Chương
Hôm nay, nếu nàng ra tay đánh đám bạn của Tiểu Cửu Nhi thì với cái tính sĩ diện và nết thù dai của nó, sau này còn không quấn chết nàng mới lạ.
Nàng cũng không muốn ra ngoài rồi bị đám rắn đủ mọi chủng loại của Tiểu Cửu Nhi tấn công.
“Chuyện chàng đồng ý thì tự mình xử lý, đừng nhìn ta!”
Dạ Mặc Uyên gõ lên bàn không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hắn bỗng nói: “Cũng đã lâu các đầu bếp không được về nhà thăm người thân rồi nhỉ”.
“Hả…”, Thanh Phong sửng sốt.
Chuyện này thì liên quan gì đến đầu bếp?
“Đi lệnh cho tất cả người ở nhà bếp về thăm người thân, vẫn trả lương tháng như cũ”.
“Chủ tử, họ đi rồi, vậy người trong vương phủ ăn gì đây?”
“Ngươi và Giáng Tuyết không có tay chân à? Chẳng lẽ không biết nấu cái gì ăn à?”
“Chủ tử…”
Bảo cậu ta giết người thì không thành vấn đề.
Nhưng bảo xuống bếp nấu ăn, cậu ta thật sự không biết.
Nghe thế, Giáng Tuyết vừa đến nơi khẽ cười nói: “Chủ tử anh minh, bạn của Tiểu Cửu Nhi không chỉ muốn ăn thịt mà còn muốn ăn thịt nướng, chiên, xào,… người ở nhà bếp đi hết rồi, không ai nướng thịt cho bọn Tiểu Cửu Nhi ăn nữa, chắc từ từ chúng cũng sẽ tản đi thôi!”
Mấy ngày nay, các đầu bếp cũng sức cùng lực kiệt, ngày ngày đêm đêm nướng thịt, họ đã mệt lắm rồi, nên để họ nghỉ ngơi thật tốt.
Thanh Phong sửng sốt nói: “Vậy Tiểu Cửu Nhi có thể để chúng ta đến quán rượu mua thịt nướng không?”
Dạ Mặc Uyên nhướng mày: “Vương phủ có nhiều tiền thế sao?”
“Vương phủ sở hữu rất nhiều tiền mà”, Thanh Phong gãi tai.
Giáng Tuyết lập tức nói: “Thuộc hạ lập tức thông báo là Vương phủ đã hết tiền, mọi người của vương phủ đều phải giảm ăn giảm uống”.
Thanh Phong xụ mặt.
Sao cậu ta lại ngốc như thế, không nghĩ đến cớ này.
Giáng Tuyết nói: “Chủ tử, Vương phi, rất nhiều sân trong Vương phủ đã bị bạn của Tiểu Cửu Nhi đục lỗ, để phòng kẻ trộm lẻn vào, thuộc hạ tức khắc cho người giám sát trùng tu lại, còn việc nấu cơm… chi bằng cứ giao cho Thanh Phong”.
Thanh Phong vừa nghe thế bèn lo lắng.
Lỗ nhỏ như thế, tên trộm nào vào được?
“Chủ tử, thuộc hạ nấu cơm không ngon, thuộc hạ…”
“Được, sau này cơm nước trong Vương phủ sẽ do Thanh Phong đảm nhận”.
“Chủ tử…”
“Chuyện này cứ quyết định thế đi”.
Thanh Phong mặt mày ủ rũ, tức giận trợn mắt nhìn Giáng Tuyết.