Chương
Thái nữ chỉ còn lại hơi thở mỏng manh, không ai có thể xoay chuyển cục diện.
Hai hốc mắt của Cố Thanh Hy đỏ lên.
Nàng ta chỉ mới mười hai, mười ba tuổi.
Cuộc sống của nàng ta chỉ mới bắt đầu…
Vậy mà đã bị cướp mất một cách tàn nhẫn…
“Ta… Ta rất thích tỷ tỷ… chỉ cần nhìn thấy tỷ tỷ cũng tựa như được thấy thế giới bên ngoài vậy…”
“Tỷ đừng … đừng buồn, có thể chết cùng người thân của ta… ta không sợ hãi chút nào, ta… Ta đi tìm… bọn họ…”
Mỗi lần thái nữ nói một câu thì đều như đã phải dùng hết sức lực còn lại.
Rồi bỗng nhiên bàn tay của nàng ta xuôi xuống, hơi thở cũng đột ngột dừng lại.
Cố Thanh Hy ôm chặt xác của nàng ta, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Dạ Mặc Uyên nói: “Người chết không thể sống lại. Gia đình và người thên quen của nàng ta đã không còn nữa. Dù nàng ta có sống thì cũng chỉ để sống trong tra tấn dằn vặt mà thôi”.
“Vương phi nương nương, xin nén bi thương”.
Cố Thanh Hy buông thái nữ điện hạ ra, đôi mắt lạnh như băng lóe lên hận ý.
Tư Không phó tộc trưởng…
Cố Thanh Hy thề rằng kiếp này nàng nhất định sẽ tự tay giết chết ông ta trả thù cho tất cả người dân của Oa Nhân quốc.
Thanh Phong Giáng Tuyết đã phái người đến thiêu hủy toàn bộ thi thể của Oa Nhân quốc, toàn bộ công trình của Oa Nhân quốc đều biến mất vĩnh viễn trên thế giới này.
Ngày hôm nay mọi người đều rất nặng nề.
Ngày hôm nay bệnh tình của Cố Thanh Hy cũng trở nên tồi tệ hơn, nhiều lần ngất đi.
Dạ Mặc Uyên cũng yếu dần vì tiêu hai công lực trong thời gian dài.
Mấy người Thanh Phong Giáng Tuyết đưa bọn họ trở lại đế đô Dạ quốc.
Khi Cố Thanh Hy tỉnh dậy thì đã là mấy ngày sau đó.
Từng cảnh tượng trước kia dần hiện lên trong đầu, Cố Thanh Hy đột nhiên ngồi bật dậy.
Đập vào mắt nàng là căn phòng quen thuộc, nơi đây là tẩm cung tân hôn quen thuộc của nàng và Dạ Mặc Uyên ở Dạ vương phủ.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, Thu Nhi lo quá đi mất. Lần sau tiểu thư rời nhà thì dẫn Thu Nhi theo với được không?”
“Bây giờ là lúc nào rồi?”
“Bây giờ… Bây giờ chắc sắp tới trưa rồi. Tiểu thư, có phải người đói rồi không? Thu Nhi sẽ bưng đồ ăn tới ngay”.
“Quay lại, ta muốn hỏi bây giờ là ngày mấy?”
“Mười… mười tám. Sao vậy ạ?”
Thu Nhi hơi rụt người lại.
Chẳng biết từ bao giờ mà khí thế trên người tiểu thư nhà mình lại mạnh mẽ như vậy.