọn họ có thể chết ở đây.
Tiểu Cửu nhi hiểu ra, lập tức mang theo Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy rời đi, giống như sợ rằng sau khi trở lại vương phủ thì Thanh Phong và Giáng Tuyết sẽ ngăn cản nó ăn thịt heo nướng, cho nên Tiểu Cửu nhi cũng tiện đường mang bọn họ theo.
Gió lạnh gào thét, nhất là với tốc độ nhanh như vậy thì sức gió còn mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Dạ Mặc Uyên ôm Cố Thanh Hy trong lòng, len chăn thật chặt quanh người nàng, cố gắng giữ cho nàng không bị gió tuyết thổi vào người. Lúc này hắn mới cầm lấy chút lương khô ăn lót dạ.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều vận nội lực ngăn cản cuồng phong, đỡ giúp chủ nhân cùng vương phi chút gió tuyết lạnh giá.
Vẫn còn một đoạn đường rất xa mới đến được Oa Nhân quốc ở vùng đất Cực Bắc, cả nhóm đã phải đi rất lâu rất lâu.
“Chủ nhân, không xa phía trước chính là Oa Nhân quốc”.
Sắc mặt Thanh Phong tái nhợt, hắn ta nôn mửa dữ dội, miệng liên tục lẩm bẩm: “Sau này ta sẽ không bao giờ đi nhờ Tiểu Cửu nhi nữa”.
Sắc mặt của Giáng Tuyết cũng vô cùng tệ.
Tốc độ của Tiểu Cửu nhi thực sự rất nhanh.
Ban đầu họ còn có thể che chắn gió tuyết cho chủ nhân và vương phi, nhưng cuối cùng bọn họ tự liệu lấy thân còn chưa đủ, lấy đâu ra sức lực mà bảo vệ chủ nhân và vương phi nữa?
Nhất là khi nhìn thấy Thanh Phong nôn mửa ra như vậy thì Giáng Tuyết lại càng cảm thấy buồn nôn.
Thanh Phong không muốn đi nhờ Tiểu Cửu nhi thêm lần nào nữa, hắn ta cũng chẳng khác gì.
Dạ Mặc Uyên hỏi: “Thế nào, còn chịu đựng được không?”
Cố Thanh Hy khẽ cắn môi nói: “Yên tâm đi, không chết được”.
Nàng vẫn còn quá nhiều việc phải làm, sao nàng có thể ngã xuống ở vùng đất Cực Bắc này được.
“Ta bảo vệ nàng vào thành. Giáng Tuyết, ngươi vào thành trước xem nơi nào có đại phu”.
“Vâng”.
Nhóm người Dạ Mặc Uyên bước đi rất chậm, sau khi Giáng Tuyết phục mệnh trở về thì sắc mặt ngưng trọng khiến cho trong lòng mọi người không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ trong thành không có đại phu?
Giáng Tuyết nói: “Chủ nhân, toàn bộ Oa Nhân quốc… đều đã bị tiêu diệt”.
“Cái… cái gì…”, Cố Thanh Hy loạng choạng.
Nàng vùng khỏi vòng tay của Dạ Mặc Uyên và chạy đến Oa Nhân quốc, còn chưa bước vào thành thì đã nhìn thấy một làn khói trắng dày đặc bốc lên trời.
Từ ngoài cổng thành nhìn vào đâu đâu cũng thấy xác chết, từng người từng người bị chấn vỡ nội tạng mà chết.